Chết điếng vì chồng lấy rồi “đào tạo” tôi thành “rau sạch” tiếp khách cho anh
Sau rồi anh ta chơi bài ngửa với tôi luôn: Anh ta “đào tạo” tôi thành “rau sạch” để tôi đi tiếp khách, phục vụ cho mấy vị khách hàng của anh.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa. Thanh niên làng tôi lớn một chút đều bỏ ruộng lên thành phố kiếm sống còn lại ít người bám trụ lại với nghề nông truyền thống.
Gia đình tôi cũng vậy. Bố và em trai tôi làm công nhân xây dựng ở thành phố Thanh Hóa, rong ruổi theo các công trình lâu lâu vài tháng mới về, ở nhà còn mỗi 2 mẹ con tôi.
Tôi học hết lớp 10 thì nghỉ học ở nhà giúp mẹ. Biết mình học không cao nên tôi xác định một vài năm ở nhà giúp mẹ sau đó kiếm tấm chồng tử tế cho yên bề gia thất.
Tuy khiếm khuyết về học vấn, nhưng bù lại, tôi có một hình dáng ưa nhìn, tính tình vui vẻ nên được nhiều chàng trai theo đuổi.
Bản thân tôi cũng có cảm tình với một người, nhưng anh ấy cũng đi làm xa, thỉnh thoảng mới về. Gia đình anh cũng có đánh tiếng muốn hỏi cưới. Trong lúc tôi còn đang phân vân thì họ hàng một người trong làng tôi sống ở ngoài Hà Nội, về tìm con dâu. Qua mai mối rồi một vài lần đi lại thăm hỏi, gia đình tôi đã đồng ý để tôi làm đám cưới với anh chàng mới gặp 2 lần đó. Lúc đấy, ai cũng nghĩ tôi thật có phước, may mắn được làm dâu một gia đình giàu có.
Nhiều người nghĩ rằng xây dựng gia đình phải trên nền tảng tình yêu mới bền vững, nhưng tôi lúc đó không nghĩ được nhiều thế. Tôi chỉ muốn thay đổi cuộc sống, thoát khỏi nghèo khó vất vả mà gia đình tôi đang phải chịu đựng.
Trong thời gian ngắn, tôi đã có được cái phong thái của một người thành phố chính hiệu. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi ở một căn nhà rộng rãi trong phố. Nhà có giúp việc nên tôi chẳng phải động tay động chân vào việc gì. Anh cũng thường xuyên gửi tiền về giúp gia đình tôi ở quê nên bố mẹ tôi không còn nặng trĩu nỗi lo cơm áo gạo tiền. Anh cũng thường xuyên đưa tôi đi spa, những tiệm làm đẹp mà lần đầu tiên trong đời tôi được biết tới.
Video đang HOT
Anh chăm sóc tôi rất chu đáo, mua cho tôi những bộ quần áo đắt tiền. Anh bảo tôi phải để ý học rất nhiều thứ để “thoát” cái vẻ quê mùa. Nghe lời chồng, tôi đã cố gắng tham gia nhiều lớp học kỹ năng. Tôi học rất nhiều thứ, từ khiêu vũ đến giao tiếp. Tôi sửa dần chất giọng “quê” nặng trịch và lẫn lộn âm sắc của mình, đi đứng nhẹ nhàng và uyển chuyển hơn. Anh còn trực tiếp hướng dẫn tôi về cách ăn uống sao cho “đúng chuẩn”, nên nói những gì và không nên nói gì khi ra ngoài.
Tôi học khá nhanh, trong thời gian ngắn, tôi đã có được cái phong thái của một người thành phố chính hiệu.
Tôi được chồng đưa đi gặp gỡ, giao lưu với bạn bè của anh nhiều hơn. Thậm chí cả những đối tác làm ăn của anh. Tôi rất vui và tự tin khi mình được đón nhận trong một thế giới mới, một thế giới mà theo tôi nghĩ: Những người bạn của mình có học hành giỏi dang và phấn đấu cật lực trong nhiều năm liền may ra mới đạt được được điều kiện như tôi lúc này.
Nhưng từ khi công việc của anh thuận lợi thì những buổi giao lưu tiếp khách lại càng nhiều. Tôi bất giác cảm thấy mình như một công cụ trong tay anh. Có những người đàn ông đáng tuổi cha chú mình, anh vẫn bảo tôi phải gọi họ bằng anh, phải cung phụng, tiếp rượu họ cẩn thận chu đáo thì mới có lợi cho việc làm ăn của anh. Anh bảo tốt cho công việc của anh cũng là tốt cho tương lai của cả hai chúng tôi.
Chồng tôi nói, “đào tạo” tôi bao lâu nay để đi tiếp khách, phục vụ mấy vị khách hàng của anh. (Ảnh minh họa)
Mặc dù nhiều khi rất khó chịu với những ánh nhìn chòng chọc hay những lời nói cợt nhả của những vị khách, nhưng nghĩ đến chồng, tôi đành nín nhịn. Có những lúc họ đụng chạm cơ thể tôi như vô tình, kể cả những khu vực “nhạy cảm” khiến tôi rất hoang mang, lo sợ. Khi tôi nói với chồng thì anh an ủi tôi cố chịu đựng một thời gian nữa, hết dự án là “xong”, không phải gặp mấy tay đó nữa.
Những hành động đó vẫn tiếp diễn ngày một nhiều theo những buổi tiệc tiếp khách. Từ lâu tôi đã thấy không thoải mái, ngày càng sợ và muốn tránh xa.
Một lần để tranh thầu một dự án lớn, chính anh đã đề nghị tôi “ gặp riêng” đối tác trong một phòng ở khách sạn cao cấp. Tôi rất bất ngờ, hoang mang và đau đớn. Tôi không thể lý giải được trong đầu anh nghĩ gì nên đã không đồng ý. Đáp lại, anh sửng cồ lên túm lấy tóc tôi: “Cô nghĩ tôi cưới cô về làm gì hả? Cô tưởng tôi rảnh hơi lắm hay sao mà nhờ mẹ về tận quê tìm một cô ả ngây ngô cho mình? Cô phải biết ơn thằng này vì đã đưa cô ra khỏi cái làng rách nát đấy…”. Tôi sững sờ, không tin được chồng mình vừa thốt ra những lời như thế!
Sau rồi anh ta chơi bài ngửa với tôi luôn: Anh ta “đào tạo” tôi bao lâu nay để “phục vụ” cho mấy đại gia này, tìm tôi chỉ vì tôi có tiếng xinh đẹp nết na ở quê, dễ bảo hơn mấy cô nàng ở thành phố này nhiều.
Anh ta nói thẳng không cho tôi mang thai vì tạm thời cần tôi chứ anh ta không muốn con mình có người mẹ như vậy. Với lại, tôi mà sinh đẻ thì người sồ sề, không ai “thèm” nữa nên thì tiếp khách thế nào, phải phòng tránh triệt để.
Tôi đau đớn gào khóc ầm ĩ muốn bỏ về quê thì anh ta đe doạ trắng trợn sẽ cắt toàn bộ viện trợ và làm cho nhà tôi không ngóc đầu lên được nhìn đời. Tôi hiểu anh ta nói được làm được, cả nhà tôi hiện giờ đều nhờ anh ta mới có thể an nhàn một năm nay. Tôi không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nếu mình bỏ đi nhưng chắc chắn là rất kinh khủng. Tôi phải làm gì mới tốt đây?
Theo Afamily
Nếu anh không cố giữ, chắc chắn sẽ mất vợ!
Chồng tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi. Anh có vẻ lo lắng. Mỗi buổi chiều, anh về nhà ngay chứ không đi la cà quán nhậu nữa. Tôi biết rằng nếu chồng không cố giữ, chắc chắn sẽ mất vợ.
Tôi cưới chồng khi 26 tuổi. Tôi làm giáo viên cấp 3, còn chồng tôi là kĩ sư cơ khí. Anh hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi yêu nhanh cưới vội vì tôi có thai trước. Khi đó, tôi còn nghĩ một người đàn ông lớn tuổi như anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mình. Vậy mà tôi lầm.
Về làm dâu, cuộc sống của tôi tù túng đến nghẹt thở. Mẹ chồng vì ác cảm chuyện tôi có thai trước nên xét nét tôi đủ điều. Bụng to vượt mặt nhưng tôi vẫn phải làm công việc nhà. Lắm lúc đi dạy mệt mỏi, tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi một chút cũng không được. Mẹ chồng thì luôn nói "Có bầu trước thì ráng mà chịu". Bà xem tôi như là tội đồ trong chuyện này mà không nghĩ đến chuyện nếu không có con trai bà, liệu tôi có thể tự có thai được hay không?
Khi sinh con, cuộc sống của tôi càng bế tắc hơn. (Ảnh minh họa)
Với mẹ chồng đã thế, tôi cònchán chồng hơn gấp bội. Anh lần đầu có con nhưng chẳng mấy quan tâm đến con trai trong bụng tôi. Thấy vợ làm việc nhà, chưa khi nào anh xuống giúp được một tay. Anh quan niệm chuyện nhà cửa là của đàn bà, đàn ông cần lo mấy chuyện khác to lớn hơn. Mà những chuyện to lớn đó, tôi thấy chỉ là nằm xem ti vi, đọc báo rồi hối thúc vợ nấu ăn cho nhanh để còn kịp đi chơi.
Chuyện ăn uống khi bầu bì cũng tự tôi xoay xở, anh chẳng khi nào hỏi tôi thèm ăn gì, tôi có ốm nghén không. Có khi tôi nói thèm món gì đó, anh cũng chẳng đi mua mà bắt tôi tự đi mua ăn. Anh luôn miệng nói "Có tay có chân được thì tự đi mua ăn được." Nhiều lần, tôi vừa đi vừa khóc vì tủi thân suốt cả chặng đường.
Khi sinh con, cuộc sống của tôi càng bế tắc hơn. Chồng tôi chưa một lần thay tã hay tắm cho con. Một mình tôi vừa đi làm, vừa lo cho con, vừa lo chuyện nội trợ, nhà cửa. Nhiều khi ức chế, bực nội quá, tôi la hét và đập phá để giải tỏa. Những khi đó, vợ chồng chúng tôi lại cãi nhau to. Kết quả luôn là chồng tôibỏ nhà đi đến sáng hôm sau mới mò về. Rồi chiến tranh lạnh suốt cả tuần, có khi là cả tháng. Tôi cảm thấy chán ngán và tự hỏi, anh có hiểu nghĩa vụ của một người chồng? Anh không sợ mất vợ sao?
Khi con trai được hơn 1 tuổi, tôi gặp T. Anh ấy là đồng nghiệp mới của tôi. Anh cũng đã có gia đình nhưng không hạnh phúc. Gặp nhau trong những buổi tiệc liên hoan với cả trường, T liên tiếp bật đèn xanh với tôi. Anh ấy chủ động ngồi cạnh tôi, gắp thức ăn, rót nước cho tôi uống. Sợ mọi người dị nghị nên tôi cũng giữ khoảng cách dù trong lòng ít nhiều có cảm động bởi những hành động của anh.
T ra sức theo đuổi tôi. Anh ấy luôn tìm mọi cách để được nói chuyện với tôi. (Ảnh minh họa)
T ra sức theo đuổi tôi. Anh luôn tìm mọi cách để được nói chuyện với tôi. Rồi còn mua hoa, mua quà bí mật nhờ học sinh gởi tặng cho tôi. Có những khi, anh còn chủ động hẹn tôi đi ăn tối, uống cà phê. Tôi lấy lí do con nhỏ để từ chối thì anh bảo chở con đi theo luôn. Dĩ nhiên là tôi không đồng ý dù trong lòng cũng rất dao động.
Từ khi biết T theo đuổi mình, tôi bắt đầu chú ý đến hình thức bên ngoài hơn. Cuộc sống của tôi cũng nhiều màu sắc và vui vẻ hơn. Tôi hay cười hơn trước và có cảm giác mình như đang yêu lại lần nữa..
Đôi lúc, nằm bên cạnh chồng, tôi lại nghĩ đến T. Đặc biệt, những khi chồng tôi "vật" vợ ra để thỏa mãn rồi lại ôm gối quay lưng ngáy, tôi càng tủi thân và nghĩ về T nhiều hơn. Biết là có lỗi với chồng, nhưng tôi không sao ngăn được cảm xúc của mình. Đôi khi tôi cũng nghĩ, để anh biết mất vợ thì sẽ như thế nào một lần cũng tốt.
Chồng tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi. Anh có vẻ lo lắng. Mỗi buổi chiều, anh về nhà ngay chứ không đi la cà quán nhậu nữa. Rồi cũng phụ tôi vài việc lặt vặt, chơi với con. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh như đã nguội lạnh. Mặc kệ chồng ra sức lấy lòng, tôi vẫn thờ ơ. Tôi biết rằng nếu chồng không giữ, chắc chắn sẽ mất vợ.
Mới đây gặp T, anh nói sẽ ly hôn vợ để cưới tôi chỉ cần tôi đồng ý về sống với anh. Tôi phân vân giữa hai sự lựa chọn này quá. Một bên là chồng con, một bên là người theo đuổi mình nồng nhiệt, lại chiều chuộng mình. Tôi có nên chạy theo mối tình mong manh này không mọi người?
Theo Afamily
Bị bạn của bố chồng gạ "đổi tình lấy công việc" Sau thời gian nghỉ dài chăm con, chị nằng nặc đòi đi làm. Thế nhưng sự cố bất ngờ đó khiến chị muốn ở nhà đẻ thêm đứa nữa, khỏi đi làm. Anh chị yêu nhau từ hồi học đại học, đến khi chị tốt nghiệp cũng là lúc đám cưới được tổ chức linh đình, không lâu sau đó chị sinh con....