Chết đi! Tình
Thành phố ngày mưa, nỗi buồn đè vào lòng im ỉm, bật ra thành cái cáu gắt chau mày. Tội cho những kẻ vô cớ phải chịu vạ lây.
Cơn mưa đến từ thiên đường. Ngân ngấn nước trời rát bỏng. Người côi cút ôm niềm riêng trăn trối. Mặc. Cứ là dai dẳng, để ngày sau, còn tin: hạnh phúc cuối đường.
Có ngày, khát muốn ra đi làm cuồng chân ta quá đỗi, nhớ những cung đường nắng vàng gió lạc, nhớ nụ cười gã trai xưa giòn tan giữa hoang vắng đại ngàn. “và ta đi đến chân trời xa, để một ngày kia sẽ quay về nhà…”
Cô gái ấy tên Thi, chiều cũ kĩ mục rêu nào đã phai mờ trong kí ức, mà đôi mắt người vẫn còn ám ảnh ta đến tận tháng Tám của năm này. Đôi mắt buồn và sâu thăm thẳm. Đôi mắt kể về một góc tâm hồn bị đánh cắp từ dạo nàng lang bạt với tình. Từ ngày những nhớ thương thiếu nữ dành trọn cho một gã vô tình đi qua mùa trên phố, nàng bắt đầu si mê khoảng trống hư vô. Đêm cũng như ngày, nàng khe khẽ thở dài bằng niềm tin tự dựng nên nơi trái tim khờ dại. Tuổi rượt mùa. Mùa lại đẩy người đi xa ngái. Đẩy người về phía không Thi. Có đêm, nàng phủ mặt vào đôi tay mình run rẩy, xót cho tin nhắn nào toan gửi rồi vội vã xóa đi. Niềm kiêu hãnh còn đầy. Đêm từ dạo ấy cũng bắt đầu dan díu cùng nỗi buồn tự kỉ, và nàng thì dan díu với cà phê. Buổi nàng kể lể, loài dã thảo mềm sương nơi triền dốc hình như cũng rưng rức đau. Thì Thi ơi Thi, đừng khóc!
Video đang HOT
Khi thổn thức cựa mình nơi lồng ngực trái, ta đôi lần cũng mơ ước cao sang về những chuyến tàu đi. Nàng Elisa hẳn vẫn còn đợi ta nơi bến cũ. Một thời đã qua rồi, ta cứ ước giá như ngày ấy mình nông nổi, thì bây giờ đã chẳng phải chôn chân ở những cái hộp thị thành. Những cái hộp được ngụy ngôn bằng cách gọi khác đi cho hoa mỹ, này là nhà, là phòng, là office, rạp phim… Những cái hộp ngày ngày ta chui ra chui vào đến mòn cũ. Đường ta đi dường như cũng mòn cũ lắm lắm rồi. Biết không! Hồ nghi kia chưa tan, ta chao đảo đi tìm đâu là chân giá trị giữa cái đời sống hỗn mang nơi đất nước nhỏ bé mang hình chữ S này. Những người trẻ rồi đi đâu với trĩu nặng bất an đời: công lý, gia đình, tình yêu, và khát vọng…
Tháng Tám này, cơn mưa rớt xuống lòng thành phố. Giọt nào cũng đau. Mà tình còn thoi thóp. Chết đi tình. Thả nỗi đau kia về đất. Yên an đi người, xin cứ yên an!
Tuổi 20, ta đôi lần thấy mình ngược xuôi cô độc. Đôi lần thấy tình yêu không đủ sức cứu rỗi phận người. Ta sợ đêm, nhưng cũng thấy mình vài lần chìm ngỉm vào đêm, không muốn kéo mình thức tỉnh. Đợi hoài một bàn tay chìa ra kéo mình về sáng, cơ mà tất thảy chỉ là lặng im của phố, vàng vọt của đèn, và gió lộng ngoài bang công hoang hoác trống. Người đi vẫn cứ phải ra đi. Mãi cũng sẽ và phải đuổi theo ước vọng thời trai trẻ, để rồi chối bỏ bao cảm xúc ngọt lành đã từng rót vào tim nhau. Ngày tàn cho một cuộc tình.
Trong nỗi cô đơn dài, trong khắc khoải không cùng của định mệnh, trong thức tỉnh của chọn lựa và từ bỏ, trong hoang mang đường đời, trong một lần đối diện với cơn khát yêu đương thường tình, người cười nhạt cho cái gọi là được – mất. Ở đây, ngày tàn nắng muộn, đến cuối cùng chỉ mong có một người trầm lặng ngồi cùng ta, với bàn tay đan xiết chặt,đừng bỏ đi đâu nữa, có được không.
Đời này, chẳng phải chỉ cần bình yên thôi hay sao! Đâu ai cần thứ tình yêu khiến con người ta xót nhói nhiều đến vậy…
Theo VNE
Đừng vì thói quen yêu, mà lầm tưởng đó là số phận cuộc đời mình
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn.
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Hãy mạnh mẽ lên, cứng rắn lên để vượt qua 1 trong những nỗi đau của cuộc đời mình. Những thói quen yêu thương, những thói quen của những thăng trầm trong tình yêu mà cô vẫn cứ nghĩ đó là Định Mệnh. Đừng để thói quen ấy đánh lừa cuộc đời mình, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Nếu cô không nỡ rời xa 1 tình yêu mà cô tưởng chừng là không thể buông bỏ. Nếu cô nghĩ rằng người đàn ông ấy chính là mối nhân duyên đã định. Thì hãy dành 1 chút ít thời gian, chỉ 1 chút thôi để suy nghĩ xem cô có đang hạnh phúc với cái gọi là Định Mệnh ấy không?! Nếu cô trả lời 1 cách dứt khoát rằng là có, thì hãy nắm thật chặt niềm hạnh phúc ấy. Vì mấy ai trên đời dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình mà không trải qua những thương đau. Nhưng, nếu cô ngập ngừng trong những mớ suy nghĩ rối bời. Để rồi nói rằng ừ thì có những lúc thế này, có những lúc thế kia, hoặc giả như cô đã từng nhiều hơn 1 lần cảm thấy mệt mỏi vì những cuộc cãi vả. Nhiều hơn 1 lần cô cảm thấy phía trước của cả 2 là 1 màu xám không thấy điểm trắng nào. Thì hãy suy nghĩ lại đi, cô gái à!
Này cô gái nhỏ kia ơi! Phụ nữ chúng ta dù mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu. Dù tài giỏi và xinh đẹp đến mấy thì cũng không thể so sánh được với 2 chữ hạnh phúc của 1 đời người con gái. Để có điều đó thử hỏi mấy vạn tỉ người trên thế giới này có ai được vẹn toàn?! Tất cả chúng ta đều phải nếm trải qua thương đau, trải qua nhiều thử thách cũng như sự sáng suốt nhất để có thể với tới niềm hạnh phúc cả đời đó. Bởi chúng ta những người phụ nữ chung qui đều là phái yếu. Yếu và thể xác lẫn tâm hồn.
Vậy nên cô gái kia ơi! Đúng là trong tình cảm hãy cứ đi theo tiếng gọi của con tim mình, nhưng đừng để cái gọi là thói quen yêu làm lu mờ lý trí bản thân. Đúng là có mấy ai có thể dùng cả tim lẫn lý trí để yêu. Vì đã gọi là yêu thì không thể đem lên bàn cân mà đong đếm thiệt hơn. Nhưng cô gái à, chúng ta giờ đây đều là những cô gái đầy năng động của tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và tài năng của thế kỉ 21 này. Chúng ta hãy dùng bản năng để tính toán 1 tí cho cuộc đời bản thân mình. Đó là giá trị cuộc sống của 1 đời người con gái. Tất cả những thi vị của đời người đều sẽ phải nếm trải qua 1 lần trong đời cả. Nhưng là nhiều hay ít sẽ do chính bản thân mình chọn lựa, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ ơi! Nếu chọn ở cạnh 1 người đàn ông, dù là ở gần bên, hay do những khoảng cách của địa lí hay vì 1 vài lí do về hoàn cảnh mà khiến cả 2 không thể thường xuyên bên cạnh nhau. Nhưng trong thâm tâm, tình yêu đó vẫn luôn hiện hữu, không hề có bất cứ sự nhàm chán. Cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh nhau, cười đùa khi cùng nhau thảo luận, tranh luận về bất cứ đề tài gì. Đôi khi là những hờn ghen giận dỗi không thể thiếu trong 1 mối quan hệ trai gái thì tất cả đều không thể dập tắt ngọn lửa yêu vẫn bùng cháy mãi theo thời gian. Đó chính là hạnh phúc. Và điều đó sẽ ngày càng lớn dần hơn khi đến 1 lúc nào đó trong suy nghĩ của chính chúng ta đã đôi lần mơ về 1 tổ ấm cho riêng mình cùng người ấy. Đôi lần nghĩ sẽ cùng nhau cố gắng để có 1 tương lai tươi sáng. Cô gái à, nếu cô đã và đang ở bên cạnh 1 người khiến mình có những điều ấy thì hãy nắm thật chặt đừng buông tay cô gái nhé! Không dễ để gặp được người đem đến cho mình cảm giác muốn gắn bó dài lâu. Bản năng của người con gái vốn dĩ luôn nhạy lắm, cô gái à.
Nhưng này cô gái nhỏ kia ơi! Nếu cô đang ở bên 1 người đàn ông cô yêu cũng như yêu cô. Theo thời gian tình yêu 2 người dành cho nhau dần trở thành là những chuỗi ngày mệt mỏi. Những cuộc cãi vã kéo dài,những khoảng lặng tự dưng ngày 1 nhiều hơn, dài hơn theo thời gian. Để rồi lần mò theo thói quen người ấy lại tìm đến cô, và cũng chính vì những thói quen được lặp đi lặp lại. Cô lại trở về bên người ấy. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn thoát ra khỏi cuộc tình không còn hạnh phúc như lúc ban đầu. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn chạy đi thật xa để người ta không tìm được đến nữa. Và nhiều hơn 1 lần trong thâm tâm cô biết chắc rằng sẽ chẳng còn tiếng cười, những hoài bão hay những điều tốt đẹp ở phía trước như đã từng nghĩ nếu cứ tiếp tục đi trên 1 con đường.
Cô gái ơi, vậy thì cớ vì sao mà cô vẫn cứ cố tiếp tục? Vì yêu ư, hay vì sợ yêu thêm lần nữa? Cô gái nhỏ ơi, phải chăng cô sợ phải bắt đầu lại mối quan hệ với 1 ai khác, không biết phải bắt đầu từ đâu, phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa? Và sợ tuổi xuân của người con gái không đủ nhiều, không đủ để chờ đợi 1 tình yêu khác xuất hiện chăng? Tuổi xuân người con gái đúng là ngắn hơn so với cánh đàn ông, nhưng cô gái à, đời người con gái hạnh phúc nhất và lộng lẫy nhất chính là chỉ duy nhất 1 lần mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi. Tay trong tay cùng người đàn ông duy nhất của đời mình bước vào thế giới mới với những điều tốt đẹp ở phía trước.
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn, đó chính là sự lựa chọn của chính bản thân mình. Là thế đấy, cô gái nhỏ à!
Theo VNE
3 năm rồi, anh có vợ còn em vẫn cô đơn! Thúy khóc như mưa khi gặp anh, cô mặc định đó là lần cuối cùng cô gặp lại người mình yêu tha thiết. 2 năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy...