Chạy “mất dép” sau một lần về ra mắt nhà bạn trai
Nhớ tới câu nói của mẹ chàng lúc chia tay: “Cháu năng về chơi nhé! Bác rất thích cháu!”, mà nàng toát mồ hôi hột…
Yêu nhau cũng ngót 1 năm, công việc đã khá ổn định, nàng với chàng bàn chuyện về nhà nhau ra mắt, từ đó chính thức đi lại, là bước đệm cho việc một thời gian nữa tính chuyện cưới xin.
Nhân ngày cuối tuần được nghỉ, nàng tay xách nách mang, nào là hành lí, nào là quà cáp cho người già trẻ nhỏ trong nhà chàng, về nhà chàng ra mắt. Đi trên con đường làng dẫn vào nhà chàng, nàng thấy hồi hộp lắm, bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào.
Ảnh minh họa
Vào tới nhà, bố mẹ, ông bà và 2 em một trai một gái của chàng đã đợi 2 người sẵn tự lúc nào. Nàng căng thẳng. Vẫn biết ấn tượng ban đầu rất quan trọng, vì thế nàng liền nặn ra nụ cười hiền lành, dễ mến nhất có thể, vừa quệt mồ hôi vừa cất giọng nhẹ nhàng chào cả nhà. Sau một lúc hỏi han gia cảnh, thành viên trong nhà, công việc, học vấn… nọ kia, chả khác gì tra sơ yếu lí lịch của nàng, mẹ nàng mới “à” lên một tiếng: “Thôi đấy, gần trưa rồi. Thằng T. (tên chàng) đưa bạn ra chợ mua thức ăn rồi về làm cơm, nhà hết cái ăn rồi!”.
Nàng cười gượng. Vừa về đã được mẹ chàng giao cho nhiệm vụ rồi, xem ra là để thử thách nàng đây. Chàng thả nàng ở cổng chợ, dặn dò: “Em vào mua đi, chọn đồ tươi ngon vào, anh đợi ngoài này” – rồi nhác thấy vẻ không tình nguyện của nàng, mới nhấn mạnh thêm: “Đàn ông con trai ai lại vào chợ! Thôi nhanh lên còn về không muộn!”. Thế là nàng lủi thủi vào chợ, tốn cũng kha khá tiền, vì chả nhẽ bữa cơm đầu tiên với nhà chàng lại đạm bạc quá.
Về nhà, mẹ nàng ùa ra cười hỏi han: “Ôi, sao cháu mua nhiều đồ thế!”, rồi dắt tay nàng vào bếp chỉ cho nàng biết vị trí mắm muối các kiểu, xong đi ra. Tuyệt nhiên chả hỏi giá cả để đưa nàng tiền đồ, hoặc ở lại nấu nướng cùng nàng. Chàng cũng biệt tăm biệt tích. Nàng một mình chiến đấu với mâm cơm khá nhiều món. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười đùa từ trên nhà vẳng xuống. Quệt vệt mỡ nóng vừa bắn lên tay, nàng xuýt xoa, trong lòng ngổn ngang trăm tư vị.
Video đang HOT
Xong xuôi, nàng tận tình bê mâm cơm lên, mọi người chỉ việc ngồi vào cầm đũa. Vừa ăn vừa nghe mọi người lần lượt nhận xét đánh giá các món mình nấu mà nàng nghẹn họng, cố mãi mới nhai hết bát cơm vơi. Nàng thấy tài nội trợ của mình cũng chẳng đến nỗi nào, ở nhà bố mẹ còn toàn khen nàng nấu ngon, thế mà ở nhà chàng, chẳng món gì khiến bố mẹ và các em chàng hài lòng cả.
Mãi mới kết thúc bữa cơm dài lê thê, nàng lại một mình bê mâm bát đi rửa, lau dọn bếp. Nhà chàng, bao gồm cả chàng vẫn ung dung thưởng chè ở trên phòng khách. Tao nhã ghê! Tủi thân gần chết nhưng khi lên nhà, nàng vẫn cười vui vẻ như không có chuyện gì. Nàng vừa yên vị, mẹ chàng nhìn nàng rồi thủ thỉ tâm tình: “Cháu thấy cuộc sống ở đây thế nào, liệu có quen được không?”. Nàng vội đáp: “Cháu rất thích không khí ở đây ạ!”, trong lòng mừng thầm, có vẻ mẹ chàng cũng quan tâm đến cảm xúc của nàng đây.
Nhưng nàng đâu ngờ, đó chỉ là câu hỏi mào đâu cho có lệ, để mẹ chàng tiếp theo dặn dò nàng điều quan trọng hơn mà thôi: “Ừ, cháu thích là tốt. Sau này 2 đứa lấy nhau, thì cháu chính là người ở đây rồi. Nhà bác cũng như những nhà khác thôi, ai cũng mong kén được một cô con dâu đảm đang, vẹn toàn. Con dâu có công việc của nó, kiếm ra tiền nuôi sống nó với gia đình nhỏ của nó để bác khỏi bận lòng, rồi đảm đang việc nhà việc cửa cho mình, cùng con trai hiếu kính mình, xây cho mình cái nhà cái cửa cho đàng hoàng, phụng dưỡng mình tuổi già là được”.
Dừng lại một chút, nhấm ngụm nước chè cho thông cổ họng, mẹ chàng tiếp lời: “Đã về đây ở thì cháu cứ coi đây là nhà mình, coi việc nhà chồng như việc nhà mình, đừng nề hà gì. Nhà bên ngoại gọi là đá đưa thôi, chứ có còn hộ khẩu ở đấy nữa đâu mà. Thằng T. lại là con cả, nó phải có trách nhiệm với các em nó, các em nó thiếu thốn đồng nghĩa với việc nó chưa làm tròn đạo làm anh. Cháu là vợ nó, chung lưng đấu cật với chồng là phải đạo. Cháu nói nghe có phải không? Các bác thực sự cũng chỉ mong ước nhỏ nhoi như thế thôi”.
Giọng mẹ chàng nhẹ nhàng êm ái, nhưng khi vào tai nàng thì cứ như sấm nổ bên tai. Nhìn sang, anh chàng bạn trai cũng đang lim dim gật gù, ra chiều tâm đắc lắm. Nàng hoảng hốt đến nỗi quên cả mở miệng nói. Mẹ chàng phải giục mấy câu nàng mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu liên tục. Bác ấy liền nở nụ cười hài lòng.
Chiều, nàng viện cớ công ty có việc vô cùng gấp, đề nghị lên thành phố trước, chứ theo kế hoạch là sẽ ngủ lại nhà chàng 1 đêm, hôm sau mới về. Bước chân ra khỏi cửa nhà chàng, nàng chẳng dám ngoảnh đầu lại. Nhớ tới câu nói của mẹ chàng lúc chia tay: “Cháu năng về chơi nhé! Bác rất thích cháu!”, mà nàng toát mồ hôi hột. Bác ấy thích nàng nhưng nàng thì thực sự không thể thích nổi bác ấy đâu. Nàng xách dép chạy cho nhanh còn không kịp ấy chứ!
Theo Thainguyen/Afamily
Cuộc chạm trán bất ngờ với người xưa làm tôi như rơi xuống vực thẳm
Tôi sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. Tôi không ngờ mình lại chạm trán với người xưa ngay tại ngôi nhà này.
Bố mẹ tôi là người dân tỉnh lẻ, quanh năm ông bà chỉ biết làm nông. Thời còn đi học tôi chán nản với các kì nghỉ hè của mình. Ngày ngày, tôi phải ra đồng nếu không thì lên rẫy. Tôi chán ngấy với cuộc sống tù túng thiếu thốn ấy. Khi vào cấp ba, bắt đầu biết được mọi chuyện, khát khao đổi đời của tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi luôn tự ti và đầy mặc cảm về hoàn cảnh gia đình của mình, tôi muốn thoát khỏi cuộc sống đầy vất vả lo toan chuyện cơm áo gạo tiền.
Tôi vừa học đại học vừa làm thêm. Số tiền bố mẹ tôi gửi chỉ để hỗ trợ cho việc đóng học phí. Ông bà không đủ khả năng lo chu toàn cho tôi. Những ngày đầu, chưa quen việc làm thêm tôi khóc vì buồn tủi không biết bao lần. Từ chạy bàn quán ăn, phục vụ càfe, phát tờ rơi, bán hoa ngày lễ... tôi đều làm hết. Công việc chiếm nhiều thời gian và công sức nhưng thu nhập thì rất ít. Tình cờ trong một lần tham gia giới thiệu sản phẩm mới của công ty mỹ phẩm tôi gặp được chị H, là sinh viên của trường đại học. Hai chị em nói chuyện khá hợp, tôi có tâm sự về mình cho chị nghe.
Tôi bắt đầu gia nhập nhóm của chị, những người mẫu giới thiệu sản phẩm. Tôi khá xinh xắn nhưng còn có gì đó quê mùa. Nhưng chị đã giúp tôi thay đổi hoàn toàn, từ ngày cùng chị đi làm tôi như được lột xác. Ăn mặc đẹp, lại được trang điểm làm tóc cẩn thận. Công việc nhẹ nhàng, chỉ cần khéo léo trong ăn nói, mỉm cười đúng lúc để làm hài lòng khách hàng. Nhưng đặc biệt hơn, sau giờ làm, nhiều người đã chủ động mời chúng tôi đi ăn đi chơi. Thời gian đầu, tôi còn hơi ngại nhưng rồi đó như là một niềm kiêu hãnh, khi bản thân được ai đó để ý.
Tôi đã gạt bỏ mọi lí trí qua một bên để trượt dài theo vật chất. (Ảnh minh họa)
Mới đầu chỉ là gặp gỡ làm quen, nhưng rồi tôi bắt đầu hẹn hò. Những người tôi quen đều là người nhiều tiền và có địa vị. Họ sẵn sàng mời tôi đến những nhà hàng sang trọng, những món quà tặng đắt giá. Với sự dìu dắt của chị H, tôi thành trợ lý cho một vị giám đốc nhiều tiền lắm của. Số tiền tôi kiếm được quá lớn và thật dễ dàng làm tôi choáng ngợp. Tôi đã gạt bỏ mọi lí trí qua một bên để trượt dài theo vật chất. Thế nhưng, trong một lần đi công tác ở Mũi Né, tôi bị vợ của ông ta bắt được và dằn mặt tại khách sạn. Chưa hả cơn giận, bà ta đã dùng kéo cắt nham nhở mái tóc dài của tôi.
Sau lần bị làm cho nhục nhã và ê chề ấy, tôi như chợt tỉnh, tôi hối hận và dằn vặt bản thân mình rất nhiều nên đã rời khỏi nhóm. Gần cả năm, tôi chỉ tập trung học tập để tốt nghiệp. Ra trường, tôi chuyển đến nơi khác và xin vào làm nhân viên kinh doanh của công ty may mặc. Là người mới nên tôi được trưởng phòng quan tâm rất nhiều. Anh hơn tôi 8 tuổi và còn độc thân. Thời gian đầu chỉ là giúp đỡ vì công việc nhưng rồi là những lần mời cơm trưa, hay rủ tôi lang thang cafe sau những giờ tan làm.
Anh hiền lành thật thà, dành cho tôi tình cảm vô cùng ấm áp. Bên anh tôi thật sự vui vẻ và hạnh phúc. Anh cho tôi cảm giác tin tưởng và bình yên. Dù đôi lúc trong vô thức, tôi vẫn còn lo sợ mơ hồ. Lo sợ anh biết được con người khác của tôi ngày xưa. Nhưng rồi chính tôi cũng tự trấn an mình, chuyện trước đây đã là quá khứ, ngày đó cũng đâu ai biết. Mấy năm rồi, tôi bây giờ đã là một hình ảnh khác hẳn. Vì vậy mà sau một năm yêu nhau, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh.
Cuối tuần vừa rồi, tôi mạnh dạn cùng bạn trai về ra mắt bố mẹ anh. Chúng tôi còn lên kế hoạch, sau khi về nhà anh, hai đứa sẽ về quê tôi. Gặp mặt nhau, mẹ anh khá hài lòng về tôi, bà nói chuyện rất vui vẻ. Chúng tôi ngồi vào bàn và đợi bố anh về rồi dùng cơm. Nhưng ngay khi thấy ông bước vào cổng tôi chỉ muốn chạy trốn. Tôi ước gì mình có thể chui vào đâu đó.
Cho tới khi bạn trai giới thiệu và kéo tay, tôi mới sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. (Ảnh minh họa)
Hình ảnh ngày nào ùa về. Thời gian đã qua nhưng ông thì tôi không thể nào quên được. Tôi thật không ngờ bố của anh chính là một vị giám đốc của công ty đối tác mà thời còn làm trợ lý, tôi đã gặp mặt. Tôi còn nhớ, lúc đó ông còn khen sếp cũ của tôi là có một cô trợ lý thật xinh xắn, đáng yêu.
Tôi đứng chôn chân trước bàn, quên cả cất tiếng chào ông. Cho tới khi bạn trai giới thiệu và kéo tay, tôi mới sực tỉnh chào ông như thể một người không quen biết. Nhưng ông chỉ nhếch môi cười và gật đầu. Ông điềm tĩnh bao nhiêu thì tôi run sợ bấy nhiêu. Tay chân tôi lạnh ngắt, luống cuống đánh rơi hết thứ này đến thứ khác. Miệng mồm khô khốc, cổ họng như nghẹn lại chẳng nói được gì. Hai tai tôi như ù đi, tôi chỉ biết dạ dạ khi nghe ông hỏi chuyện. Tôi chẳng hiểu là ông không nhớ tôi hay đang cố tình không biết. Lấy lí do không được khỏe tôi xin phép về sớm. Thấy mặt mũi tôi nhợt nhạt, bạn trai vội vàng xin phép rồi đưa tôi về.
Mấy ngày nay, tôi gọi anh xin phép nghỉ vài ngày, tôi nói về quê vì gia đình có việc quan trọng. Tôi chạy trốn anh, tôi cắt hết mọi liên lạc. Nằm vùi ở một nhà trọ mới tôi chìm vào trong tuyệt vọng. Tôi không thể tưởng tượng được anh sẽ ra sao khi biết quá khứ của tôi. Hình ảnh ngây thơ trong sáng mà anh nghĩ về tôi sẽ như một vết dao đâm vào tim anh. Làm sao tôi có thể đối mặt với anh đây. Anh yêu tôi nhưng anh có chấp nhận được tất cả hay không? Rồi mặt mũi nào mà tôi dám nhìn bố anh. Tôi như muốn chết đi cho xong, tôi hoang mang cực độ, tôi nên làm gì vào lúc này, mọi người giúp tôi với.
Theo Afamily
Ly hôn vợ ở quê, bạn trai cũ quay lại cầu xin chăm sóc mẹ con tôi Biết chuyện bạn trai cũ ly dị vợ vì mình, tôi không biết phải vui hay buồn. Buồn vì vợ con anh ở quê nào có tội tình gì, chỉ vì tính đèo bòng của anh mà giờ cũng bơ vơ. Tôi mới ra trường, vào làm ở một công ty nhỏ, tương lai phía trước rộng mở. Bạn trai tôi là Trong,...