Chạy trốn cuộc hôn nhân nhàm chán bằng những cuộc đi “săn” bất tận
Tôi yêu chồng tôi. Tôi không bao giờ muốn bỏ chồng tôi cả. Chắc chắn đấy! Nhưng tôi đang làm gì thế này? Để duy trì cuộc hôn nhân nhàm chán này, tôi đã phản bội chồng tôi không chỉ một lần…
Tôi lấy chồng khá sớm, 19 tuổi tôi đã kết hôn. Chồng tôi hơn tôi gần 20 tuổi. Tức là gấp đôi tuổi của tôi. Yêu chồng bằng sự non dại của cái tuổi chưa trưởng thành hết, tôi còn nhiều mơ mộng và mong muốn. Anh đáp ứng đầy đủ mọi điều cho cuộc sống của tôi nhưng lại thiếu đi sự lãng mạn. Điều đó khiến cho tôi nhiều lúc cảm thấy buồn khổ vô hạn.
Tôi vẫn khóc thầm nhiều đêm chỉ vì làm chuyện ấy xong là anh lăn ra ngủ. Công việc của anh không bao giờ anh chia sẻ với tôi. Anh chu cấp cho tôi tiền bạc đủ để tôi không cần phải đi làm mà vẫn thừa tiền để sắm đồ hiệu. Tưởng chừng như về vật chất tôi không bao giờ thiếu thốn.
Song chồng tôi nào có biết rằng mỗi lúc cảm thấy nhàm chán cuộc sống, tôi đốt tiền cho những món đồ hiệu. Nhưng mua bao nhiêu cũng không đủ khiến tôi thoát khỏi cơn trầm cảm của cuộc sống gia đình.
Và rồi tôi tìm thấy giải pháp cho bản thân sau một lần say nắng với một cậu bạn cũ. Hôm ấy, tôi đang rất buồn vì sinh nhật tôi, chồng tôi lại đi công tác nước ngoài. Anh ấy bù đắp bằng việc rót vào tài khoản của tôi gần 30.000 USD để tôi khỏa lấp việc không có anh ấy.
Tôi đã đi mua đủ thứ đồ hiệu và đến khi về nhà, đổ đống đồ ra giường mà khóc. Cái tôi cần không phải là những thứ này. Tôi khóc một trận đã đời rồi lên bar. Ở đó, tôi gặp lại cậu bạn cũ. Chính xác thì cậu ta từng là bạn trai của bạn thân tôi. Bây giờ họ đã bỏ nhau lâu rồi. Tôi gặp cậu ta ở quán bar khi mà cậu ấy đang chơi đùa cùng mấy cô tiếp viên.
Vừa thấy tôi, cậu ta gọi ngay. Tôi vào ngồi cùng và cũng quậy với mấy cô tiếp viên ấy. Uống rất nhiều rượu và say khướt. Cậu ta đưa tôi về. Nhưng thay vì về nhà tôi, cậu ấy đưa tôi thẳng vào nhà nghỉ.
Video đang HOT
Đêm đó, tôi và cậu ta làm những chuyện mà người ta hay làm khi vào nhà nghỉ với nhau. Mặc dù biết thừa cậu ta chỉ muốn lên giường với tôi thôi, song khi cậu ta vuốt tóc tôi và nói: “Anh yêu em từ hồi anh còn đang yêu bạn thân của em kìa!”. Tự nhiên tôi cảm động. Chính xác là thấy mình… có giá một chút. Chứ không phải là thứ đồ vứt đi của chồng.
Khi biết tôi sinh nhật hôm ấy, cậu ta đã gọi điện khuân về gà quay, pizza, rượu, nến, bánh sinh nhật. Tôi đã có một sinh nhật khá tuyệt vời trong nhà nghỉ. Cơn say nắng ấy khiến tôi như tiếp thêm năng lượng vậy. Tôi trở về nhà mà hân hoan. Cứ cười mỉm suốt. Nhưng tôi cũng không tiếp tục với cậu ta. Chỉ một đêm ấy thôi là đủ rồi, tôi nghĩ vậy.
Chồng tôi về và nhận ra sự thay đổi của tôi. Anh ấy rất vui vì nghĩ rằng tôi đã tự biết thu xếp cuộc sống của mình. Nếu anh ấy biết tôi đã ngủ cùng gã trai khác chắc anh sẽ giết tôi mất. Cơn say nắng quả là có ích khi tôi được tiếp thêm sức sống mới. Tôi vẫn nghĩ rằng chỉ một lần như vậy thôi.
Ấy thế mà tôi lại có lần thứ hai…
Đó là một lần tôi cãi nhau với chồng. Tôi quay trở lại quán bar định tìm cậu bạn trai cũ nhưng tôi đã không gặp. Tôi định gọi điện cho cậu ấy thì có một anh chàng khá bảnh chọe ra bắt chuyện làm quen với tôi ngay lúc đó. Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng, tôi xưng một cái tên khác, địa chỉ khác, nhập vai một cô nàng đang làm ở một công ty nước ngoài, tôi diễn đạt đến nỗi cậu ta tin.
Và tất nhiên, đêm ấy, chúng tôi đã có một đêm thú vị. Cậu ta yêu tôi thực sự. Tôi biết điều ấy bởi vì cái cách cậu nâng niu cơ thể tôi, mong muốn được đi cùng tôi sang Thái Lan công tác (tôi bốc phét cậu ấy là hôm sau tôi sẽ phải sang Thái Lan). Thú vị ở chỗ cậu ta yêu tôi thực sự. Trong khi tôi chỉ có cảm giác đủ để vui vẻ mà thôi. Sau lần đó, tôi biến mất. Tôi cũng đổi số điện thoại. Chồng tôi vẫn không hề hay biết.
Lần thứ 3, lại vẫn là cãi nhau với chồng. Lần này tôi trang điểm khác, ăn mặc cũng khác. Tôi mua một cái sim điện thoại mới. Chuẩn bị sẵn một lý lịch mới. Tất nhiên, không khó để kiếm một anh chàng đẹp trai lồng lộng để qua đêm.
Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu chơi trò đánh số cho mỗi chàng trai của mình. Tôi lấy một thứ trên người anh ta, dán vào một cuốn sổ, ghi rõ tên, tuổi, số điện thoại giả cũng như lý lịch giả về tôi.
Cho đến lần thứ 6, phải, là lần thứ 6. Chỉ cách lần thứ 5 chưa đầy 2 tuần. Vẫn là lý do cãi nhau với chồng, tôi đến với anh chàng thứ 6. Hôm ấy, khi bước vào nhà nghỉ với anh chàng thứ 6 thì tôi gặp anh chàng thứ 2, cái anh chàng mà tôi nghĩ là yêu tôi thực sự. Anh ta đi cùng một cô gái bốc lửa. Cái cách anh ta chăm sóc cô nàng giống hệt cách anh ấy đã chăm sóc tôi. Điều ấy khiến tôi nghẹn lại. Tôi nhận ra anh ta chỉ là một gã tồi, chuyên đi lừa các cô gái để lên giường.
Và tôi bỗng nhận ra mình cũng không khác gì anh ta, tôi cũng đang đi dụ dỗ những chàng trai trẻ lên giường đấy thôi. Để lấp đầy những cảm xúc trống trải, để ăn chút cảm xúc mượn, để lừa mị bản thân mình.
Sáu lần với sáu người đàn ông, tôi khác gì anh chàng kia?
Tôi bỏ chạy ra khỏi nhà nghỉ đó trước sự chưng hửng của cậu trai số 6. Tôi cứ thế chạy mà nước mắt tràn mi. Tôi không biết tôi nên làm gì nữa. Cuộc đi săn tìm cảm giác này rốt cục là sẽ đến bao giờ?
Liệu có ai giúp tôi không? Hãy chỉ cho tôi cách làm thế nào để vượt qua những cơn nhàm chán của hôn nhân mà không phải bằng việc đi tìm cảm giác mới bên ngoài?
Theo Motthegioi
Gửi em, cô gái đang mất phương hướng...
Người ta nói với em rằng, mỗi người đều được sinh ra vì một lý do nào đó, điều quan trọng nhất là em phải tìm ra được cái lý do chết tiệt chết toi ấy.
Đôi khi, em tự hỏi mình, em đang đứng ở vị trí nào trong cuộc đời này.
Người ta nói với em rằng, mỗi người đều được sinh ra vì một lý do nào đó, điều quan trọng nhất là em phải tìm ra được cái lý do chết tiệt chết toi ấy. Em vẫn cứ ngày ngày quay cuồng trong những khối công việc có tên và chẳng có tên, em miệt mài với vòng xoáy cuộc đời, lâu lâu, em bất chợt cảm thấy nhức đầu, em dừng lại, và em thấy hoang mang.
Rồi, em tự huyễn hoặc bản thân mình bằng một kế hoạch viển vông và lung linh nhất mà cái đầu bé nhỏ của em có thể nghĩ ra được, và tự nhẩm rằng, à, bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ làm thế này, sẽ làm thế kia, và bùm, hoang mang được trấn an đáng kể, xẹp lại như khi chưa bắt đầu, và tinh thần em thì ngùn ngụt khí thế. Rồi ngày mai ấy cũng đến, nhanh hơn em tưởng tượng, ngủ qua có một đêm, chẳng biết gì, nó đã đến, em thấy mình sao mà chưa có sự chuẩn bị nào cho cái kế hoạch lunh linh của ngày hôm qua, với khí thế vẫn còn ngùn ngụt, em tự nói ồ thì cái gì cũng phải từ từ, em từ từ đến nỗi cái vòng xoáy chết tiệt nó lại cuốn em đi, và em lại quay cuồng, quên mất kế hoạch, quên mất sự lung linh, quên luôn em đã từng nhiệt huyết thế nào. Và cái vòng đời nhàm chán lại tiếp tục. Lạnh lùng đến đáng sợ.
Khi em nhận ra được cái đống tạp nham luẩn quẩn này, thì em tự trách mình ghê lắm, em trách bản thân yếu đuối, em trách bản thân lười biếng, em trách bản thân chẳng có cố gắng... Em làm đủ mọi thứ để rủa xả mình, rồi cuối cùng, vẫn là xoay theo cái đống quay cuồng ngày nào.
Cuối cùng là em muốn gì đây, cuối cùng là em cần gì đây, cuối cùng là ước mơ và kế hoạch của em là gì? Nhưng, bản chất của vấn đề vẫn là do em, em muốn làm gì với cuộc đời mình, em ăn to nói lớn, ước mơ viển vông, nhưng rồi thì cũng chẳng cái gì ra cái gì. Tạm dẹp lại tất cả những thứ gọi là trách nhiệm, là khó khăn, em phải biết em mạnh ở điểm nào, yếu ở điểm nào, em muốn trở thành con người thế nào. Em hãy ngừng nhìn ngang nhìn dọc, em hãy ngừng nhìn bạn nhìn bè, em cũng hãy ngừng ngay việc so sánh với những con người thành công xa lạ, đôi khi, chỉ cần em chiến thắng cơn lười biếng của mình, đó cũng là thành công của chính em rồi.
Mọi người được sinh ra đều có lý do em ạ, em cũng vậy, chỉ là có người tìm ra được lý do đó, có người không, nếu em không tìm được, thì ít nhất em cũng hãy ráng sống xứng đáng với cuộc đời này, trước tiên là để mọi người xung quanh yêu thương em, và để họ biết rằng, em đang sống, chứ không phải chỉ tồn tại trong cuộc đời.
Một tuần mới lại đến, em hãy vạch ra cho chính bản thân mình kế hoạch cuộc đời, chẳng có gì là không thể, em phải tin như vậy. Ước mơ của em ngày hôm nay có thể quá xa vời, ngày mai có thể quá viển vông, chỉ có điều nếu em thực sự bắt tay vào thực hiện, thì chẳng mấy chốc, em cũng đến đích. Có thể lúc ấy em đã già rồi, nhưng có hề chi, miễn đạt được ước mơ và kế hoạch của cuộc đời, thì tuổi tác chẳng còn quan trọng nữa, vì lúc ấy, em đã sống trọn những gì mà cuộc đời cho em, theo một cách hoàn hảo nhất.
Theo Blogtamsu
Cô dâu bất lực nhìn chú rể chạy trối chết khỏi cửa xe hoa Cô những tưởng với vẻ ngoài xinh đẹp này, với gia thế hùng hậu này, chẳng có chàng trai nào có thể cưỡng lại được nhưng duy nhất người cô yêu đã chạy trốn khỏi cô, vào ngày cưới. Ngọc là một nàng tiểu thư con nhà giàu chính hiệu. Từ bé đến lớn, cô chưa từng nếm trải cảm giác không có...