Chê tôi xấu, vợ trao đời con gái cho tình cũ
Cô ấy nói tôi quá xấu, trao cái ngàn vàng cho tôi thì… quá phí. Vì vậy cô ấy lén lút qua lại với tình cũ.
Còn khoảng hơn 1 tháng nữa tôi sẽ chính thức lấy vợ. Lẽ ra những ngày này tôi phải hạnh phúc, tươi vui lắm nhưng trái ngược hoàn toàn, tôi đau đầu, khổ tâm và tức tối vô cùng. Tôi cũng không biết phải làm gì khi phát hiện ra sự thật này nữa. Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ, hay là hủy hôn đi nhưng tôi lại sợ không dám làm! Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Tôi năm nay 27 tuổi, vợ sắp cưới của tôi 24. Chúng tôi ở gần nhau, cách nhau khoảng 5, 6 nhà thôi. Từ ngày bé tôi đã thích cô ấy rồi nhưng cô ấy không để ý đến tôi vì chê tôi xấu. Thực sự ngoại hình của tôi không được ưa nhìn cho lắm. Tôi thấp bé, còi cọc, mặt cũng xấu xí. Mọi người chỉ khen tôi tốt tính, chăm chỉ chứ chưa ai dám đánh giá về ngoại hình của tôi bao giờ. Tôi biết tôi xấu nên trong cách sống tôi luôn cố gắng chan hòa với mọi người. Vì vậy mà nhiều người rất yêu quý tôi.
Gia đình tôi cũng thuộc hàng khá giả nhưng bố mẹ tôi hiền lành lắm. Tôi thích cô ấy từ ngày nhỏ nhưng lớn lên nhìn cô ấy yêu đương, cặp kè với mấy anh chàng đẹp trai, ga lăng đó tôi buồn lắm. Thế nhưng không hiểu vì sao, khi cô ấy biết tôi có tình cảm với cô ấy, cô ấy đã suy nghĩ một thời gian rồi nhận lời yêu và lấy tôi. Chúng tôi yêu nhau hơn 2 năm nhưng chưa bao giờ tôi dám đòi hỏi “chuyện ấy”. Nhìn chung chúng tôi yêu nhau khá êm đềm. Cô ấy thích gì tôi cũng mua cho, chiều chuộng, chăm sóc. Cô ấy cũng tự nhận may mắn khi yêu tôi. Tôi cứ ngỡ cô ấy là người hiểu chuyện, trân trọng tính cách tôi, không quan tâm tới ngoại hình của tôi xấu hay đẹp. Vì nghĩ thế nên tôi càng yêu, càng chiều cô ấy hơn.
Video đang HOT
Cô ấy đồng ý làm vợ tôi vì tôi có điều kiện tốt để lo cho cô ấy (Ảnh minh họa)
Cách đây hơn 1 tháng, sau gần 2 năm yêu nhau hai gia đình đã làm lễ dạm ngõ nhưng tới tháng 8 này chúng tôi mới cưới. Cuộc sống của tôi tươi vui từ khi hai đứa chính thức được gia đình thừa nhận. Cho tới cách đây hơn 2 tuần, tôi tình cờ phát hiện ra một sự thật. Lần đó sang nhà cô ấy chơi, cô ấy vội chạy đi mua thuốc cho mẹ nên tôi lên phòng cô ấy chơi. Tôi đã đọc được toàn bộ nội dung cô ấy chat với bạn thân. Cô ấy nói với người bạn đó rằng không yêu tôi nhưng chắc chắn sẽ lấy tôi. Nếu nói yêu thì cả đời này cô ấy chỉ yêu cái tên người yêu cũ đó. Cô ấy còn chia sẻ, cô ấy đã định giữ cái trong trắng nhất cho chồng nhưng từ khi quyết định yêu tôi cô ấy không nghĩ vậy nữa. Cô ấy tìm gặp người yêu cũ khi đã là bạn gái tôi để cùng anh ta làm “chuyện đó”. Nguyên văn lời cô ấy nói với bạn là: “Tao cũng đã giữ gìn, định trao cho chồng cái ngàn vàng nhưng từ khi yêu ông Hạnh tao lại thấy thiệt thòi quá khi làm như vậy. Ông ấy vừa xấu, vừa lùn, mặt lại còn đần đần trông chán chết. Nghĩ tới việc trao cái trinh trắng cho ông ta thật là quá chán. Vì thế tao quyết định dành tặng nó cho người yêu cũ. Người yêu cũ của tao quá đẹp trai, cao to chứ không chán như lão Hạnh”.
Thì ra, vợ sắp cưới của tôi chia tay người yêu cũ vì anh ta không có những điều kiện tốt như tôi. Anh ta nghèo, công việc không ổn định, gia đình lại khó khăn hơn, xa xôi… Vì những điều đó mà vợ sắp cưới của tôi quyết định bỏ anh ta để đến với tôi. Nghe nói khi cô ấy chia tay, anh chàng kia đã khóc lóc rất nhiều. Nhưng rồi vợ sắp cưới của tôi quyết định dùng “cái ngàn vàng” để bù đắp cho anh ta. Khi đã yêu tôi rồi hai người họ vẫn lén lút qua lại với nhau. Cô ấy và hắn ta chỉ dừng lại sau đám dạm ngõ của chúng tôi.
Cô ấy nói tôi quá xấu, trao cái ngàn vàng cho tôi thì… quá phí. Vì vậy cô ấy lén lút qua lại với tình cũ. (Ảnh minh họa)
Tôi không phải là người coi trọng chuyện trinh tiết. Ngay từ đầu tôi đã xác định dù cô ấy không còn trong trắng đi chăng nữa cũng chẳng sao. Nhưng hôm đó khi đọc được những dòng chữ ấy, tôi thấy không thể nào chấp nhận được. Vấn đề không phải là cô ấy mất đi sự trong trắng mà cái cách cô ấy nghĩ, làm mới khiến tôi thất vọng. Cô ấy đã nhận lời yêu tôi mà vẫn ngủ với tình cũ. Cô ấy còn thiếu tôn trọng tôi đến mức cho rằng trao đời con gái cho tôi là uổng phí nên cô ấy dành tặng nó cho người khác. Chẳng thà trước khi đến với tôi cô ấy cứ ngủ với ai tùy thích chứ khi nhận lời yêu tôi rồi mà cô ấy còn làm vậy thì làm sao tôi chịu được. Từng câu, từng chữ mà cô ấy nói tôi đều đọc được sự coi thường dành cho tôi. Cô ấy chê tôi xấu không tiếc lời khiến tôi xót xa lắm. Lời nói của cô ấy ngoa ngoắt, một người dưng chắc cũng không lỡ nói vậy với tôi, thế mà… Cô ấy chẳng những chê xấu mà còn lén lút vụng trộm với anh ta sau lưng tôi. Hơn nữa con người cô ấy quá đáng sợ. Cô ấy yêu anh chàng kia nhưng vẫn sẵn sàng “đá bay” anh ta chỉ vì anh ta không có điều kiện như tôi. Trong phút chốc, từ một tình yêu vô bờ dành cho vợ sắp cưới, giờ tôi chỉ còn cảm thấy ghê tởm mà thôi. Liệu tôi có nên hủy hôn hay không?
Theo VNE
Tôi cảm thấy nhục nhã với gia đình
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo. Vì ba mẹ tôi là người khó tính nên tôi lúc nào cũng được che chở. Gia đình tôi không giàu, tôi cũng là một cô gái bình thường như bao người con gái khác. Năm tôi học lớp 12, có lẽ đó là thời gian định mệnh của cuộc đời tôi. Tôi đã gặp và yêu anh.
Ban đầu tôi nhận lời yêu anh, chỉ vì lòng cảm mến, và chẳng có tình yêu. Nhưng dần dần anh làm tôi thương anh thật lòng, và cũng chính vì tình yêu sinh sôi trong tôi, mà cuộc đời tôi bước vào một con đường mà không bao giờ có thể quay lại được.
Số phận trớ trêu thay, tôi lên Sài Gòn để học, còn anh thì học ở dưới quê, cách xa nhau 150 km nhưng tôi và anh đã yêu anh 3 năm và cũng trải qua biết bao nhiêu sóng gió. Có lẽ tôi đã bị quả báo, vì năm đầu yêu nhau, tôi luôn là người giận dỗi và nghĩ rằng người yêu mình thì phải chịu đựng được mình. Nhưng từ khi tôi lên đất Sài Gòn đó, thì hạnh phúc và lòng tin bắt đầu rạn nứt. Anh dần dần không tin tôi, luôn nghi ngờ tôi. Tôi đã cố gắng không đi đâu ngoài đi học suốt 2 năm sống trên Sài Gòn. Mỗi tháng tôi đều về thăm anh một hoặc hai lần, trong khi tôi sống trên đất thành phố này suốt 2 năm mà chưa một lần anh lên thăm tôi, hay chào bạn bè tôi. Vì tôi yêu anh, nên tôi cũng chấp nhận và tự lừa gạt bản thân là anh không có tiền, hay anh bận học, hay anh là người nhút nhát, không dám hòa nhập. Dần dần sức chịu đựng tôi có giới hạn. Sau những lời chửi mắng, xỉ nhục của anh, tôi lại mềm lòng vì những tiếng yêu đương thương nhớ và vì lý do anh yêu tôi.
Cứ thế tình cảm tôi trôi qua gần 3 năm. Cho đến khi tôi ngu dại, đi tin lời đường mật của anh, mà đánh mất đi sự trong trắng của mình để rồi đến bây giờ, anh dùng hết từ ngữ để nhục mạ tôi. Anh nói tôi là đồ bỏ đi, thằng nào xài lại là đồ ngu. Tôi thật sự chỉ muốn chết đi, chỉ vì nghĩ tới cảnh nếu một ngày nào đó, ba mẹ tôi biết được, ba mẹ tôi phải làm sao? Danh dự cả gia đình tôi còn đâu nữa. Cũng chính vì những lời chửi mắng của anh, tôi mới thấm thía những gì ba mẹ tôi khuyên tôi, nhưng tôi đã bước vào con đường cùng rồi. Tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn ba mẹ tôi, mà nhìn ánh mắt người đời nữa. Tôi thật sự rất nhục nhã sau những lời chửi mắng nhục mạ của anh. Tôi phải làm sao đây chứ?
Theo VNE
Rồi một ngày... tôi cũng lại yêu! Ngày xưa khi gần gũi nhau, em nồng nhiệt bao nhiêu thì giờ đây, em chỉ còn là một cái xác không hồn Khi tôi bắt đầu viết lên những dòng này thì tôi và em đã thật sự mất nhau. Đã hơn một tuần rồi, tôi vẫn cố nhắm mắt và tự nhủ sẽ không nghĩ về em. Nhưng hình ảnh, giọng...