Chạy chối chế.t vì bị hô hoán kẻ trộm khi len lén mò lên giường người yêu
Lại một anh đến chơi với người yêu vào buổi tối. Nhưng vì vướng đứa con nhỏ 7 tuổ.i nên chỉ ngồi nói chuyện suông không làm gì được. Đợi mãi đến 9 giờ mẹ bế con vào giường ru nó ngủ, anh ta mò vào định trèo lên giường nhưng chị xua tay không được vì sợ nó tỉnh dậy.
Một anh kỹ sư góa vợ yêu một chị giáo viên tiểu học đã l.y hô.n được mấy năm và đang sống với con trai 8 tuổ.i. Ngay lần đầu tiên chị đưa người yêu về làm quen với con, nó đã nhìn anh này bằng đôi mắt gườm gườm.
Thôi thì qua sông phải lụy đò, anh ta đến bên nó chủ động bắt chuyện nhưng nó không trả lời và tỏ vẻ khó chịu. Anh ta đã bực mình nhưng cố cười gượng làm nó càng ghét hơn. Thế là từ hôm đó họ dùng chiến thuật “du kích” cứ nhắn tin cho nhau rình lúc đứ.a b.é đi học là đến nhà.
Ngờ đâu một lần hai người đang ôm nhau ngoài phòng khách thì thằng bé về bất ngờ vì cô giáo ốm. Vừa nhìn thấy cảnh ấy nó tức tối đuổi anh này ra. Lần sau nhìn thấy anh ta từ đầu ngõ, nó đóng cửa không cho vào.
Cần phải giải quyết êm thấm mối quan hệ giữa con riêng- bố dượng mới có thể kết hôn. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Lại một anh đến chơi với người yêu vào buổi tối. Nhưng vì vướng đứa con nhỏ 7 tuổ.i nên chỉ ngồi nói chuyện suông không làm gì được. Đợi mãi đến 9 giờ mẹ bế con vào giường ru nó ngủ được một lúc thấy êm êm chắc là nó ngủ rồi, anh ta mò vào định trèo lên giường nhưng chị xua tay không được vì sợ nó tỉnh dậy.
Anh ta bèn ngồi thụp xuống chân giường se sẽ đưa tay lên quờ quạng. Ai ngờ thằng bé bừng tỉnh làm toáng lên như có trộm vào nhà. Anh ta vội vàng chạy vọt ra cửa chuồn mất tăm. Tình cảnh ấy còn làm sao đến chung sống với mẹ con nó được?
Thậm chí có anh đưa tôi xem hai môi sưng vều vì bị thằng con riêng 17 tuổ.i của vợ đấ.m.
Nhiều năm làm tư vấn tôi nghe những chuyện này lắm lúc cười ra nước mắt. Khi họ đến gặp tôi thì mối quan hệ giữa bố dượng tương lai với con riêng của vợ đã như kẻ thù không đội trời chung rồi, cải thiện được mối quan hệ này là cực khó.
Giá như họ biết cách giải quyết ngay từ đầu thì dễ biết bao. Có lẽ vì thời trước theo lễ giáo phong kiến, “chồng chế.t thì theo con” (phu tử tòng tử) chứ ít ai đi bước nữa nên chúng ta không có những bài học kinh nghiệm về chuyện này.
Ngày nay, l.y hô.n nhiểu mà đa phần con ở với mẹ nên đây là một vấn đề không hiếm gặp nhưng lại ít được đề cập nên không phải ai cũng biết. Trong khi đó, ở các nước phát triển, hiện tượng này được nhiều chuyên gia về đời sống gia đình quan tâm. Nó trở thành một “kỹ năng mềm” không thể thiếu trong xã hội hiện đại.
Có những đứ.a tr.ẻ vì ngây thơ hoặc ích kỷ, không hiểu được vì sao mẹ con đang sống yên ổn với nhau lại có một ông ở đâu xen vào chia sẻ tình cảm của nó? Nếu đứ.a tr.ẻ quá nhỏ chưa hiểu gì thì giải pháp tốt nhất là tạo điều kiện để bố dượng tương lai “chinh phục” nó.
Địa điểm để anh ta chiếm trái tim đứ.a tr.ẻ có thể không phải ở nhà bạn mà ở những nơi vui chơi công cộng, nhất là khi nó nghĩ rằng tình cờ ông này gặp mẹ con nó và quen nhau ở công viên hay đâu đó. Khi đó nó tiếp nhận tình cảm của anh ta một cách vô tư hơn, chứ không nghĩ ông ấy vì yêu mẹ nên “giả vờ” tốt với nó.
Việc này đôi khi cũng công phu nhưng không quá khó đến nỗi không thể làm được. Một đứ.a tr.ẻ thiếu bố hay chỉ thỉnh thoảng mới gặp bố đẻ của nó, bao giờ cũng khát khao tình cảm của một người cha. Do đó, khi gặp một người đàn ông thực sự yêu quý nó, nó chẳng dễ khước từ.
Nếu quá trình ấy diễn ra theo một “kịch bản” được dàn dựng kỹ lưỡng và “diễn xuất” thành công thì có thể chính đứ.a tr.ẻ sẽ mời người đàn ông đó đến chơi nhà mẹ con nó. Bước khởi đầu tuy khó nhưng nếu thành công sẽ tạo đà cho mối quan hệ cha con gắn bó suốt đời.
Trái lại, nếu làm hỏng bước này rồi mới nhờ chuyên gia tâm lý can thiệp là đưa nhau vào chỗ bí.
Tôi biết có trường hợp, mẹ chẳng may chế.t sớm vì bệnh ung thư, bố dượng vẫn chăm nuôi đứa con riêng của vợ mà phải đến cuối đời, khi ông hấp hối, người con mới cất lên được hai tiếng: “Bố ơi!”
Hạnh phúc với tôi quá xa xỉ
Tôi từng sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, là con út trong nhà, không giàu có như người ta nhưng êm ấm và đủ ăn đủ mặc.
Cuộc sống yên bình chưa bao lâu thì bi kịch ập đến, gia đình mất đi một người và cuộc sống tôi đã thay đổi kể từ đó. Tôi và anh quen nhau khi anh đến nhà chơi với anh trai tôi. Anh tốt bụng, hiền lành. Quen nhau chưa được bao lâu thì anh chứng kiến tôi phải trải qua sự đau khổ mất đi người thân. Những tưởng chúng tôi sẽ chia tay thì vài tháng sau ba mẹ anh sang hỏi cưới. Tôi rất biết ơn anh và gia đình đã không từ bỏ trong lúc tôi khó khăn nhất. Ba mẹ muốn tôi yên bề gia thất, tôi suy nghĩ rất lâu để chấp thuận việc cưới chồng vì bản thân chưa sẵn sàng. Ngày tôi lên xe hoa cũng là ngày hiếm hoi thấy gương mặt tươi cười của ba mẹ.
Tôi về nhà chồng nhưng may mắn là ở gần nhà đẻ nên cũng hay về thăm nhà mình. Còn điều không may mắn là tôi không cảm thấy hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng. Anh hơn tôi nhiều tuổ.i nhưng suy nghĩ rất đơn thuần, một phần vì được sinh ra trong sự yêu thương, chiều chuộng của ba mẹ. Anh không thể thấu hiểu được sự vất vả cũng như trách nhiệm tôi đang gánh vác. Thậm chí, cảm giác chăn gối tôi cũng không có được. Sau một năm, chúng tôi có với nhau một b.é gá.i xinh xắn. Tôi rất vui mừng vì đứa nhỏ sẽ là niềm an ủi rất lớn cho mọi người.
Từ ngày có cháu, ông bà trở nên vui vẻ hơn, thương cháu nhưng lại trở nên xa cách với tôi, không còn quan tâm như trước. Có lẽ gả con gái đi rồi nên bố mẹ thấy không cần thiết quan tâm nữa, cũng không biết cuộc sống tôi không hề hạnh phúc. Tôi không tìm được người cảm thông, rất cần đến bố mẹ, thậm chí có lúc gồng mình đến đổ bệnh, còn bị trách là không biết giữ mình để lo cho con.
Tôi yêu con, yêu gia đình, yêu cả ông bà nội ngoại hai bên, sao có thể không lo được. Cái tôi cần đó là sự hỏi han, quan tâm, yêu thương đúng nghĩa. Cuộc sống đưa đẩy tôi từ một đứa con gái đang vô tư, vui vẻ đột nhiên trở thành trụ cột gia đình, chưa kịp lo xong đã vội lấy chồng sinh con, ngột ngạt đến không thở nổi. Dù vậy tôi vẫn cố gắng vun vén cho gia đình, làm một người con hiếu thảo, một người vợ đảm đang, một người mẹ chăm con hết mực, tất cả chỉ mong được sự hồi đáp, lời hỏi thăm ân cần. Vậy mà tôi không nhận được gì ngoài sự cô đơn buồn bã. Thậm chí có đôi khi ba mẹ thương nhớ người quá cố, tôi phải chạy sang an ủi ông bà, rồi đêm về một mình ôm chiếc gối mà khóc.
Cứ thế tôi trở nên lãnh cảm hơn, cảm thấy cuộc sống ngày càng tồi tệ, thiếu thốn tình cảm gia đình, tôi lại muốn vun vén cho chồng con mà cũng không thể. Anh tuy hiền lành nhưng lại thiếu tinh tế, đôi lúc tính cách như trẻ con càng khiến tôi thêm mệt mỏi. Có những đêm anh đòi hỏi, tôi thiếu cảm giác đến nỗi phải tránh né. Tôi tự hỏi phải sống hết quãng đời còn lại như thế nào? Do hoàn cảnh đặc biệt khiến tôi mất đi tình cảm hay do tâm lý lâu nay đã có vấn đề? Tôi cảm thấy rất bế tắc. Mong bạn đọc cho tôi xin lời khuyên.
Chỉ cần em có chút dễ thương Trong cuộc sống sẽ có nhiều thứ quan trọng nhưng đối với anh thì gia đình là quan trọng nhất. Chào em - một nửa còn thiếu mà anh đang tìm. Thời gian trôi nhanh quá, thấm thoát đã 29 nồi bánh chưng rồi nhưng anh vẫn lẻ bóng một mình. Thực ra anh cũng đã có vài mối tình rồi nhưng vì...