Chạy trốn luôn dễ dàng hơn phải không?
Lần này thì tôi chạy trốn Sài Gòn chật chội để lên Đà Lạt hưởng thụ một bầu không khí mới, cũng để vơi bớt nỗi phiền muộn trong lòng. Cuộc sống này là vậy, khi mà đã quá mệt mỏi, bạn luôn muốn chạy trốn thay vì đối mặt với vấn đề cần giải quyết. Vì cơ bản, trốn chạy luôn dễ dàng hơn…
***
Mùa đến mang theo hương hoa hướng dương phảng phất trong gió, là hương của tình si, là vị của sự chung thủy. Hướng dương nở rực rỡ, lan tỏa chút sắc vàng ấm áp vào không gian se lạnh của Đà Lạt.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, tôi siết chặt chiếc áo len màu vàng nhạt đang khoác trên người mới cảm giác ấm thêm một chút. Tuy lạnh, nhưng Đà Lạt đẹp thật đấy! Tôi chết mê chết mệt cái không khí dịu mát căng đầy sức sống nơi đây. Một lần hít vào, là bạn đã ôm trọn hương của những cây thông già, mùi của nắng vàng ngọt ngào, vị của đất mẹ trầm lắng,… Chỉ một lần hít thở, đất trời nơi đây đã quyện vào lồng ngực của bạn, và thế là bạn đã là một phần của Đà Lạt mộng mơ.
Đà Lạt đã khiến tôi say mê, giống như một loại vang mà tôi từng được nếm thử ở Pháp, hương vị nhẹ nhàng, như có như không, nhưng vị nồng dịu dàng ấy khiên bao quý cô đắm say. Tôi hay nghĩ về những vùng đất mới như những loại vang nào đó mà tôi từng được thưởng thức. Có lẽ vì cả hai đều khiến con người quên mất mình là ai, quên đi những đắn đo suy nghĩ,… để trở về với bản chất thật của mình.
Mà Đà Lạt hay thật! Tôi chỉ đặt chân đến đây mới ngày đầu tiên thôi, mà tưởng chừng đã lâu lắm rồi, thật lâu… Giống như có một chút gì đó của nơi đây xâm nhập từng thớ thịt, ảnh hưởng đến từng nơ-ron thần kinh của tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình thực sự thuộc về nơi đây, ngay từ lúc tôi nhận ra mọi thứ tuyệt vời như thế nào.
Nhưng, có một khoảng trống, mà Đà Lạt không thể lấp đầy, cũng không có bất kì vùng đất nào trên đời có thể lấp đầy, đó chính là trái tim của tôi. Khi kết thúc hay bất đầu một tình yêu mới, tôi luôn rơi vào một hố sâu, mang đầy sự hoang mang và nghi ngờ, lần nào cũng vậy, tôi dùng nhiều cách khác nhau để lấp đầy cái mộ không tên này.
Lần này thì tôi chạy trốn Sài Gòn chật chội để lên Đà Lạt hưởng thụ một bầu không khí mới, cũng để vơi bớt nỗi phiền muộn trong lòng. Cuộc sống này là vậy, khi mà đã quá mệt mỏi, bạn luôn muốn chạy trốn thay vì đối mặt với vấn đề cần giải quyết. Vì cơ bản, trốn chạy luôn dễ dàng hơn…
Đêm đến, không khí se lạnh tựa như tiết trời những ngày đông, co ro trong mền ấm nhưng lòng lại như băng tuyết mãi không tan. Kí ức về ngày hôm qua choán lấy tâm trí tôi…
Video đang HOT
- Em có biết, anh luôn thương em? – Anh nói với tôi bằng chất giọng trầm ấm của trai Sài thành, bằng tất cả nỗi lòng mà anh chôn dấu.
Tôi không thể đáp lời anh, có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng, cũng có một thứ gì đó đè nặng nơi con tim. Tình cảm của anh, tôi hiểu nhưng không thể chấp nhận, càng không muốn đối mặt. Đối với tôi, Thành luôn là một người bạn mà tôi tin tưởng, là anh em trong gia đình, là bờ vai ấm áp sẽ chia những mất mát trong cuộc đời. Đối với tôi, Thành luôn có những ý nghĩa rất đặc biệt, rất riêng…
- Em xin lỗi, em chưa quên được…. – Anh không để tôi nói hết câu, đã đặt lên môi tôi một nụ hôn, mạnh mẽ và cuồng say, anh chiếm trọn hơi thở của tôi. Anh nhìn vào mắt tôi, không nói gì nhiều, hôn thêm cái nữa lên tóc, và ôm tôi thật chặt và thủ thỉ với tôi rằng:
- Anh đợi được… Chỉ cần em để ý, anh vẫn luôn đứng đây chờ em. Đã ba năm rồi, không một giây một phút nào con tim này có thể ngừng yêu em.
Và thế là, tôi khóc nức nở trong vòng tay của anh…
Nhưng, khi bình minh ló dạng, tôi chạy đến một thành phố xa lạ, tôi lại chạy trốn tình cảm của anh. Thở dài một hơi, tôi nhìn ra của sổ của homestay đang ở, nhìn thấy đồi hoa hướng dương trong ánh trăng bàn bạc. Mất đi ánh sáng của mặt trời, hướng dương rũ rượi, thiếu sức sống đến buồn chán. Dù bầu trời đầy sao lấp lánh, dù đêm huyền mờ ảo, dù ánh trăng dịu dàng tỏa sáng, cũng không thể làm hướng dương rực rỡ.
Tôi chợt nghĩ, đến khi nào hướng dương kia mới có thể ngừng hướng về mặt trời? Chỉ có lúc chết đi! Rủ xuống… Mới có thể thôi.
Hướng dương đung đưa nhẹ trong gió, run rẩy thở dài…
Đặng Như Quỳnh
Theo blogradio.vn
Chồng đột nhiên cho bạn thân về ở cùng, tôi đã sốc khi biết lý do thực sự
Chồng tôi đưa bạn cùng làm về ở chung với gia đình như người trong nhà và vô tư đi làm tối ngày mà không quan tâm ở nhà ra sao.
Vợ chồng tôi lấy nhau được gần 7 năm rồi, tuy chưa lâu nhưng thực sự cũng đã cùng nhau trải qua bao ngọt bùi sóng gió. Vì cả hai đều ở tỉnh về thủ đô để lập nghiệp và gia đình hai bên đều không khá giả gì nên chúng tôi vẫn đang thuê nhà ở. Thực lòng tôi thấy thế cũng bình thường vì cả hai vợ chồng đều vẫn luôn cố gắng cho tương lai.
Chúng tôi đã có hai con, một trai một gái nên tuy kinh tế chưa ổn định nhưng gia đình cũng êm ấm. Cuộc sống của gia đình cứ thế bình lặng trôi qua với việc tôi đi làm hành chính và lo việc đưa đón chăm sóc hai con. Chồng đi làm công trình lúc xa lúc gần nhưng nói chung cũng ít khi đi qua đêm bên ngoài. Thường thì cả nhà sẽ có bữa cơm tối quây quần hạnh phúc. Ngày ngày trôi qua như vậy có lẽ mọi người đều thấy tẻ nhạt nhưng với tôi như thế đã là một hạnh phúc to lớn.
Hình minh họa
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chồng tôi không đột nhiên đưa một anh bạn cùng làm tên Thắng về ở cùng. Chẳng là chúng tôi có thuê một căn chung cư 2 phòng ngủ để ở. Bình thường thì cả nhà vẫn chỉ ngủ một phòng còn phòng kia để đồ đạc linh tinh và bỏ trống. Thế nên khi thấy anh Thắng có một mình và chưa tìm được nhà ở thì chồng tôi rủ về ở cùng luôn.
Việc đột nhiên có người đến ở cùng lại khác giới làm tôi thấy rất bất tiện và không vừa lòng. Nhưng nghĩ 2 người làm cùng nhau nên lúc nào chồng mình ở nhà thì anh ta cũng mới có mặt nên tôi cũng đỡ ngại hơn.
Ban đầu thì đúng là chồng tôi và anh ta hay đi về cùng giờ nhau nên ăn uống xong thì anh ta về phòng riêng nên cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt nhà tôi. Rồi thỉnh thoảng chồng tôi có việc mà không về cùng thì tôi thấy anh ta cũng biết ý không về hoặc thuê nhà nghỉ bên ngoài. Tôi thấy thế cũng hợp lý vì cả tôi và anh ta đều không bị khó xử.
Sau một thời gian cũng quen dần với sự có mặt của anh ta trong gia đình thì chúng tôi sinh hoạt cũng tự nhiên hơn. Các con tôi cũng quý "chú Thắng" vì thỉnh thoảng được mua đồ chơi, bánh, sữa. Cũng có hôm tôi bị hỏng xe không kịp đón con mà chồng đang dở thi công thì anh ta cũng rất nhiệt tình đón hai bé về và cho đi chơi. Nói chung là cả nhà tôi giờ đều thấy thoải mái với sự có mặt của Thắng.
Nhưng gần đây gần cuối năm công việc của chồng tôi nhiều hơn và ngày ra công trình đêm về anh còn phải thiết kế nên thường không ngủ ở nhà. Ban đầu Thắng cũng tránh không về nhưng chồng tôi cứ về ăn cơm xong lại bảo anh ta "cứ ở nhà mà ngủ, không phải ngại ông ạ. Ra nhà nghỉ làm gì cho tốn tiền". Dần thành quen, chồng tôi có ở nhà hay không anh ta vẫn về sinh hoạt như bình thường. Lúc này tôi khó chịu thực sự. Tôi thấy chồng tôi đã vô tâm thì anh ta cũng mặt dày quá đáng.
Càng ngày, chồng tôi càng ít về nhà hơn. Văn phòng công ty chỉ cách nhà tôi gần 2km nhưng chồng tôi cả ngày cũng không về, tối thì đi tiếp khách và ăn ngoài liên miên rồi đêm lại ở công ty. Tôi cảm thấy rất tức giận và sinh ra nghi ngờ sự chung thủy của chồng. Nhưng thực sự anh không có ai khác mà chỉ đi làm thôi.
Chuỗi ngày lạnh nhạt, vắng nhà liên miên của chồng cộng với sự có mặt của người đàn ông kia trong nhà làm tôi cảm thấy điên thực sự. Tôi nhắn tin cho chồng bảo anh nói bạn ra ngoài ở đi thì anh chỉ bực mình nói tôi ích kỉ nọ kia. Tôi cứ gọi chồng về thì anh lại tức tối kêu: "tôi làm việc cả ngày đêm không ngủ vì cái gia đình này mà cô còn cứ lèo nhèo". Thực sự tôi không biết chồng mình đang nghĩ gì nữa.
Suốt ngày tôi cứ loanh quanh trong suy nghĩ vì sao chồng tôi tự nhiên lại như vậy. Anh bỏ bê vợ con chỉ lo cho công việc, anh để người đàn ông khác sống chung với vợ mình mà không hề quan tâm... "hay là anh muốn đẩy tôi và người bạn kia đến với nhau", "hay anh muốn đẩy tôi cho người khác để có cớ đi đến với người khác mà tôi không biết"... hàng vạn ý nghĩ điên rồ cứ hiện lên trong đầu tôi suốt thời gian đó mà không lý giải được nên vợ chồng tôi cứ vô cớ cãi nhau và căng thẳng liên tục.
Đến một ngày gần đây, khi con trai nhỏ của tôi thấy mẹ mệt mỏi nó bảo: "mẹ ơi, mẹ đừng chết nhé!". Tôi trêu con "mẹ chết Bo ở với ai?". Nó trả lời hồn nhiên: "Con ở với chú Thắng". Câu trả lời ấy làm tim tôi đau thực sự. Hóa ra đến con tôi cũng đã dần quen và nghĩ đó là người quan trọng với nó chỉ sau mẹ, không phải là bố. Tôi cảm thấy thực sự không chịu đựng được suy nghĩ chồng đã chán và muốn đẩy mẹ con tôi cho người khác. Tôi quyết định nói với anh về chuyện ly hôn, đương nhiên là tất cả chuyện này chúng tôi chỉ chát qua tin nhắn zalo.
Anh im lặng rồi hỏi tôi: "Em có người khác rồi à?". Tôi chua xót nhắn lại: "Em chưa có người khác nhưng em không đáng thương đến mức để anh phải sắp xếp sẵn người khác cho mình như bây giờ. Em thực sự không chịu nổi cảm giác bị anh đẩy đến với anh Thắng".
Một hồi lâu sau, chồng tôi nhắn lại: "Sao em lại nghĩ anh muốn đẩy em đi cơ chứ? Chỉ là anh cố kiếm tiền mua nhà cho gia đình. Anh Thắng thật ra là người đồng tính, anh không có cảm xúc với phụ nữ đâu em ạ".
Nghe chồng giải thích xong tôi mới nghĩ lại thấy đúng là anh Thắng rất chu đáo và nhiều lúc chăm 2 đứa nhà tôi khéo léo như một người phụ nữ thật. Tuy vậy, tôi vẫn không khỏi buồn bã khi cứ tiếp tục hoàn cảnh như thế này. Liệu tôi có nên để anh Thắng tiếp tục ở nhà mình không?. Chẳng lẽ chồng đưa một người đồng tính tới nhà vì muốn giám sát tôi?
Theo kenhsao.net
Em yêu anh dù ngày mai có ra sao Tình yêu là muôn ngàn khúc ca của cuộc sống. Nỗi buồn hay niềm vui đều dệt lên miền kỷ niệm mà nơi đó trái tim của mỗi người luôn muốn hướng về dù sau này cuộc sống có ra sao... Tình yêu cũng giúp con người ta mạnh mẽ hơn trên chuyến tàu số phận không báo trước của cuộc đời. Thiên...