Cháy hết, chưa phải là hết
Có một người đàn ông sau khi đắm thuyền đã trôi dạt vào một hoang đảo nọ. Anh ta tuyệt vọng không biết làm thế nào để trở về với gia đình.
Hàng ngày anh ta hái dừa và bắt cá nướng ăn để sống qua ngày. Ngày này qua tháng khác, anh ta tuyệt vọng chấp nhận số phận cô độc một mình nơi hoang đảo. Một hôm leo lên cây dừa, anh ta phát hiện ra một ngôi nhà ở phía xa xa. Ngay lập tức anh ta chạy đến, nhưng ôi thôi, căn nhà đang hừng hực cháy thành tro bụi. Anh ta sụp xuống khóc nức nở bởi vì bao hi vọng về cuộc trở về tan thành mây khói. Ngày hôm sau, một chiếc thuyền lớn cập đảo, anh ta vui mừng hết sức, cảm ơn vị thuyền trưởng tốt bụng đã đến cứu mình. Vị thuyền trưởng nhìn anh và nói:
Chính anh mới là người cứu mình. Chúng tôi đã nhìn thấy cột khói xám anh làm ám hiệu nên chúng tôi mới biết để đến cứu anh đấy chứ.
Nhiều lúc trong cuộc sống, chúng ta cứ ngỡ rằng cháy là hết, nhưng thực sự không phải như vậy! Đám cháy đó chỉ mới là sự bắt đầu!
Có người thường than trách số phận của anh ta quá hẩm hiu. Luôn gặp thất bại và bắt đầu công việc gì cũng kết thúc bằng những cay đắng và nước mắt. Bởi đối với anh ta, sau đám cháy thực sự chẳng còn gì. Có một người bạn đã từng kể cho tôi nghe câu chuyện về gia đình của người bạn. Bố làm giám đốc, mẹ là trưởng phòng kinh doanh của một công ty đa quốc gia. Hàng ngày hai anh em, một đứa mười tuổi, một năm tuổi chỉ biết đi học rồi trở về nhà chơi điện tử. Chúng muốn được bố mẹ đưa đi chơi, đi du lịch như bạn bè của chúng. Nhưng điều đó thực sự không bao giờ có được với bố mẹ quá bận rộn của chúng.
Rồi một ngày mưa, người anh nghĩ rằng nếu nhà cháy, bố mẹ nhất định sẽ quay về bên chúng. Nói rồi nó bảo em của mình ôm chú mèo ra khỏi nhà, nó bật lửa thiêu rụi ngôi nhà của chúng. Đứng trước đám cháy nó cảm thấy vô cùng phấn chấn, nó nghĩ bố mẹ sẽ chạy ngay về bên chúng. Quả thực bố mẹ đã chạy ngay về bên chúng và ngỡ ngàng khi biết con mình chính là thủ phạm đốt ngôi nhà của họ. Người em nhìn anh mình và nói:
Con chỉ muốn bố mẹ ở nhà với con thôi!
Sau đám cháy đó, gia đình họ lại trở lại vui vẻ như xưa dẫu còn rất nhiều khó khăn gặp phải. Nhưng cha mẹ đã học được một bài học thấm thía: con cái không chỉ cần một cuộc sống đầy đủ vật chất mà còn cần rất nhiều tình thương của bố mẹ để lớn lên và trưởng thành.
Video đang HOT
Thế nên bạn đừng bao giờ tuyệt vọng nếu sự nghiệp, công việc hay cuộc sống riêng tư của bạn bỗng chốc tan thành mây khói bạn nhé. Bởi vì chắc chắn rằng: cháy chưa phải là hết đâu bạn. Sau mỗi đám cháy cuộc đời ta sẽ học được những bài học thích đáng cho bản thân ta. Có thể vì ta quá cứng nhắc trong công việc, có thể vì ta quá cố chấp, quá ương bướng không chịu hiểu và thông cảm cho người khác khiến cho công việc, cuộc sống riêng bị đảo lộn và đi vào con đường bế tắc.
Khi một đám cháy cuộc đời xảy ra, điều đầu tiên chúng ta phải làm đó là nhìn nhận nguyên nhân gây nên vụ cháy đó. Từ đó để biết cách thay đổi cho mình trở nên hoàn thiện hơn, tốt đẹp hơn! Chúng ta thường sợ hãi những đám cháy cuộc đời sẽ đốt cháy hết những thành quả, công sức mà bạn đã nỗ lực, dày công gây dựng. Nhưng đó cũng chính là cơ hội để bạn làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, vui vẻ hơn.
Trong cái rủi lại có cái may, thế nên đừng quá bi quan, chán nản nếu bạn gặp phải thất bại hay không đạt được thành công như mong đợi. Nhiều người trong số chúng ta thường than vãn: tại sao mình lại không thành công, tại sao mình không thực hiện được ước mơ của mình. Có bao giờ bạn dừng lại và nhìn nhận chặng đường đã qua. Bạn học được gì và chưa học được gì? Có lẽ bạn sẽ cho rằng đó là việc làm vô ích. Nhưng không đâu bạn, đó là việc làm giúp bạn nhận diện đúng con đường phải đi và có lúc bạn phải dũng cảm đốt cháy mỗi liên hệ giữa bạn với cuộc sống hiện tại để bắt đầu một cuộc sống mới, một công việc mới.
Lúc nào cũng chỉ biết nhìn vào đống tro tàn để hối tiếc, để ngậm ngùi thì bạn sẽ chẳng bao giờ thành công được. Trong những khúc quanh của cuộc đời nếu ta không có cái nhìn tích cực rất dễ biến mình thành kẻ thất bại, bạn ạ. Hãy học cách sống lạc quan, luôn biết cách tìm kiếm những điều mới mẻ cho cuộc sống, bạn nhé. Và bạn hãy nhớ rằng, sau đám cháy là con đường mới, cơ hội mới chứ không phải là một đống tro tàn, đổ nát. Bạn đừng tuyệt vọng nếu gặp phải khó khăn hay thất bại, hãy luôn tin tưởng vào cuộc sống và yêu thương cuộc đời của bạn, bạn nhé!
Theo Guu
10 năm sau ngày đuổi người yêu con trai, tôi bất ngờ khi gặp lại
Giờ nghĩ lại hoàn cảnh mình, già nua, cô độc, con trai chẳng chuyện trò gì. Nhà có 2 mẹ con như cái bóng, tôi thấy hối hận vô cùng.
Tôi không hiểu vì lý do gì, nhưng lần đầu tiên gặp Hoài, tôi đã không thấy có thiện cảm gì với con bé đó cả. Tôi luôn nghĩ, con bé bám con trai tôi cũng bởi vì nhà tôi ở Hà Nội, còn Hoài là dân tỉnh lẻ, chắc cũng chỉ vì muốn có nhà ở Hà Nội mà thôi.
Con trai tôi cao ráo, sáng sủa, tốt nghiệp một trường đại học uy tín, chả hiểu cớ gì lại đi yêu Hoài, con bé trông nhan sắc chẳng mấy nổi bật, lại nhu mì, ít nói, rụt rè. Tôi thậm chí còn nghĩ, chắc nó chỉ vờ vịt khi gặp tôi thôi, chứ cái ngữ ấy chả lấy đâu mà hiền thục cả.
Dù tôi ra sức phản đối, thì con trai tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ con bé, tối nào nó cũng kiếm cớ ra ngoài để gặp nhau, tôi ghét lắm, càng ngày càng thấy ghét cay ghét đắng Hoài mà không biết làm cách nào để chia rẽ chúng nó.
Tôi dùng đủ cách, thậm chí dọa từ mặt con trai nếu nó còn tiếp tục nhưng chả ăn thua, tôi nói, nếu cố yêu Hoài thì dọn ra khỏi nhà mà sống, con trai tôi dọn đi thật. Ngày nó gọi xe về dọn đồ đi, nó chỉ nói xin lỗi tôi, nhất định có ngày tôi hiểu tấm chân tình của chúng nó, còn giờ, nó không thể bỏ rơi Hoài được.
Tôi ức đến suýt ngất, nó bỏ mẹ nó được, mà không bỏ người yêu được, chắc con bé kia dùng bùa mê thuốc lú gì rồi.
Con trai tôi chuyển ra ngoài sống, một tuần nó đáo qua mấy lần xem tôi ăn ở thế nào. Tôi giận nên cũng không chuyện trò gì.
Khoảng 3 tháng sau, con trai tôi dắt Hoài về, chúng nó nói Hoài đã có bầu hơn 1 tháng, xin tôi cho chúng nó làm đám cưới, tôi cương quyết không đồng ý, vốn dĩ tôi đã rất ghét Hoài rồi, làm sao chấp nhận được.
Hôm đó, tôi đã mắng chửi Hoài rất thậm tệ, đuổi thẳng Hoài ra khỏi nhà, thậm chí tôi còn sỉ vả Hoài rằng, chắc gì đứa trẻ đó đã phải là con của con trai tôi. Con bé khóc, nó chạy thẳng ra khỏi nhà, con trai tôi thì đuổi theo. Thú thực, tôi cũng thấy mình quá đáng, nhưng nếu không thế tôi không thể cắt đứt được 2 đứa.
Sau đó, một thời gian sau, con trai tôi trở về nhà, nó không nói năng gì, trầm mặc, và không đả động gì đến Hoài nữa. Tôi gặng hỏi mãi mới biết Hoài đã kiên quyết chia tay con trai tôi, còn cái thai, tôi đoán chắc cô ta cũng bỏ. Chả ai dại gì nuôi con một mình như thế cả.
Lần gặp lại khiến tôi vô cùng bất ngờ (Ảnh minh họa)
Chuyện đó giống như cú sốc tinh thần lớn với con trai tôi, nó không ăn uống gì ra hồn, làm việc cũng chả ra sao, vật vờ như người sắp chết. Tôi cứ nghĩ dần dần rồi nó sẽ nguôi ngoai, nhưng có lẽ tôi nhầm.
Bởi lẽ từ ngày đó, con trai tôi không còn tha thiết yêu đương thêm bất cứ một người con gái nào khác nữa. Nó chỉ tập trung vào công việc, làm đến quên ăn quên ngủ. Khi nó đã vững vàng ở vị trí giám đốc thì cũng đã 10 năm trôi qua. Tôi già đi, thèm có cháu bế, muốn được nhìn thấy cảnh con trai vợ con đàng hoàng nhưng nó nhất định không chịu. Khi đấy, con tôi đã 37 tuổi.
Một ngày, tôi đang đi mua sắm trong trung tâm thương mại, bỗng nghe có tiếng nói chuyện ở ngay đằng sau, giọng nói rất quen. Tôi quay người lại, choáng váng nhận ra chính là Hoài - người yêu cũ của con trai tôi ngày xưa, Hoài cũng ngạc nhiên không kém khi gặp lại tôi.
Tôi đưa mắt nhìn xuống, tim chợt hẫng một nhịp khi cứ tưởng nhìn thấy thằng Phong hồi bé đang chạy chơi quanh đây. Chẳng có nhẽ, đứa trẻ này chính là con của con trai tôi, là cháu nội tôi, Hoài đã không bỏ thai?... Bao câu hỏi rối rắm bủa vây tâm trí hỗn loạn của tôi khi đó.
Vừa mừng rỡ, vừa bối rối, tôi toan bước lên thì Hoài dắt con vụt đi, nó cúi đầu chào tôi rồi đi thẳng. Tôi lật đật chạy lại, gọi tên Hoài, tôi nói Hoài có thể cho tôi xin một ít thời gian được không. Ban đầu con bé không chịu, nhưng không hiểu nghĩ thế nào, nó gật đầu.
Tôi và Hoài đi đến một quán ăn trong trung tâm, Hoài gọi cho thằng bé một chiếc bánh ngọt, nó vỗ về con ngồi ngoan ăn bánh, rồi khẽ tỏ ý mời tôi ngồi xuống bàn bên cạnh. Hoài gọi 2 ly nước, tôi và con bé ngồi đối diện nhau, nhưng chưa ai biết mở lời như nào.
Bên cạnh, thằng bé chăm chú ăn, dường như không để ý gì đến câu chuyện của chúng tôi. Tôi nghẹn giọng hỏi Hoài: "Thằng bé là cháu nội bác đúng không?", sau thoáng lưỡng lự, Hoài trả lời: "Hôm nay gặp lại bác ở đây, có lẽ cũng do ông trời sắp đặt, đấy là chuyện của 10 năm trước rồi. Bây giờ tất cả những chuyện đó không còn nghĩa lý gì nữa, thằng bé đang sống tốt. Cháu mong bác quên chuyện cũ, đừng bận tâm đến mẹ con cháu nữa."
Hoài liếc nhìn sang con trai, tiếp lời: "Giờ con cháu ăn xong rồi, cháu xin phép bác, mẹ con cháu đi trước". Rồi Hoài bảo con trai chào bà đi con, thằng bé lễ phép cúi đầu chào tôi, 2 mẹ con Hoài dắt nhau đi.
Hoài đi rồi, bỏ tôi lại với nỗi chưng hửng và hụt hẫng. Tự dưng nghĩ lại hoàn cảnh hiện giờ, tôi thấy hối hận vô cùng. Nhưng cả cái trả lời lấp lửng mà tôi không mong muốn của con bé cũng đang làm tôi rối bời cả lên. Phải hay không phải? Giá mà năm nào tôi không phản đối thì giờ đây đã có đứa cháu nội kháu khỉnh kia. Tôi thấy trách mình quá, tôi có nên nói chuyện với Phong để nó tìm hiểu cho rõ? Thực sự bây giờ, tôi không biết hoàn cảnh hiện tại của Hoài thế nào, Hoài nuôi con một mình hay đã lấy chồng, thằng bé có phải cháu nội tôi thực sự không? con bé liệu có tha thứ cho tôi không, tôi nên làm gì bây giờ đây cho phải để không lặp lại nghiệp chướng một lần nữa? Trong tôi cả mấy tuần nay chỉ có hình ảnh thằng bé con cứ ám ảnh tôi mãi, tôi cứ tưởng tượng nó đang chạy xung quanh tôi gọi "bà Nội ơi"...
Theo Phunutoday
Có thể yêu tiếp khi bạn trai quá khô khan lại bảo thủ Cháu và người yêu đã yêu nhau được một năm, anh 26 tuổi nên hơn cháu 3 tuổi. Anh là người sống ít chia sẻ, cô độc, tuy hiền lành, tốt tính nhưng không tế nhị, khéo léo trong cuộc sống. Nhiều người đã nhận xét về anh như thế. Thật sự nhiều đêm cũng như lúc này đây cháu nằm suy nghĩ...