Chạy chữa mãi mới có con, cuối cùng vì câu nói vô căn cứ mà mẹ chồng chia cắt mẹ con tôi
Trong nhiều tháng qua, tôi và mẹ chồng đã có những xích mích và cứ thế nó chất chồng lên cho đến đỉnh điểm của ngày hôm nay.
Ảnh minh họa
Tôi và chồng lấy nhau được khoảng năm năm, tôi bị thiếu nội tiết nên sảy thai hai lần. Vì chuyện đó nên tôi rất tự ti trong chuyện con cái. Đến lần thứ ba, sau khi uống thuốc theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, cái thai trong bụng tôi cũng an toàn mà phát triển. Tôi không có bất cứ xích mích nào với chồng, thi thoảng có giận dỗi nhưng cũng hết nhanh vì anh yêu chiều tôi hết mực.
Trước kia tôi và mẹ chồng rất hoà thuận. Bà không quý tôi như con đẻ nhưng cũng không đến nỗi quá khó khăn với tôi. Thường ngày tôi đi làm, chỉ cần về nấu cơm cho gia đình, không về kịp thì phải gọi điện báo trước để mẹ còn đi chợ chuẩn bị. Nói chung cuộc sống đó tôi không có gì để chê trách.
Cho đến một ngày tôi thấy mẹ chồng tôi cáo bận để cháu ở nhà, thậm thụt cùng bà hàng xóm đi đâu đó. Tôi gửi con ở nhà trẻ. Mọi chuyện vẫn hoàn toàn bình thường. Nhưng kể từ lúc trở về, mặt mẹ lạnh tanh nhìn tôi. Bà khó chịu khi thấy tôi dẫn con vào nhà. Bà lao tới giật lấy tay cháu rồi bảo: “Mày tránh xa nó ra đi!”
Trước thái độ đó của mẹ tôi cũng chưa dám làm gì, tôi chỉ hỏi mẹ tại sao nhưng bà nhất quyết không nói. Cả tối hôm ấy tôi và chồng như ngồi trên đống lửa vì không biết làm gì khiến bà phật ý. Con trai tôi cũng bị tách ra để ngủ với bà.
Nhiều ngày sau đó, bà vẫn không có ý định sẽ thôi trách móc tôi. Thậm chí càng ngày càng tỏ ý thù hằn như tôi đã nợ nần bà điều gì đó. Một ngày làm về, dừng lại ở đầu ngõ mua rau tôi mới nghe bà bán rau hỏi: “Có phải là vợ chồng mày định ra ở riêng không?” Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì mới nghe chuyện động trời đó là mẹ chồng tôi muốn một mình nuôi cháu nội.
Video đang HOT
Tôi chạy về nhà và hỏi mẹ thì bà lạnh lùng đáp: “Có người bảo mày có số sát con. Hai đứa trước đã chết rồi đứa này có sinh ra được cũng không thể sống được lâu. Mày phải cách xa nó hoàn toàn thì mới mong tránh được kiếp nạn cho nó.”
(Ảnh minh họa)
Tôi chao đảo cả người, không biết vì cơn nắng mùa hè hay là vì lời mẹ nói. Tôi cũng biết rằng thể trạng mình không được tốt, nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều để sinh đứa trẻ này ra được an toàn. Biết bao nhiêu đau đớn, mồ hôi, tình mẫu tử của tôi dồn vào đứa con này, giờ mẹ chồng nói như vậy tôi thật chỉ muốn ôm con chạy đi. Tôi có cảm giác bà sắp sửa cướp nó khỏi tay tôi.
Những ngày sau đó, dù vợ chồng tôi có nói thế nào thì mẹ tôi cũng không thay đổi mà vẫn một mực tin vào lời nhảm nhí vô căn cứ. Bà nhất quyết muốn hai vợ chồng tôi ra khỏi nhà, thậm chí còn nói đến chuyện để chồng ly hôn với tôi.
Hôm nay tôi nghe được mới tức quá cãi nhau với bà khiến chồng tôi tức giận. Tôi không biết phải giải quyết chuyện này thế nào bởi sự vô lý quá mức của mẹ chồng. Giờ đây tôi chỉ biết ngồi khóc và viết những dòng này, hy vọng có thể tìm được một lời từ các bạn.
Theo Afamily
Cố sống cố chết lấy bằng được tấm chồng ở thành phố làm chỗ dựa, cuối cùng tôi lại ...
Anh không phải người mà tôi yêu nhất nhưng lại là người theo tôi là phù hợp nhất để kết hôn. Tôi quyết tâm bám dính lấy anh để làm chỗ dựa sau này...
Ảnh minh họa
Tôi vốn là một đứa con gái xuất thân ở tỉnh lẻ, lại ở nông thôn, nhà nghèo. Lên thành phố học đại học, sau khi ra trường tôi quyết tâm phải bám trụ mảnh đất Hà Nội. Ở Hà Nội còn có việc nọ việc kia chứ về quê không có tiền để xin việc thì chẳng biết làm gì. Công việc thì ít, lại lương ba cọc ba đồng chẳng đủ sống. Đời ông bà bố mẹ mình rồi đến đời mình khổ mãi rồi, để người ta khinh rẻ mãi rồi, giờ đến đời con cháu mình phải để nó ngẩng đầu lên với thiên hạ.
Tôi quen anh khi bắt đầu đi thực tập ở kỳ hai năm thứ tư, anh là trưởng phòng ở bộ phận tôi xin vào thực tập. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tình cảm cứ thế mà tiến triển tự nhiên. Khi anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, bố mẹ và các chị anh phản đối quyết liệt. Anh là con trai độc nhất của gia đình, họ muốn có một cô con dâu môn đăng hộ đối.
Anh không phải người mà tôi yêu nhất nhưng lại là người theo tôi là phù hợp nhất để kết hôn. Anh có công việc ổn định, có nhà ở thành phố, lại làm cùng lĩnh vực với tôi. Còn ai phù hợp hơn anh nữa. Thế nên dù gia đình anh có phản đối cỡ nào, tôi vẫn cố gắng nín nhịn, chỉ cần anh không chia tay tôi là được. Cuối cùng, bố mẹ anh cũng phải xuống nước vì tuổi của anh cũng không còn trẻ, ông bà cũng mong có cháu bế lắm rồi.
22 tuổi, khi đám bạn vẫn long đong lận đận tìm việc thì tôi đã lên xe hoa về nhà chồng và nghiễm nhiên có nhà để ở, có công việc tốt để làm, chẳng phải lo nghĩ gì. Lấy anh, những tưởng tôi sẽ được sung sướng, không phải lo nghĩ gì nhưng hóa ra kết hôn rồi tôi mới biết, cuộc sống như địa ngục mới thật sự bắt đầu.
Sau khi tôi sinh con đầu lòng, mẹ chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình, con cái, vì như lời bà nói lương của tôi không bõ để thuê osin. Hàng ngày đi ra đi vào chạm mặt mẹ chồng, lại suốt ngày quanh quẩn ở xó nhà chẳng đi đâu, tôi cảm thấy stress liên miên.
Không váy, không giày cao gót, không son phấn, lúc nào tôi cũng diện trên mình bộ đồ mặc nhà, tóc tai thì bù xù chẳng kịp chải vì quay cuồng hết chăm con đến việc nhà. Đến tôi nhìn mình trong gương còn chán huống chi là chồng.
Con được hơn 1 tuổi, tôi ngỏ ý với anh cho tôi đi làm lại thì anh gạt phắt đi. Cưới nhau rồi anh mới bộc lộ rõ tính gia trưởng của mình. Anh bận bịu sáng tối, việc gì cũng bảo tôi nhất nhất theo ý mẹ. Tôi bắt đầu chán chồng, chán luôn gia đình nhà chồng. Tôi lấy anh không hẳn vì tình yêu nên cũng chẳng thiết tha gì. Nhiều đêm nằm cạnh chồng mà vẫn thấy nhớ người yêu cũ.
(Ảnh minh họa)
Khi con được 2 tuổi, tôi đưa ra tờ đơn ly hôn trước sự bất ngờ của anh và cả gia đình anh. Biết chuyện, gia đình, bạn bè hết mực khuyên can, nhưng chỉ mình tôi hiểu tôi thật sự muốn gì lúc này. Anh không níu kéo, chỉ lạnh lùng đáp: "Để thằng bé ở lại, rồi muốn đi đâu thì đi!"
Thủ tục ly hôn của chúng tôi diễn ra không suôn sẻ lắm vì cả hai đều muốn giành quyền nuôi con. Con nhỏ dưới 3 tuổi thì thường tòa sẽ xử cho mẹ nuôi nhưng anh lại có lợi thế về nhà cửa, thu nhập, lại không yêu cầu toi phải chu cấp gì. Từ lúc tôi kéo valy rời khỏi nhà anh đến giờ tôi vẫn chưa được gặp lại con.
Nếu ai hỏi tôi có hối hận không, tôi chỉ muốn nói rằng mỗi người đều có những lựa chọn cho cuộc đời của mình và phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn đó. Hối hận về những thứ không thể thay đổi được nữa là một điều thừa thãi và lãng phí thời gian. Tôi chỉ có thể đứng dậy và bước về phía trước. Nếu có yêu ai một lần nữa, tôi sẽ yêu một cách chân thành, tử tế, sẽ lấy họ vì tôi thật sự muốn thế chứ không phải vì tính toán bất kỳ điều gì.
Theo Afamily
Chồng nói dối đi công tác và bỏ tôi một mình vượt cạn để chăm người yêu cũ bị sảy thai Khoảnh khắc nằm trên bàn đẻ là giây phút tôi không bao giờ quên. Chỉ vì một người đã cũ mà anh lại bỏ tôi lúc tôi cần anh nhất. Ảnh minh họa Vợ chồng tôi kết hôn chưa đầy 1 năm. Vậy mà thời gian này, cuộc sống hôn nhâncủa chúng tôi gặp không ít sóng gió. Chúng tôi không khó khăn...