Chết đứng khi bắt gặp vợ ngoại tình với em trai
Tôi và em trai cách nhau có 1 năm tuổi, thời sinh viên chúng tôi học cùng trường, sau đó hai anh em cùng thích một cô, lúc đầu em trai tôi cũng định tán, nhưng may mắn tôi có cơ hội trước.
Em trai cũng cười đùa bảo “thôi nhường anh đấy nhé” bẵng đi một thời gian sau. Tôi và cô ấy chính thức hẹn hò, thỉnh thoảng còn có cả em trai đi cùng và rủ thêm một vài người bạn thân của tôi.
Yêu nhau được 4 năm tôi và em nghĩ đến chuyện hôn nhân, tôi đưa em ra mắt bố mẹ, mọi người đều đồng ý và yêu quý tính cách dịu dàng của em. Cưới nhau được hơn 1 năm e sinh cho tôi một bé trai kháu khỉnh, thời gian này cũng là lúc công ty nhiều việc hơn, con được 5,6 tháng tôi bắt đầu được thăng chức trưởng phòng kinh doanh. Lúc đó tôi thường xuyên phải đi kí hợp đồng, đi công tác. Không có thời gian nhiều bên em và con.
Tôi cũng rất áy láy và nhớ vợ còn nên thường xuyên gọi điện về thăm nhà. Đến khi con được 1 tuổi tôi tôi bắt đầu thấy sự thay đổi trong em, em không còn thường xuyên dùng những cử chỉ âu yếm với tôi, cũng không thường xuyên gọi điện kêu nhớ tôi mỗi khi tôi đi công tác. Thỉnh thoảng gọi về cho em, em lại kêu bận, mọi chuyện diễn ra một cách khác thường.
Tôi quyết tìm hiểu mọi chuyện, chính vì vậy lần này tôi nói dối em là tôi đi công tác sau đó tôi bắt taxi quay ngược trở về nhà, bước vào trong nhà chỉ có bố mẹ tôi đang chơi với con. Tôi liền hỏi đến vợ thì ông bà bảo “hôm nay nó đi họp lớp về muộn”. Ngay lập tức tôi phi xe đi tìm em, nhưng làm thế này chẳng khác gì mò kim đáy bể, nên tôi đành đợi chờ ngày mai, tôi gọi điện về bảo bố mẹ là phải đi công tác cũng không cần nói với vợ tôi là tôi vừa ghé về nhà.
Video đang HOT
Ngày hôm sau tôi phục ở trước cửa rất sớm, một lúc sau thấy em phi xe máy đi ra, váy áo thướt tha, tôi bám theo em, thấy em đi vào một nhà nghỉ, tôi liền đi theo thuê phòng bên cạnh. Lúc em đến chỉ có một mình, khoảng 30 phút sao, tôi không tin vào mắt mình khi trước mặt tôi lại là em trai, tôi nép vào một bên tường để em không nhìn thấy.
Đợi chờ đến giấy phút quyết định, tôi lấy chìa khóa phòng ở lễ tân rồi mở cửa, trong giây phút đấy tôi như chết đứng, tôi lao vào đấm em trai tới tấp. Không còn gì để nói tôi quay về nhà, vợ tôi và em trai về ngay sau đó. Em tôi xin lỗi nói em sẽ chuyển đi cùng nhiều lý do để dẫn đến sự lén lút này. Em nói ngay từ trước đã rất yêu vợ tôi, rồi khi cưới về chạm mặt liên tục khiên em càng khó quên. Mọi tội lỗi là do em, rồi vì tôi thường xuyên xa nhà nên em trai tôi đã không kìm lòng được… tôi ù ù tai khi nghe hàng vạn lý do của em, tôi nói tôi sẽ ly dị cũng không muốn sống cùng em trai, tôi sẽ đưa con và chuyển ra ngoài sống. Đến giờ nghĩ lại tôi vẫn không khỏi bàng hoàng.
Theo Tinhot360
Sự thật ngoại tình gói bọc tỉ mỉ bên trong cái vỏ hạnh phúc
Tôi là một người đàn ông ngoài ba mươi, có vợ xinh - theo như lời bạn bè và những người xung quanh nhận xét. Cuộc sống có thêm niềm vui kể từ ngày công chúa nhỏ ra đời.
Nào ngờ, cái sự thật phũ phàng được gói bọc tỉ mỉ bên trong cái vỏ hạnh phúc đã phá nát tất cả mọi thứ tôi có.
Là một nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống sáng cắp xe đi chiều cắp xe về được diễn ra đều đặn. Tôi không bao giờ la cà quán sá. Thứ nhất, ở những nơi như thế tôi thấy không có gì hay ho. Thứ hai, tôi muốn về chơi với con, phụ vợ nấu ăn.
Đối với tôi, hạnh phúc là có một người vợ hiền, đảm đang, có đứa con ngoan ngoãn. Nếu được như vậy dù tôi có phải cày cuốc ngày đêm vất vả như thế nào tôi cũng vui vẻ chấp nhận. Về phía vợ tôi, sau khi sinh con 6 tháng, cô ấy đã lập tức trở lại với công việc dù tôi đã đôi lần can ngăn. Tôi muốn con gái được gần gũi mẹ. Thay vì suốt ngày ở với bà ngoại. Vả lại, vợ tôi đi làm thì con gái ăn uống chủ yếu là sữa ngoài.
Nhìn con gầy gò bản thân tôi làm bố không khỏi xót xa. Con gái giờ đã hơn 2 tuổi, suốt ngày bi ba bi bô. Có vẻ nó quấn tôi hơn mẹ. Cũng phải, mẹ có bao giờ gần gũi con đâu. Lúc nào nó quấy, nó khóc, vợ tôi lại cáu bẳn với nó, quát nó khóc toáng lên mới thôi. Tôi thật không hiểu nổi tại sao vợ mình lại thờ ơ, khắc nghiệt với chính con đẻ của mình.
Vài lần tôi góp ý, bảo vợ nên tình cảm với con hơn. Nhưng cô vợ tôi lại giãy lên. Anh có biết công việc của em bận rộn, đầu tắt mặt tối. Về nhà cơm nước hầu hạ bố con anh. Còn con cứ khóc lóc suốt ngày ai mà chịu được?
Mỗi lần như thế tôi lại phải dịu giọng. Dù sao vợ cũng làm việc nhiều thời gian hơn mình. Chắc vợ cũng chịu nhiều áp lực từ công việc. Tôi có thể vì cái gia đình này mà chịu chấp nhận hạ cái " tôi " của mình xuống đáy. Tôi nghĩ chỉ cần mình mềm mỏng, chắc chắn vợ sẽ thay đổi thái độ. Nhưng có lẽ, tôi đã sai...
Gia đình tôi quê gốc ở Hưng Yên. Thỉnh thoảng mẹ tôi lên chơi, phần vì muốn giúp đỡ vợ chồng tôi chăm nom con cái, phần vì muốn nhà có thêm người, vợ chồng tôi có ý thức hơn trong việc sinh hoạt. Là người nhà quê nhưng cách suy nghĩ và ứng xử của mẹ tôi rất thoáng. Nghĩa là bà không bao giờ soi mói con dâu, lúc nào cũng nhỏ nhẹ để giữ hoà khí trong gia đình.
Mẹ bảo với vợ chồng tôi bữa sáng cứ để bà lo. Chắc bà thấy bữa sáng của chúng tôi lúc thì ăn bún, lúc ăn phở rồi xót tiền nên đề nghị vợ chồng tôi ăn ở nhà. Vừa tiết kiệm tiền, vừa hợp vệ sinh. Tôi thấy điều đó là hợp lý nên đồng ý ngay. Vợ tôi có vẻ không thích, tôi sợ cô ấy nghĩ sai về mẹ nên nhiều khi lại an ủi kiểu - thôi, em chịu khó ăn ở nhà một thời gian, mẹ ở đây một vài tháng thôi. Lúc nào mẹ về thì em muốn ăn gì làm gì anh cũng chiều em hết.
Chỉ cần những câu nói cưng nựng như thế vợ tôi mới chịu thoả hiệp mà nghe theo mẹ tôi. "Thực ra, vợ tôi không phải thứ đàn bà ghê gớm. Có điều, cô ấy sống không tình cảm cho lắm nên ít người gần gũi".
Nhiều khi tôi vẫn tự trấn an mình như thế. Sáng sáng, mẹ tôi chuẩn bị bánh mỳ ốp na an kèm dưa góp. Hoặc là mua bún từ sáng sớm về nấu bát canh cua. Mẹ tôi biết vợ chồng trẻ ăn đồ ăn dễ bị ngán nên hay thay đổi thực đơn cho phong phú. Tôi ăn ngon lành, béo ra trông thấy. Còn vợ chỉ gảy gót vài miếng rồi đứng lên đi làm luôn. Những lúc như thế, mẹ tôi buồn hẳn đi, ánh mắt không còn háo hức như những ngày đầu. Tôi biết, bà đang suy nghĩ, chính xác là bà thấy tủi thân. Nhìn mẹ, tôi bắt đầu thấy giận cái thái độ của vợ. Chiều đi làm về, tôi kéo vợ vào phòng thẳng thắn nói những gì tôi thấy và tôi không hài lòng:
- Em xem lại thái độ của mình đi, mẹ hết lòng vì vợ chồng mình, chuẩn bị từ sáng sớm sao cho vợ chồng mình có bữa sáng chỉn chu. Em không thích ăn hay không hợp khẩu vị thì cứ cố ăn vài miếng cho mẹ vui. Sao em cứ chọc chọc ngoáy ngoáy vào đồ ăn khiến mẹ buồn thế? Em có thương người mẹ này không? Có lẽ tôi quá thương mẹ nên lúc này mới không kiềm chế được cảm xúc. To tiếng với vợ là điều mà tôi không hề muốn nghĩ chứ đừng nói là muốn làm. Nhưng giờ tôi thấy vợ hơi vô tâm, tới mức nó trở thành quá đáng. Vợ tôi giương mắt nhìn chồng, mặt chưa hết shock. Chắc tại quá bất ngờ vì ông chồng khù khờ, luôn bị vợ đe nẹt nay lại được thể ra oai quát mắng vợ. Cô ấy đi, đóng cửa một cái "sầm".
Tôi vỗ trán lấy lại tỉnh táo, chắc vợ sẽ giận tôi vài ngày mất. Nhưng mặc kệ, dù cô ấy có đối xử với tôi thế nào tôi cũng chịu được. Còn với mẹ thì không!
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây, đúng hơn là mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Con gái tôi giờ đã đủ tuổi gửi lớp, vợ chồng đỡ bận bịu hơn. Chiều ai về sớm thì phụ trách đi đón con. Tôi đã nói gì về con bé chưa nhỉ. Không phải khoe mẽ gì đâu. Con gái tôi thừa hưởng các nét đẹp từ mẹ. Sống mũi cao thanh thoát, đôi môi mọng đỏ và hơn nữa là làn da trắng muốt. Nhiều lúc ghen tị với vợ vì con gái lấy hết cái đẹp từ mẹ, còn tôi thì không! Nhưng không sao, giống mẹ mà xinh thì còn có cơ hội nuôi chó béc - giê.
Nhiều lúc tôi hay trêu vợ như thế! Con bé có cái tên cũng khá chảnh choẹ: Dương Nhật Linh. Về phía vợ tôi, cô ấy dạo này có vẻ bận hơn. Cũng phải, trợ lý giám đốc có lúc nào thảnh thơi đâu nào. Nghĩ nhiều lúc thương vợ nên tôi bắt đầu quán xuyến luôn cả việc nhà. Bỏ hẳn thú vui đánh tenis mỗi buổi chiều. Giờ đây trong tôi chỉ có gia đình, chỉ gia đình mà thôi!
Theo Nguoiduatin
Người mẹ gạt nước mắt nghe xử con gái trộm xe mình Tại phiên tòa xử con gái trộm xe của mình, người mẹ thở dài, thỉnh thoảng lại quẹt vội dòng nước mắt trào trên khóe mắt Sự việc đó xảy ra tại Bình dương, người con gái trộm xe của mẹ là Phạm Thị Cúc (SN 1995). Trong suốt phiên xử con gái, gương mặt bà L. toát lên sự mệt mỏi, buồn...