Che giấu tình cảm đồng tính, tôi đối xử ác với người yêu
Chúng tôi đều sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, du học sinh ngành y của một trường đại học tại Australia.
Chúng tôi bắt đầu từ tình bạn. Khi đó, anh là sinh viên năm thứ 5 nên khá bận rộn với nghiên cứu và thực tập. Anh cố gắng đi làm thêm để phụ gia đình các chi phí sinh hoạt.
Tôi là một cậu sinh viên năm 3, vô tư, chỉ biết đi học rồi về nhà, vì gia đình tôi có điều kiện hơn. Sau một thời gian làm bạn, chúng tôi thân với nhau hơn. Anh tình nguyện bỏ việc làm thêm, chi tiêu tiết kiệm hơn để dành thời gian giúp tôi học tập.
Anh khá bận rộn nhưng vẫn chat và gọi điện cho tôi hàng đêm để giảng cho tôi những bài học mà tôi không thể hiểu trên lớp. Anh chỉ tôi cách nhớ, dạy tôi từ căn bản và đưa thêm cho tôi những kiến thức chuyên sâu.
Trải qua thời gian học chung, nói chuyện hàng đêm, tôi bắt đầu chia sẻ với anh nhiều hơn và nghĩ về anh nhiều hơn. Rồi một ngày, tôi nhận ra tôi đã yêu anh.
Ảnh minh họa
Sau khi thi xong cuối năm 3, tôi hẹn anh ra nói chuyện và thừa nhận những tình cảm của mình với anh. Chúng tôi vừa bắt đầu tình cảm cũng là lúc phải xa nhau để đi thực tập trong 1 tháng. Tài chính với anh là cả một vấn đề nhưng anh chấp nhận ăn ít lại, sống tiết kiệm hơn để có thể thăm tôi hàng tuần.
Những điều ấy làm tôi thương anh hơn nhưng cũng xót cho người mình yêu. Sau thời gian thực tập, tôi bay về Việt Nam khi hay tin bố bệnh. Suốt thời gian nghỉ hè ấy, anh lo lắng cho sức khỏe của bố tôi, lo lắng cho gia đình tôi và luôn động viên tôi cố gắng vì gia đình.
Tôi làm anh buồn suốt mùa hè đó nhưng anh chưa hề bỏ tôi một giây phút nào, luôn bên cạnh và động viên.
Rồi mọi chuyện cũng qua, tôi quay lại học tiếp năm 4 còn anh bắt đầu bước vào năm 6 cũng là năm cuối của ngành. Lúc này, gia đình tôi biết chuyện tình cảm của chúng tôi. Gia đình bắt buộc tôi bỏ hết tất cả những gì ở Australia và về Việt Nam.
Video đang HOT
Bố mẹ ép tôi phải chia tay anh, họ nghĩ anh đã dụ dỗ tôi. Họ không thể tin một điều tôi là người đồng tính. Tôi nghe lời bố mẹ và quay về Việt Nam, bỏ anh lại nơi đất khách quê người.
Thời gian đầu về, tôi vẫn giữ liên lạc với anh như hai người bạn. Tôi biết sức khỏe anh ngày càng xấu đi. Anh từ nhỏ đã không khỏe, nhiều bệnh. Ông trời cho tôi những lựa chọn thật khó khăn. Bệnh của bố tôi trở nên trầm trọng hơn.
Ông muốn tôi cắt đứt với anh hoàn toàn: ‘Con cắt đứt như thế bố mới yên tâm trị bệnh và sống vui được’. Ngày đó, tôi nhắn tin cho anh với lời lẽ nặng nề, tôi kể tất cả những lỗi lầm của anh trong chuyện tình cảm, rồi tôi muốn chấm dứt và anh đừng tìm tôi nữa.
Anh cố gắng gọi cho tôi nhưng tôi từ chối cuộc gọi, tôi đã khóc rất nhiều vì chính tôi đang làm đau người mình yêu. Vì gia đình, tôi chấp nhận giết cái tình yêu ấy. Sau cuộc nói chuyện ấy, tôi xóa hết các tài khoản, đổi số điện thoại để anh không liên lạc được với tôi.
Hai tháng sau, tôi vô tình biết được tin anh từ một người bạn chung. Học hành vất vả năm cuối cùng những dự án nghiên cứu, cộng thêm buồn phiền từ gia đình rồi tình cảm, anh bị thần kinh.
Tôi bàng hoàng khi nghe tin ấy. Anh hay nhắc tên tôi và khóc. Thế nhưng đó chưa là cái làm tôi đau nhất. Bạn tôi nói một tuần trước đó, anh ngất khi đang thực tập tại bệnh viện. Bác sĩ bảo anh bị ung thư ruột giai đoạn ba và sống không được lâu nữa. Tôi hoàn toàn suy sụp khi nghe tin ấy.
Người bạn ấy báo anh sẽ được ba mẹ đưa về Hà Nội vào tuần sau đó. Tôi thu xếp mọi việc, xin bố mẹ để được đi thăm anh. Bố mẹ không chấp nhận, tôi phải trốn nhà đề gặp anh dù chỉ 5-10 phút.
Anh nằm đó, gầy ốm đi từng ngày một. Những lúc nhận thức được, anh cứ nhìn tôi cười. Anh hay nói với tôi: ‘Em hứa với anh là phải đi học lại em nhé, tương lai em sáng lắm, chỉ vì anh nên em mới thế’, tôi cảm thấy đắng trong lòng vì những gì mình đã làm cho anh.
Nay đã gần một năm anh về. Tôi sắp xa anh mãi, sức khỏe anh yếu đi nhiều. Tôi ngồi bên anh với nỗi ân hận và tội lỗi, tại sao ngày ấy mình làm thế với anh, với người yêu mình không điều kiện như thế.
Tôi viết lên điều này cũng mong những bố mẹ có con đồng tính hiểu rằng chúng con thật sự yêu nhau, đến với nhau bằng sự tự nguyện. Xin bố mẹ hãy lắng nghe và chấp nhận chúng con. Gửi những người bạn đang trong hoàn cảnh như tôi, xin đừng đối xử với người yêu mình như tôi đã làm, đừng để nỗi ân hận ám ảnh các bạn.
Theo VNE
Tình qua Facebook, cái kết lại buồn!
Rất nhiều tình huống yêu trên FB hay yêu qua mạng có những kết cục không như ý nhưng dường như con người ta vẫn không ý thức được điều đó.
Yêu 2 năm mới gặp mặt
Ngày đó, tôi còn nhớ như in những câu nói của anh. Từng lời anh nói thấm vào đầu tôi, nghe đầy triết lý nhưng cũng đầy tính thuyết phục. Cái thời mà cái gọi là Facebook (FB) vừa mới cập nhật, mới rộ lên. Tôi cũng là một người rất thích mò mẫm vào những mạng xã hội như vậy, nên đã gặp anh, người chung sở thích. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, có gì không hiểu anh đều giải thích cho tôi hay. Mà anh nói một cách tường tận, rất thích. Quan điểm sống của anh cũng rất ổn. Lúc đó, tôi cảm kích anh lắm, không biết là vì tôi mới lớn, mới gặp được người nói chuyện từng trải là thích, hay tại tôi mê cái ảnh &'avata' đẹp trai của anh.
Chúng tôi hứa hẹn làm bạn tri kỉ với nhau. Anh là người tỉnh khác, cách tôi đến vài trăm km. Tuy vậy, chúng tôi thường xuyên nói chuyện qua mạng, rất hào hứng, phấn khởi. Anh lại nói, mình làm giáo viên nên tôi càng hâm mộ. Vì với tôi, một thầy giáo tức là người rất hiểu biết, một người thầy tức là ngườ rất đáng tôn kính và yêu thương.
Thời gian tiếp xúc và nói chuyện rất lâu, chúng tôi dần dần trở thành đôi bạn tri kỉ, rồi yêu nhau lúc nào không hay. Tình yêu qua mạng lãng mạn lắm, chúng tôi thường gửi cho nhau những tin nhắn yêu thương, ngắm những bức hình của nhau. Chúng tôi còn nói với nhau rất nhiều điều, kể chuyện tuổi thơ, có khi buôn điện thoại nóng cả máy. Tình yêu như thế thật sự rất hạnh phúc. Thi thoảng, chúng tôi nói chuyện với nhau về chuyện cũ, như đã thích ai, yêu ai chưa. Cả hai hiểu nhau hơn nhiều dù chưa một lần gặp mặt.
Thời gian tiếp xúc và nói chuyện rất lâu, chúng tôi dần dần trở thành đôi bạn tri kỉ, rồi yêu nhau lúc nào không hay. (ảnh minh họa)
Thi thoảng chúng tôi lại hẹn nhàu lên FB chát chít, và gửi ảnh cho nhau xem. Có trạng thái gì cũng &'tag' nhau vào như người yêu lâu rồi vậy.
Kết thúc buồn vì cuộc tình trên mạng
2 năm cứ như vậy chúng tôi không hề gặp mặt mà chỉ được nghe giọng nói. Nhưng với tôi, thế là hạnh phúc. Anh bảo, khi nào anh ra công tác, chúng tôi sẽ gặp nhau. Và khi đó, chúng tôi sẽ tính chuyện về ra mắt hai bên gia đình. Nhà chúng tôi khá xa, anh lại chưa có điều kiện đi lại nhiều, vì còn đang đi làm, công việc đó xin nghỉ cũng không tiện.
Tôi cũng đã công khai tất cả những hình ảnh của chúng tôi trên mạng, nói với bạn bè rằng tôi và anh yêu nhau. Không hiểu, động lực nào lại khiến tôi mạnh dạn đến thế, tôi quyết định công khai anh dù chỉ hiểu anh qua những gì anh nói. Anh nói, mình hơn tôi 2 tuổi, tôi xem trong lí lịch FB thì đúng là vậy. Tình trạng độc thân, gia đình thì bố mẹ làm công chức. Nói vậy thì tôi biết thế, bởi tôi yêu anh nên không muốn can thiệp nhiều vào chuyện gia đình. Không quá coi trọng hoàn cảnh.
Tình yêu đến với chúng tôi như vậy. Sau đó tầm nửa năm thì chúng tôi gặp nhau. Ngày gặp đó, tôi hồi hộp không tả, chọn bộ trang phục thật đẹp, thật cầu kì để diện ra mắt anh. Chúng tôi mới nhìn thấy nhau đã ôm chầm lấy, còn tôi thì rơi nước mắt vì vui sướng. Trong đêm ấy, chúng tôi đã có những mà ôn kí ức thật đẹp. Và cũng chính trong đêm ấy, tôi đã trao thân cho anh.
Chẳng hiểu tôi ngu dại kiểu gì mà lại làm điều đó. Nhưng chúng tôi chưa gặp nhau, không có không gian riêng, nên khi nhìn thấy nhau là muốn tâm sự bao nhiêu thứ. Chúng tôi tìm nhà nghỉ để tâm sự. Và trong lúc đó, tôi đã không ngần ngại trao thân cho anh, người tôi mới gặp lần đầu.
Rồi anh cũng trở về quê mình với bao lời hứa hẹn. Tôi khóc nức nở vì phải chia tay anh mà không biết đến bao giờ gặp lại. Thậm chí tôi còn nghĩ, sẽ theo anh về quê, lấy chồng và ở luôn đó xin việc cũng được.
Nhưng chẳng ngờ, một thời gian sau, có người phụ nữ gọi cho tôi và nói, cô ta muốn gặp tôi. Không hiểu tôi đã &'comment' trên FB của anh thế nào mà chị ta biết được, tìm được những dòng mà tôi viết về anh, có &'tag' tên anh. Chị ta nhận mình là vợ anh và còn gửi cho tôi những bức ảnh cả gia đình họ đang hạnh phúc bên nhau.
Rất nhiều tình huống yêu trên FB hay yêu qua mạng có những kết cục không như ý nhưng dường như con người ta vẫn không ý thức được điều đó. (Ảnh minh họa)
Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt, tôi đã khờ dại quá rồi. Cái điều đơn giản vậy mà tôi cũng không nghĩ đến hay sao? Tại sao anh lại lừa dối tôi, tại sao tôi không nghĩ, anh có vợ. Tại sao tôi lại liều lĩnh yêu một người đàn ông ở xa mà chỉ hiểu về anh qua những lời anh nói. Động lực nào, tình cảm nào khiến tôi quên hết mọi cám dỗ của cuộc đời như vậy?
Chị ta đe dọa tôi, nếu còn bám theo anh thì đừng trách chị ta sẽ xử lý tôi. Tôi sợ quá. Nhưng điều khốn khổ hơn là, tôi đang mang bầu đứa con của anh. Chua chát quá, cay đắng quá chừng, tôi thật tình không hiểu, cái giây phút trước đây, mình tại sao lại ngu ngốc và dễ dãi một cách khó hiểu như thế. Hay là anh bỏ thuốc mê tôi? Nghĩ lại mà tôi còn thấy rùng mình.
Đừng dại yêu trên Facebook
Rất nhiều tình huống yêu trên FB hay yêu qua mạng có những kết cục không như ý nhưng dường như con người ta vẫn không ý thức được điều đó. Nhiều người còn tin vào tình yêu lãng mạn, tình yêu vượt không gian và thời gian để đến với nhau. Nhưng họ không hay, chuyện yêu xa và không hiểu gì về gia đình đối phương, quá khứ của đối phương là điều vô cùng đáng lo ngại.
Biết bao nhiêu cô gái bị lừa cả tình lẫn tiền vì những niềm tin không đáng có. Vì vậy, các chị em đừng dại mà tin lời đàn ông, họ lừa đấy, họ là những người cực kì ghê gớm và có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí là lợi dụng thân xác bạn...
Theo VNE
Hoảng hồn vì vợ thích... thả rông "Mới mấy hôm trước thằng con trai lớn 4 tuổi thấy tôi mặc áo trắng còn chạy ra ngây thơ hỏi "Bố ơi, sao áo bố không mọc ra cái nốt ruồi màu hồng ở ngực như của mẹ?"...", anh Bách kể. Từ ngày sinh bé thứ 2, bỗng dưng chị Ngọc, vợ anh Bách có thói quen "thả rông" vòng 1. Điều...