Chênh lệch về học thức, tôi đã bị chồng coi thường
Từ khi đi học văn bằng hai, anh kết thân với chị bạn cùng lớp và bắt đầu đem tôi ra so sánh.
Tôi và chồng yêu nhau được 4 năm thì kết hôn và một năm sau, chúng tôi có con đầu lòng.Với tôi, đó là niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng giờ đây, tôi dần nhận ra, hạnh phúc của mình đang bị lung lay. Tôi chỉ là công nhân bình thường còn chồng tôi là một cử nhân kinh tế và anh đang theo học văn bằng 2. Anh nói với tôi muốn đi học thêm, hy vọng sau này có cuộc sống tốt hơn. Tôi rất vui mừng vì mình có được người chồng biết chăm lo cho gia đình. Tôi cũng tự nhủ phải chăm sóc cho tổ ấm của mình thật tốt để anh yên tâm yên tâm lo cho việc học. Mọi người xung quanh rất ngưỡng mộ chúng tôi vì chưa bao giờ chúng tôi to tiếng cãi vã, hầu như ngôi nhà nhỏ bé chỉ có tiếng cười.
Buổi chiều hôm ấy, anh bế con đi chơi và không cầm theo điện thoại. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi thấy hiện tên là “chị” nên mở ra xem vì nghĩ đó là tin nhắn của chị chồng gửi tới. Nhưng thật bất ngờ với nội dung tin nhắn: “Hôm nay sao em không đi học? Không có em, chị học không vô”. Tôi còn đang lớ ngớ chưa hiểu gì thì chồng tôi về, giật ngay điện thoại và mắng tôi tại sao tùy tiện lấy điện thoại của anh. Sau đó, anh bỏ ra ngoài, còn tôi cho con ngủ.
Đến tối, tôi hỏi anh, “chị” trong máy của anh là ai vậy? Anh nói đó là người mà anh hay cho đi nhờ xe đi học vì cùng một lớp. Chị lớn tuổi nên đi xe máy ban đêm không tiện. Và thế là, anh nói huyên thuyên về chị ấy, kể về người phụ nữ đó một cách rành rọt. Cuối cùng, anh đem tôi ra so sánh: “Người ta lớn tuổi vậy còn ham học, vợ mình thì…”. Tôi quay lưng lại nuốt nước mắt vào trong.
Video đang HOT
Qua lời kể của anh và thêm dòng tin nhắn mà tôi đọc được, tôi cảm nhận giữa hai người không đơn giản chỉ là chị em như anh nói. Hôm nay, anh đi học về muộn. Lúc anh đi tắm, tôi lén xem điên thoại của anh và cuộc gọi cuối là “chị”. Tôi như chết lặng nhưng cũng vui vẻ hỏi anh sao về trễ? Anh nói là tan học muộn và anh cũng nhắn thêm rằng không muốn bị người khác quản lý thời gian. Sau đó, anh bỏ đi ngủ.
Tôi đem chuyện tâm sự với nhỏ bạn thân. Nó bảo tôi, giờ tôi nên đi học thêm để anh không còn xem thường tôi (vì anh hay nói với tôi rằng, suốt đời này tôi chỉ làm công nhân thôi). Nhiều lúc, tôi cũng muốn đi học nhưng không được vì con tôi không ai chăm. Tôi đã gửi nó suốt cả ngày rồi, đêm tôi lại đi học nữa thì làm sao? Với lại tôi cảm thấy học là cho bản thân chứ không phải là để chồng khỏi phải xem thường vì lúc yêu nhau thì tôi cũng chỉ là công nhân thôi mà.
Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải khoảng cách học vấn cũng là vấn đề trong tình cảm. Vì có lần mấy người bạn anh tới chơi, anh kể cho họ nghe về người “chị” mà anh học cùng lớp tài giỏi thế này, thế nọ, nói chuyện với vợ thì chán lắm. Sau đó, tôi nhìn thấy được câu trả lời qua thái độ của anh. Tình cảm của anh không dành cho mẹ con tôi nữa nên mới như vậy. Tôi đã nghĩ tới vấn đề ly hôn vì không thể chịu đựng nổi sự xem thường của người mà mình yêu thương hằng ấy năm. Nhưng con tôi cần một gia đình đầy đủ cha mẹ. Tôi chỉ biết ôm con khóc.
Theo VNE
Chênh lệch về học thức, tôi bị chồng coi thường
Từ khi đi học văn bằng hai, anh kết thân với chị bạn cùng lớp và bắt đầu đem tôi ra so sánh.
Tôi và chồng yêu nhau được 4 năm thì kết hôn và một năm sau, chúng tôi có con đầu lòng.Với tôi, đó là niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng giờ đây, tôi dần nhận ra, hạnh phúc của mình đang bị lung lay. Tôi chỉ là công nhân bình thường còn chồng tôi là một cử nhân kinh tế và anh đang theo học văn bằng 2. Anh nói với tôi muốn đi học thêm, hy vọng sau này có cuộc sống tốt hơn. Tôi rất vui mừng vì mình có được người chồng biết chăm lo cho gia đình. Tôi cũng tự nhủ phải chăm sóc cho tổ ấm của mình thật tốt để anh yên tâm yên tâm lo cho việc học. Mọi người xung quanh rất ngưỡng mộ chúng tôi vì chưa bao giờ chúng tôi to tiếng cãi vã, hầu như ngôi nhà nhỏ bé chỉ có tiếng cười.
Buổi chiều hôm ấy, anh bế con đi chơi và không cầm theo điện thoại. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi thấy hiện tên là "chị" nên mở ra xem vì nghĩ đó là tin nhắn của chị chồng gửi tới. Nhưng thật bất ngờ với nội dung tin nhắn: "Hôm nay sao em không đi học? Không có em, chị học không vô". Tôi còn đang lớ ngớ chưa hiểu gì thì chồng tôi về, giật ngay điện thoại và mắng tôi tại sao tùy tiện lấy điện thoại của anh. Sau đó, anh bỏ ra ngoài, còn tôi cho con ngủ.
Đến tối, tôi hỏi anh, "chị" trong máy của anh là ai vậy? Anh nói đó là người mà anh hay cho đi nhờ xe đi học vì cùng một lớp. Chị lớn tuổi nên đi xe máy ban đêm không tiện. Và thế là, anh nói huyên thuyên về chị ấy, kể về người phụ nữ đó một cách rành rọt. Cuối cùng, anh đem tôi ra so sánh: "Người ta lớn tuổi vậy còn ham học, vợ mình thì...". Tôi quay lưng lại nuốt nước mắt vào trong.
Qua lời kể của anh và thêm dòng tin nhắn mà tôi đọc được, tôi cảm nhận giữa hai người không đơn giản chỉ là chị em như anh nói. Hôm nay, anh đi học về muộn. Lúc anh đi tắm, tôi lén xem điên thoại của anh và cuộc gọi cuối là "chị". Tôi như chết lặng nhưng cũng vui vẻ hỏi anh sao về trễ? Anh nói là tan học muộn và anh cũng nhắn thêm rằng không muốn bị người khác quản lý thời gian. Sau đó, anh bỏ đi ngủ.
Tôi đem chuyện tâm sự với nhỏ bạn thân. Nó bảo tôi, giờ tôi nên đi học thêm để anh không còn xem thường tôi (vì anh hay nói với tôi rằng, suốt đời này tôi chỉ làm công nhân thôi). Nhiều lúc, tôi cũng muốn đi học nhưng không được vì con tôi không ai chăm. Tôi đã gửi nó suốt cả ngày rồi, đêm tôi lại đi học nữa thì làm sao? Với lại tôi cảm thấy học là cho bản thân chứ không phải là để chồng khỏi phải xem thường vì lúc yêu nhau thì tôi cũng chỉ là công nhân thôi mà.
Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải khoảng cách học vấn cũng là vấn đề trong tình cảm. Vì có lần mấy người bạn anh tới chơi, anh kể cho họ nghe về người "chị" mà anh học cùng lớp tài giỏi thế này, thế nọ, nói chuyện với vợ thì chán lắm. Sau đó, tôi nhìn thấy được câu trả lời qua thái độ của anh. Tình cảm của anh không dành cho mẹ con tôi nữa nên mới như vậy. Tôi đã nghĩ tới vấn đề ly hôn vì không thể chịu đựng nổi sự xem thường của người mà mình yêu thương hằng ấy năm. Nhưng con tôi cần một gia đình đầy đủ cha mẹ. Tôi chỉ biết ôm con khóc.
Theo VNE
Nếu không cưới, tôi sẽ mất đi anh Anh bảo kiểu gì năm nay cũng phải cưới, không sẽ chia tay vì không muốn mọi người dị nghị về việc anh 'ít học' hơn tôi. Tôi không có ba, đúng hơn là một đứa con hoang. Vì thế, tôi lớn lên trong tình thương của mẹ, ông bà ngoại, các dì và các cậu. Tôi có mọi thứ mà các bạn...