“Chết dở” vì được chồng chiều
Càng được chồng chiều thì chị càng khốn khổ bởi trong mắt mẹ chồng, chị chỉ thích làm tội làm tình anh Lực.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay vẫn luôn được coi là mối quan hệ khá tế nhị, nhạy cảm. Nếu như người chồng biết “cầm cân nảy mực” hợp lý, đúng lúc, mâu thuẫn trong mối quan hệ kia sẽ được tiết chế, và ngược lại, khi người chồng không khéo léo, ý tứ, sẽ khiến mẹ càng ghét con dâu.
Nhà anh Lực – chị Chi (Hàng Da, Hà Nội) là một trong những gia đình như thế. Chị Chi là người phụ nữ xinh đẹp, chăm chỉ, nhưng mọi điểm cộng của chị đều bị mẹ chồng trừ nhiệt liệt vì anh Lực quá chiều chị. Trong mắt mẹ chồng, chị lười biếng, chây ì và chỉ thích làm tội làm tình anh Lực.
Chị Chi biết chị là người phụ nữ khá may mắn khi có được người chồng chiều vợ như anh. Công ty anh chị mỗi người ở một đầu thành phố nhưng anh lúc nào cũng tranh thủ về sớm để đưa đón vợ.
Anh sợ chị đi đứng không cẩn thận, khói bụi, tắc đường… Chị rất xúc động, biết ơn anh về việc này, song khi những hành động yêu thương, chiều chuộng của anh khiến mẹ chồng “ngứa mắt”, chị ái ngại vô cùng.
Chị ao ước giá chồng chị khéo một chút, có lẽ chị sẽ không bị mẹ chồng ghét đến như vậy (Ảnh minh họa).
Làm dâu được 4 năm trời, có cô công chúa xinh đẹp, lúc nào chị cũng cố gắng chỉn chu trong công việc gia đình, mọi việc chị không nề hà xắn tay vào làm, ấy vậy mà mẹ chồng vẫn không ưng. Bà lúc nào cũng bảo: “Số thằng Lực khổ, phải hầu vợ”.
Trước đây, trong bữa cơm gia đình, anh Lực luôn quan tâm đến vợ đầu tiên, dù có mặt bố mẹ ngồi ngay cạnh nhưng anh liên tục gắp cho vợ miếng ngon. Hôm nào mẹ nấu thì anh im re, không ý kiến gì, nhưng cứ khi nào chị làm món gì, bé như cà muối hay to tát như gà quay lu, làm cỗ này nọ, anh đều không ngớt lời khen vợ đảm.
Anh còn sang sảng quay sang bảo mẹ: “Mẹ sướng nhé, có con dâu rượu như Chi, mẹ đỡ việc bao nhiêu. Nhất mẹ!”. Trong khi anh nói thì chị Chi cúi gằm mặt ái ngại. Chị biết, mẹ anh không muốn nghe những câu nói đó.
Video đang HOT
Anh làm ở công ty nhà nước, chị làm ở công ty nước ngoài, giờ giấc của anh thoải mái nên có hôm anh còn tạt về nhà sớm chuẩn bị nước tắm cho hai vợ chồng xong xuôi đâu đấy mới đi đón vợ, đón con.
Hai vợ chồng tắm xong, anh còn chăm chỉ mang quần áo đi giặt… Tóm lại, việc gì làm được, anh cũng tranh thủ làm hết để vợ đỡ mệt…
Anh không biết rằng mình càng chiều vợ, đỡ đần vợ thì mẹ càng tỏ ra khó chịu với con dâu. Cứ có hai mẹ con, chị làm gì bà cũng tỏ thái độ không vừa ý.
Chị biết ý, việc gì cũng hỏi mẹ trước khi làm nhưng bà đều giở giọng: “Ối, tôi chẳng dám ạ”.
Một hôm, chị bị sốt virus, anh Lực nghỉ luôn ở nhà chăm vợ. Rồi cứ một lát, anh lại xuống tầng dưới chỉ thị cho mẹ là nấu cháo tía tô, ít thịt và không hành cho con dâu, lát thì bảo bà mua hoa quả cho vợ tẩm bổ, rồi anh còn quay ra mắng mỏ mẹ là để nhà cửa nhiều bụi nên vợ anh mới bị ốm…
Ăn sáng, ăn trưa thậm chí ăn tối, anh đều không ăn cùng gia đình, nhất quyết chờ vợ để ăn cùng.
Khi thấy con trai khuất bóng làm việc khác, bà xông vào phòng mắng con dâu: “Con vừa vừa phải phải thôi chứ? Kiếp trước thằng Lực làm gì nên tội mà con hành nó kinh thế? Chồng con nó chờ con dậy, đi ra đi vào phòng mấy lần rồi đấy, mẹ tưởng con còn không dậy nổi nữa chứ, dậy đi cho tôi nhờ, định để chồng con chết đói à?”.
Mệt vô cùng nhưng thấy mẹ khó chịu, chị cố dậy gọi chồng xuống ăn. Trong bữa ăn, chồng thì bón cho vợ, mẹ chồng lượn như đèn cù xung quanh, khi nào anh Lực ra chỗ khác, bà lại sà vào bảo: “Cụt tay rồi hay sao mà không tự xúc lấy mà ăn?”.
Chị cũng giận anh bởi quả thực anh không biết ý. Bản thân mẹ chồng rất cưng chiều con trai, bà làm mọi yêu cầu của anh Lực nhưng anh chẳng cảm ơn mẹ một câu. Đã thế, khi thấy cháo hơi mặn, anh còn “lồng lộn” lên chê mẹ: “Chết dở, mẹ nấu cho người ốm mà cho hàng tấn muối thế này à sao vợ con ăn được”.
Thấy sự việc ngày càng căng thẳng, chị không góp ý theo kiểu bóng gió như trước nữa mà nói thẳng thắn với anh thì anh lại giận dỗi. Anh bảo chị vô cảm, không yêu anh, không trân trọng tình cảm của anh dành cho chị. Chồng dỗi, mẹ chồng khó chịu ra mặt, chị Chi càng ngày càng mệt mỏi, chán nản và bế tắc trong gia đình mình.
Chị tâm sự: “Có chồng chiều đúng là thích, mình trân trọng điều đó nhưng vì được chồng chiều mà mẹ chồng không ưa thì mình không cam tâm. Hiện tại, mình vẫn chưa tìm ra cách gì để gỡ rối mớ bòng bong này cả”.
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...