Chết điếng phát hiện chồng tằng tịu với ân nhân của mình
Nhung chẳng thể ngờ có ngày cô lại rơi vào tình cảnh trớ trêu, oái oăm nhường này. Người đàn bà quyến rũ chồng Nhung từng đã là ân nhân của cô.
Sau ngày kết hôn, Nhung chủ động xin thôi việc ở cơ quan để ở nhà, toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình nhỏ. Cô nguyện đứng đằng sau ủng hộ, chăm lo cho chồng, để anh yên tâm công tác, phấn đấu. Nhung và Hoàng, chồng cô đến với nhau thông qua sự hứa hôn của hai ông bố vốn là bạn đồng niên.
Nhung và chồng sống với nhau bằng trách nhiệm, sự vun vén nhiều hơn là tình yêu, sự rung động cảm xúc. Hơn chồng 3 tuổi nên tình cảm Nhung với Hoàng tựa như của một người chị lớn dành cho em trai vậy. Nom bề ngoài cô cũng già hơn hẳn chồng từ gương mặt, vẻ ngoài đến phong thái bởi cái sự tất bật luôn chân luôn tay. Nhung chăm chồng chu đáo, tỉ mỉ và hoàn toàn tự nguyện. Bạn bè cô nhìn vào đều nói Nhưng giống một bảo mẫu của chồng hơn là vợ.
Công viêc của Hoàng thường xuyên phải xa nhà. Có lẽ bởi đã quá quen với việc được vợ chiều “tận răng”, cung phụng theo kiểu cơm bưng nước rót nên anh dù đã có vợ con đề huề nhưng Hoàng vẫn giữ cách sống như trai chưa vợ, tự do đi về bất kể đêm ngày. Bình thường Hoàng vốn đã rất ít khi có mặt ở nhà nhưng ngay cả thời điểm kết thúc đợt công tác, anh cũng chẳng mấy bữa ăn cơm cùng vợ con.
Các mối quan hệ bên ngoài xã hội của chồng, Nhung chẳng hề hay biết. Cô mặc nhiên tin tưởng, cho anh cái quyền tự do mà không hỏi han, thắc mắc. Chẳng nói ra nhưng cái cách cô phó mặc chồng đi về tùy hứng, coi chồng luôn đúng, là chuẩn mực càng khiến Hoàng tự cho mình cái quyền tự do làm mọi việc mà không cần báo cáo, không giải thích.
Thế rồi Hoàng có bồ bên ngoài. Ban đầu Nhung chẳng hề hay biết cho đến khi anh vô tình bỏ quên chiếc điện thoại ở nhà. Nghe tiếng chuông đổ, cô giật mình khi người gọi đến được Hoàng lưu là “Bé yêu”. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Nhung bấm nút nghe và bên đầu dây vang lên tiếng phụ nữ: “Anh yêu, sao không nghe máy, định trốn trả bài lần trước còn thiếu em à”.
Chết điếng phát hiện chồng tằng tịu với ân nhân của mình. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Quá hoảng trước những gì vừa tận tai nghe được, cô lập tức dập máy. Thế là đã rõ, Hoàng đã ngoại tình với người phụ nữ khác. Vậy mà bao lâu nay cô vẫn bảo vệ chồng mỗi khi được người thân cảnh báo. Cô tin tưởng Hoàng đến mù quáng. Chẳng phải anh ta bỏ quên điện thoại, Nhung còn bị lừa dối đến bao giờ. Trời đất bỗng dưng xám xịt trước mặt Nhung. Cô nguyện ở nhà chăm con để rồi phải nhận tin chồng lên giường với người đàn bà khác bên ngoài. Cay đắng, ê chề đến nhường nào.
Nhung ngờ ngợ về giọng nói rất quen từ cuộc gọi đến số máy của chồng. Cô tin rằng mình đã từng gặp và nói chuyện với người này ở đâu đó nhưng chưa nhớ ra.
Lật giở lại số điện thoại gọi đến và dùng máy của mình bấm thử, Nhung chết đứng khi người đó chính là chủ tiệm thuốc bắc cô từng điều trị bệnh thấp khớp cách đây 2 năm. Từng con số giống hệt nhau. Nhung nhìn đi nhìn lại vẫn không thể sai được, đúng là người đàn bà đó rồi.
Với Nhung người này chính là ân nhân. Cô từng khổ sở vì chứng đau các khớp xương, Chạy chữa nhiều nơi nhưng phải đến khi gặp và uống thuốc của người đàn bà đó cô mới thoát khỏi ám ảnh từ những cơn đau không dứt. Nhung coi chị ta như ân nhân của mình, vẫn chị em và thăm hỏi như người nhà. Mỗi dịp tết, cô vẫn thường ghé thăm đưa quà người phụ nữ chưa chồng nhưng hơn mình 5 tuổi. Cô nhớ có lần có món ngon, vì tiện đường chồng đi làm, cô nhờ chồng mang quà cho ân nhân của mình. Chẳng lẽ, đó là lý do…
Nhung chẳng thể ngờ có ngày lại rơi vào tình cảnh trớ trêu, oái oăm nhường này. Cô sẽ phải đối diện với nghịch cảnh này sao đây. Mọi thứ như muốn đùa giỡn Nhung. Cơn ghen bốc lên khi nghĩ đến cảnh chồng và người đàn bà kia lén lút tằng tịu. Tất nhiên giờ chẳng còn là ân nhân gì hết nữa khi chị ta đã biến thành người đàn bà cướp chồng. Nhưng cô chưa biết phải đối diện với tất cả những chuyện này như thế nào…
Theo Tintuc
Gặp lại người cũ trong tình huống trớ trêu
Tôi đăng ký khám thai định kỳ ở một bệnh viện chuyên khoa. Ai chửa, đẻ cũng muốn vào bệnh viện này do có nhiều bác sĩ giỏi và trang thiết bị hiện đại.
ảnh minh họa
Khi cái thai ở tháng thứ 3, đến khám lần đầu tiên tại bệnh viện này, tôi giật mình nhận ra Hùng và đã sống lại ký ức 10 năm trước. Hùng khi ấy là sinh viên năm cuối cùng trường đại học Y. Còn tôi lúc đó đang học năm thứ 2 trường ĐH Ngoại thương. Ngay phút đầu, Hùng đã gây cho tôi ấn tượng về một chàng trai thông minh, nhanh nhẹn, nói năng lưu loát và đặc biệt rất nhiệt tình với tôi. Anh ta nói nhà ở quận Tây Hồ.
Còn gia đình tôi ở một huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa. Từ nhà tôi ra tới thành phố cũng phải tới gần 100km. Lúc đầu, tôi mặc cảm về thân phận nghèo khó của mình, còn anh ta, nghe nói có bố mẹ làm khá to, hình như là giám đốc ở một sở nào đó tại Hà Nội. Vậy nên tôi đã ngần ngại khi nhận lời yêu. Nhưng anh ta nói rằng do tôi xinh đẹp nên có giá trị hơn mọi yếu tố khác. Điều đó khiến tôi tự tin để lao vào tình yêu.
Lần đầu tiên yêu, tôi háo hức, hết mình. Hùng đã vẽ ra một tương lai khiến tôi rất tin và cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đó là một đám cưới linh đình sau khi tôi tốt nghiệp đại học. Anh ta nói rằng có ông bố sẽ lo được cho cả 2 chúng tôi làm việc ở những cơ quan như ý tại Hà Nội.
Mùa hè năm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, Hùng đưa tôi lên nghỉ mát ở Tam Đảo. Tại đây, tôi đã trao cái quý giá nhất của một đời con gái cho anh. Tôi nhớ đó là những ngày "an toàn". Vậy mà sau đó tôi vẫn có thai.
Tôi vừa mừng, vừa lo vì khi ấy, mới chỉ vừa học xong năm thứ 2, còn 2 năm nữa mới ra trường. Việc học hành sẽ dở dang. Không biết ý Hùng thế nào chứ tôi muốn cứ cưới nhau rồi sinh con, học tiếp sau cũng được, thậm chí bỏ giữa chừng cũng chẳng sao. Với tôi, chồng con như ý, tổ ấm hạnh phúc mới quan trọng, là trên hết. Tôi chẳng mấy tha thiết với công danh, địa vị nếu ảnh hưởng đến hạnh phúc.
Tôi nghĩ Hùng cũng sẽ vui sướng khi biết tôi có thai. Nhưng thật lạ, lúc tôi báo tin qua điện thoại, anh ta rất hờ hững, chỉ hỏi vẻn vẹn một câu: "Em thử chính xác chưa?". Tôi nói đã thử 2 lần, đều cho kết quả giống nhau và trong người thấy mệt mỏi, luôn buồn nôn. Khi tôi hỏi : " Ý anh thế nào?" Tôi chờ đợi Hùng sẽ hẹn gặp để bàn bạc kỹ mọi việc, có thể thu xếp cưới sớm để đón đứa con ra đời.
Nhưng anh ta không hẹn gặp, chỉ nói: "- Theo anh, em nên xử lý đi, vì để sẽ trở ngại đến việc học hành, còn những 2 năm nữa mới tốt nghiệp". Tôi nói muốn xúc tiến đám cưới ngay để đẻ, vì hủy cái thai, nhất lại đứa con đầu lòng, có điều gì đó như là vô phúc. Nhưng Hùng vẫn không thay đổi: " - Vậy thì tùy em thôi. Còn cưới lúc này thì không thể được. Sắp tới anh phải đi thực tập, không thể...". Nói xong, Hùng chủ động ngắt máy trước.
Đó là lần trao đổi, điện thoại cuối cùng. Sau lần ấy, Hùng không gặp lại, cũng chẳng một lần điện thoại cho tôi. Một vài lần sau đó, tôi chủ động gọi nhưng anh ta đã thay số khác. Tôi hoàn toàn nghĩ rằng Hùng đã "bỏ của chạy lấy người", không còn mảy may chút hy vọng nào. Và anh ta biệt vô âm tín cho đến tận vừa rồi, nghĩa là sau đúng 10 năm. Những người bạn biết mối tình của tôi đều tỏ ra hết sức phẫn nộ. Họ sẵn sàng tìm bằng được Hùng để bắt anh ta phải có trách nhiệm.
Nhưng nghĩ kẻ bất lương đã cố tình chối bỏ giọt máu của mình thì có bắt anh ta làm tròn bổn phận cũng chẳng để làm gì, bởi như vậy cũng không thể hạnh phúc, trước sau họ cũng sẽ lại phản bội mình. Vả lại, từ chỗ rất yêu, tôi đã chỉ còn thấy hận và khinh bỉ Hùng. Tôi ghê tởm loại đàn ông tráo trở, trắng trợn rũ bỏ trách nhiệm. Vì thế mà đã nói với các bạn không nên làm bất cứ điều gì. Kẻ ấy sẽ không thể gặp tốt đẹp trong cuộc sống. Ta tha bổng nhưng sẽ có lúc họ bị trừng trị. Gieo gió ắt gặt bão.
Khi cái thai bắt đầu nổi rõ, tôi đã chủ động xin nghỉ học. Biết về nhà sẽ bị bố mẹ mắng chửi thậm tệ, thậm chí đuổi đi vì các cụ rất nặng nề chuyện phụ nữ không chồng mà chửa, tôi đã sang gặp nhà sư chủ trì một chùa ở vùng ven Hà Nội. Tôi đã gặp sư, kể ngọn ngành tất cả. Đúng như mong muốn, tôi được sư che chở, đùm bọc. Sau đó, tôi sinh nở an toàn. Đến khi cháu bé lẫm chẫm biết đi, tôi quyết định bế con về Thanh Hóa gặp bố mẹ.
Tôi tin rằng thấy đứa cháu trai khôi ngô, khỏe mạnh, lại nghe tôi kể được nhà chùa che chở, bố mẹ tôi sẽ thương chứ không hắt hủi. Tôi đã đoán chính xác. Phút gặp lại con gái và nhìn thấy đứa cháu ngọai, bố mẹ tôi đều khóc và trách tôi sao có bố mẹ lại phải đi nhờ nơi cửa chùa. Và bây giờ đã là 10 năm sau. Tôi lại có thai. Chồng tôi là một người đàn ông rất tốt. Anh đã sẵn sàng cưu mang 2 mẹ con tôi, coi bé Ân như con đẻ (Tôi đặt tên cháu là Ân để ghi ơn sư thày đã che chở mình trong lúc hoạn nạn).
Giờ đây, tôi có cuộc sống hạnh phúc với công việc phù hợp. Lỡ dở đại học, sau đó tôi đã theo học một lớp kế toán để hôm nay làm việc trong công ty riêng của chồng tôi. Ở trên đời này, có 2 người tôi sẽ phải mang ơn suốt đời. Đó là nhà sư chủ trì ngôi chùa và chồng tôi. Giờ đây, cứ ngày nghỉ là 2 vợ chồng tôi lại đưa cu Ân sang thăm sư. Để tạ ơn, chồng tôi đã công đức cho chùa một khoản tiền đáng kể, nhưng sư thày chỉ nhận một ít gọi là tượng trưng.
Gặp lại Hùng tại bệnh viện này, tôi vô cùng băn khoăn khi thấy các chị em cho biết anh ta là bác sĩ mổ giỏi nhất ở đây. Ai cũng muốn anh ta mổ cho mình. Vậy đến ngày sinh, nhỡ Hùng mổ cho tôi thì sao? Tôi không muốn giáp mặt anh ta. Chắc chắn anh ta sẽ nhận ra tôi vì 10 năm đâu phải đã là quãng thời gian quá lâu. Tôi lại càng không muốn cu Ân nhìn thấy cha đẻ của nó mặc dù nó chẳng biết gì về người đàn ông bội bạc kia vì chắc chắn chồng tôi sẽ đưa Ân vào bệnh viện thăm mẹ, mà tôi lại không thể nói rõ sự thật. Tôi thực sự bối rối.
Theo blogtamsu
Bí mật trớ trêu về chồng bị phanh phui ngày tôi sinh con Tất cả hành động của chồng khiến tôi ngờ ngợ và thoáng nghi ngờ. Nhưng cảm giác này nhanh chóng qua bởi vì tôi có nằm mơ tôi cũng không nghĩ anh lừa dối tôi, anh có bí mật ghê sợ như thế. Chào các chị em! Tôi mới chỉ sinh con được 1 tuần. Nhưng hôm nay, khi bà ngoại đang sang...