Chết điếng với câu nói của người yêu khi cầu hôn
Khi anh ngỏ lời muốn cưới người yêu làm vợ, cô lần lữa hết bữa này đến bữa khác, cho đến khi chẳng đừng được nữa cô mới nói ra suy nghĩ thật của mình.
Ảnh minh họa
Đây là lần đầu tiên trong đời Dũng khóc vì yêu. Biết như vậy là yếu đuối nhưng anh vẫn không thể ngăn nổi từng giọt lệ đang chờ chực tuôn rơi. Chưa bao giờ anh nghĩ đời mình lại có lúc tồi tệ đến như thế. Khi biết Hồng – người yêu anh lại chẳng thiết tha gì với việc gắn bó lâu dài cùng anh. Ngót nghét cũng đã hơn hai năm trôi qua kể từ ngày Dũng lấy hết can đảm để tỏ tình cùng Hồng. Hai năm chưa phải khoảng thời gian quá dài, nhưng cũng đủ để cả hai hiểu mình và đối phương yêu nhau như thế nào. Với Dũng, Hồng không phải là mối tình đầu nhưng anh luôn mong muốn Hồng sẽ là mối tình cuối của anh. Khi yêu, Dũng hứa hẹn nhiều điều về tương lai của hai đứa nhưng lạ thay anh chưa bao giờ nhận được lời hứa hẹn nào từ phía Hồng. Thắc mắc thì có nhưng Dũng không muốn gây áp lực cho Hồng nên không cố gặng hỏi và anh vẫn luôn tin lời hứa hẹn của Hồng vẫn nằm ở sâu thẳm trong tim cô.
Tính Dũng hiền lành và phần hơi an phận nên lẹt đẹt mãi anh vẫn chỉ giữ chân nhân viên bình thường trong công ty. Anh nghĩ với mức lương hiện tại của mình không lấy gì làm dư giả nhưng cũng đủ để chi tiêu nên anh không có ý định cầu tiến. Với anh, cuộc sống an nhàn bên người con gái mà mình yêu đã là quá đủ, giàu sang phú quý chỉ là phù du. Trái ngược với Dũng, Hồng sống khá thực tế, ngoài đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân cô còn phải tích cóp gửi về quê nuôi dưỡng bố mẹ già.
Dũng rất yêu Hồng, anh yêu cô hơn cả bản thân mình vì thế anh luôn dành cho cô những gì tốt đẹp nhất có thể. Anh yêu thương chiều chuộng Hồng rất mực, anh thường quan tâm cô thích ăn gì, buồn vui ra sao? Xác định tình yêu đã đủ độ “chín”, anh muốn nhanh chóng được chung sống với Hồng nên đã hơn một lần Dũng ngỏ lời muốn cưới Hồng làm vợ. Khác với những lần trước, Hồng chỉ im lặng rồi lảng sang chuyện khác, thì lần này sau khi nghe câu: “Làm vợ anh nhé!” của Dũng, Hồng phản ứng có phần dữ dội.
Dường như đang có sẵn bực bội trong người vì tiền nhà, tiền điện, tiền nước nơi Hồng trọ đang tăng mà tiền lương thì vẫn còn ì ạch Hồng tuôn ra một tràng: “Anh nghĩ chúng ta có sống hạnh phúc nổi không khi mà đồng tiền kiếm được có hạn trong khi đó cưới nhau rồi có hàng trăm thứ phải chi tiêu. Đó là chưa kể còn phải lo cho con cái nữa đấy”, “Suốt ngày anh chỉ nghĩ đến việc cưới xin mà không nghĩ làm cách nào để có tiền mua đất cất nhà, chẳng lẽ cưới nhau rồi hai đứa vẫn sống mãi trong cái nhà trọ nhỏ bằng lỗ mũi đó rồi mà choảng nhau cả ngày à”. Không đợi cho Dũng nói thêm một lời nào, Hồng tiếp tục: “Em sẽ không lấy anh đâu khi anh chưa có nhà. Tiện đây em nói cho anh biết luôn khi nào em tìm được người có thể lo cho em cuộc sống đủ đầy em sẽ lấy người đó. Anh tiếp tục yêu em nữa hay không thì tùy”.
Video đang HOT
Dường như đó là những lời nói chất chứa trong tim Hồng bấy lâu nay. Dũng bây giờ mới vỡ lẽ, thì ra Hồng chưa bao giờ hứa hẹn là sẽ cùng Dũng đi hết cuộc đời cũng là có nguyên do của nó. Thì ra những lần Dũng ngỏ lời muốn cưới Hồng thì chỉ nhận được cái im lặng, bối rối rồi lảng sang chuyện khác là có nguyên do. Hóa ra, Hồng nói yêu Dũng nhưng chưa bao giờ xác định mối quan hệ lâu dài cùng với anh.
Anh hiểu Hồng cũng có lý lẽ riêng của cô, người con gái nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân nhưng lòng anh lại quặn thắt khi nghĩ đến tình yêu chân thành của anh sớm muộn cũng bị Hồng rũ bỏ. Những lời nói của Hồng khiến anh chết điếng, anh thấy mình bất lực thật sự. Anh đã sai khi nghĩ Hồng sẽ bên anh trọn đời hay chính anh mới là kẻ bất tài, vô dụng không mang đến hạnh phúc cho người yêu mình?
Theo Afamily
Đau đớn trở thành đàn bà khi chưa từng biết yêu
Cô không cầu xin anh chấp nhận, càng không mong anh yêu cô vì tự trong thâm tâm cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng.
Ngoái nhìn lại thành phố nơi mình sinh ra và gắn bó, gạt đi nước mắt , Trinh sách chiếc valy bước lên chuyến ô tô chuẩn bị lăn bánh. Vậy là chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời bỏ nơi này. Những kí ức và ước mơ trở thành quá khứ, Trinh không đủ can đảm để ở lại, để nhìn người đàn ông cô yêu sẽ hạnh phúc bên một người con gái khác. Cô ra đi, để chôn vùi một quá khứ đau thương dù cô không biết rằng điều gì chờ đợi cô ở nơi xa xôi vô định ấy.
Chính anh là người đã kéo cô ra khỏi chiếc vỏ ốc của sự cô đơn.
Trinh đã từng vỡ òa khi anh thì thầm vào tai cô lời yêu ngọt ngào và một nụ hôn nồng say mê hoặc hơn bất cứ điều gì trên đời. Chính anh là người đã kéo cô ra khỏi chiếc vỏ ốc của sự cô đơn, mất niềm tin và đau khổ đến tột cùng. Cô đã từng thu mình lại trong một thế giới chỉ có sự yếu mềm và nước mắt vì nỗi đau thời quá khứ khi bị xâm hại. Mọi thứ trở thành một nỗi ám ảnh quá lớn với cô mà cô không biết phải ngỏ cùng ai. Có đôi lúc cô nghĩ rằng cuộc đời thật trớ trêu khi cha mẹ ban cho cô cái tên Trinh để rồi cô không còn trong trắng ngay cả khi chưa biết tiếng yêu đầu là gì.
Những năm tháng hồn nhiên nhất của tuổi trẻ Trinh sống trong cô độc. Cô không dám yêu thương một ai vì thấy bản thân mình như một vết nhơ. Cô tự nhủ với lòng sẽ không đến với ai vì cô không xứng đáng. Nhưng tình yêumãnh liệt của anh đã khiến cô dám vất bỏ sự sợ hãi của mình để yêu. Lần đầu tiên cô thấy tim mình đập rộn ràng trước cái nắm tay của anh, cô đã chốn chạy. Đêm ấy Trinh khóc thật nhiều. Cô khóc vì những cảm giác rung động lần đầu cô được đón nhận và khóc vì biết...mình đã yêu.
Có lẽ không điều gì đau đớn bằng việc yêu một người mà phải kìm nén tình yêu đó . Trinh đã có những tháng ngày tưởng như vỡ òa vì hạnh phúc khi bên anh nhưng rồi mỗi khi màn đêm buông xuống lại là nỗi đau khổ tột cùng. Cô bị giằng xé bởi một nỗi sợ vô hình. Một nỗi sợ khi anh luôn coi cô như trinh nữ mà sự thật thì cô chỉ là một người con gái thành đàn bà khi chưa từng biết yêu. Trinh trốn chạy tình yêu. Nó như một trò chơi cút bắt. Cô chạy đi thật xa rồi lại chỉ muốn nó quay lại bên mình vì cô yêu anh thật lòng.
Lần đầu tiên Trinh dám dũng cảm vất bỏ nỗi sợ hãi để gật đầu thật khẽ khi anh tỏ tình. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn mà dám chắc cả đời này cô sẽ không bao giờ quên nổi và vì nó cô dám đấu tranh để yêu anh, để giành cho tình yêu mình.
Kể từ khi nhận lời yêu anh, cô sống hết mình cho tình yêu đó. Người ta thấy Trinh cười nhiều hơn, những nụ cười tỏa nắng vô ngần. Ở bên anh, cô tìm thấy cho mình những điều mà hơn hai mươi năm cô chưa từng được có. Nhưng cũng vì yêu anh mà đã bao đêm rồi, không một đêm nào cô không mường tượng ra cảnh có một ngày anh nhìn cô bằng ánh mắt của sự khinh bỉ, coi thường và mỉa mai vì cô không còn trong trắng.
Em đi cùng anh, anh có một điều tuyệt vời muốn dành cho em!
Trinh nhìn sâu vào đôi mắt anh, đôi mắt lần nào cũng mang cho cô sự tin tưởng. Cô đưa bàn tay mình cho anh, anh nắm nó thật chặt. Cô không cần biết anh dắt cô đi đâu, miễn là có anh, đó sẽ là một thiên đường.
Căn phòng trải đầy hoa hồng, có chút ánh sáng của nến và một bản nhạc mà trong lúc trào dâng cảm giác này cô không thể nào nhớ nổi tên. Anh ôm ghì Trinh thật chặt vào lòng. Hơi thở gấp gáp, tiếng nói thì thầm của anh làm cô muốn trở thành một con mèo bé nhỏ trong vòng tay anh: "Làm vợ anh em nhé!".
Anh lặng lẽ bế cô lên chiếc giường, nơi có những cánh hồng được phủ hình trái tim. Cô nằm yên bất động, nước mắt cô lăn dài. Anh nghĩ đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và sự đồng ý. Nhưng với cô, đó là nước mắt của sự xót và từ bỏ. Đêm đó, cô trở thành người đàn bà của anh dù cô vốn dĩ đã là một người đàn bà. Lần đầu tiên, cô thấy chuyện ấy không ghê tởm như bao nhiêu năm qua cô từng sợ hãi.
Với cô, đó là nước mắt của sự xót và từ bỏ.
Số điện thoại của anh tắt máy. Không một cuộc điện, không một dòng tin nhắn mà chỉ có sự im lặng đến ghê người. Cô tìm đến căn phòng trọ của anh, ngước mắt lên nhìn giàn hoa giấy màu tím, không còn có giọt nước mắt nào có thể rơi ra được nữa. Mọi thứ đã quá cạn khô.
Trinh để lại một lá thư viết vội và ra đi. Cô chỉ nói với anh về cảm giác của lần đầu được bên anh như một người vợ và sự thật bấy lâu nay cô giấu kín. Cô không cầu xin anh chấp nhận, càng không mong anh yêu cô vì tự trong thâm tâm cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng. Cô chỉ dám cảm ơn vì những gì mà anh đã mang tới cho cô trong cuộc tình này...
Trinh bước lên chuyến xe đang lăn về một miền đất mới. Ở đó, cô sẽ lại xây cho mình một niềm tin mới, một cuộc hành trình mới với những ước mơ và nỗi đau còn dang dở. Ở đó cô sẽ lại cô độc, sẽ lại khóc nhưng lần này cô tự hứa với lòng mình, phải có đủ dũng khí để sống và yêu thương.
Theo Khám Phá
Trót cướp đời con gái của thư ký sau khi cầu hôn vợ chưa cưới Tôi lỡ cướp đời con gái của thư ký sau khi cầu hôn vợ chưa cưới được 1 tháng. Tôi không dám thú nhận với vợ chưa cưới của mình, vì sợ cô ấy sẽ đau khổ. Tôi là giám đốc của một công ty nhỏ. Năm nay, tôi đã 30 tuổi và có người yêu nhỏ hơn 3 tuổi. Chúng tôi yêu...