Cháu yêu chú thật lòng
Đôi khi cảm giác yêu thương là khó tránh, nếu đã dấn thân vào tình yêu, thường ta khó có thể lý giải vì sao ta yêu người đó.
Thậm chí, ta biết rõ họ xấu, họ không được lòng bất kì người nào xung quanh ta, kể cả gia đình, bạn bè nhưng ta vẫn yêu, vẫn hết lòng vì họ.
Trong tình yêu thường không phân biệt nhiều thứ, kể cả tuổi tác, tính cách. Có thể bạn không tin điều đó. Tôi đã từng giống bạn, đã như thế, cười khẩy tất cả những lý lẽ về tình yêu, nào là không thể chia tay, nào là không thể thôi không nhớ. Nhưng giờ đây, tôi thấm thía hơn ai hết cảm giác yêu thương ấy. Đơn giản vì tôi đang yêu, người mà tôi luôn miệng gọi bằng chú.
Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, mình lại yêu một người đứng tuổi cha chú mình. Rồi khi tình cảm đã bén, tôi thấy lòng mình thật tôi lỗi. Tôi tìm mọi cách tránh xa, tìm mọi cách để trốn chạy thứ tình cảm mà tôi biết là không nên có ấy. Nhưng càng chạy trốn, càng muốn đi xa, nó lại càng cuốn tôi vào. Dường như số phận tôi đã phải như vậy rồi. Tôi thường xuyên phải đối diện với nỗi nhớ nhung, với sự đau khổ và hình ảnh của chú. Ngày nào, trước khi đi ngủ, tôi cũng đứng trên sân thượng khóc một trận cho cạn khô nước mắt, cho nguôi ngoai nỗi nhớ rồi mới cảm thấy có chút nhẹ nhõm được. Bao nhiêu ngày tháng nay, tôi đều chịu cảm giác xót xa ấy.
Video đang HOT
Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, mình lại yêu một người đứng tuổi cha chú mình. Rồi khi tình cảm đã bén, tôi thấy lòng mình thật tôi lỗi. (ảnh minh họa)
Chú là người đàn ông mẫu mực trong mắt tôi. Chú đã có gia đình và đã chia tay người vợ ấy được gần chục năm nay rồi. Từ đó, chú sống một mình, chỉ nuôi hai đứa con ăn học. Đến bây giờ, con chú cũng đã lớn, chạc tuổi tôi. Tôi không hiểu tại sao, sau nhiều lần làm việc cùng chú, tôi lại bị chính ánh mắt, khuôn mặt phúc hậu và nụ cười hiền từ ấy cuốn hút. Tôi cảm nhận được trong con người ấy có một nỗi buồn khó tả, hay nỗi buồn thiếu tình yêu, nỗi buồn cô quạnh. Tôi muốn được là chỗ dựa tinh thần cho chú.
Chú cũng đã cảm nhận được sự quan tâm tôi dành cho chú. Ban đầu, chú rất trốn tránh, không muốn gặp lại tôi vì lo lắng cho tôi. Nhưng tôi cũng không thể nào thôi gặp chú, không thể nào miễn cưỡng được tình cảm của mình. Tôi cảm nhận được thứ cảm xúc khác lạ, giống như với người đàn ông tôi yêu trước kia. Đó có thể chưa quá sâu đậm nhưng chính là tình yêu và thời gian gần gũi nhau nhiều khiến cho tôi thấy nhớ thương chú nhiều hơn nữa.
Cảm giác yêu một ai đó mà không dám nói hay sợ đối diện với dư luận với người thân như lúc này thật tình quá đau đớn. Tôi không biết phải làm sao, phải bắt đầu từ đâu. Chú cũng đã có ý tứ với tôi, cũng có tình cảm với tôi mặc dù chú không hoàn toàn muốn thế. Tôi thì yêu thương mãnh liệt hơn nhiều. Giờ đây, tôi không biết mình phải làm sao, phải thế nào cho phải. Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi đang đau khổ và hoang mang lắm!
Theo VNE
'Mời' vợ về quê chồng ăn tết!
Câu chuyện bên bàn cà phê của mấy "nam chiến hữu" những ngày cuối năm hóa ra là đau đầu vì vợ không chịu về quê chồng ăn tết.
Vợ ngại... đủ thứ!
Không kể hết những chàng trai thư sinh miền Bắc, miền Trung ngày nào vào Nam học tập, lập nghiệp giờ đã định cư nơi phương nam. Những cô dâu là người miền Tây, miền Nam quanh năm sống ở vùng nắng ấm bỗng nhiên lo lắng khi về quê chồng làm dâu với những đợt "rét đậm, rét hại" báo liên miên trên ti vi. Thế là họ "dùng dằng nửa ở nửa đi".
Anh nói nhà anh cả tuần nay cơm nguội, canh lạnh, vợ chồng mặt nặng mày nhẹ vì anh háo hức về thăm quê, thăm ba mẹ già chừng nào thì chị "lần khân" chừng đó. Chị bảo em chịu lạnh không được, sợ về bệnh luôn. Nghe thế anh thấy thông cảm cho vợ nhưng khi chị "bồi" tiếp: "Em không đi có sao đâu? Để tiền vé máy bay, chi tiêu gửi hết cho ba mẹ cũng được kha khá. Anh thích cứ về. Em ở lại với má..." thì anh nổi giận! Vấn đề không phải là tiền mà là tình cảm cô hiểu không? Tết là dịp sum vầy cô hiểu không? Đàn ông con trai phải có trách nhiệm với gia đình, không biết nghe "tiếng gọi của tổ tiên" là vứt đi cô hiểu không?... Sau một loạt "cô hiểu không" của anh là hai vợ chồng ngủ hai phòng! "Cuộc chiến" ăn tết ở đâu chưa ngã ngũ...
Em ơi về quê anh... du lịch!
Nhưng cũng có gia đình chồng bắc vợ nam giải quyết ổn thỏa chuyện này. Vợ chồng anh Trung là một ví dụ. Hơn 10 năm nay, những ngày tết là ngày anh chị "du lịch về quê". Trước đây chưa có con cái, anh hay đùa là đi hưởng tuần trăng mật lần thứ "n". Khi có con cái, anh càng siêng về quê hơn và coi đó như một chuyến nghỉ ngơi của cả nhà.
Vợ anh Trung cũng khéo léo trong cư xử. Chị nói: "Mình... bắt con trai người ta cả năm, vài ngày tết để chồng mình làm nhiệm vụ trên đầu trên cổ chứ! Hơn nữa, về quê cùng chồng, con, chịu lạnh một chút nhưng cảm giác ấm áp khi thăm bà con, viếng mộ tổ tiên, tham gia các lễ hội ở đình làng, chùa quê, lúi húi cùng mẹ chồng chuẩn bị mâm cơm cúng gia tiên hay lắm chứ!". Với con cái, dịp này nên để chúng "nhắm mắt" bớt với những trò chơi điện tử mà ngồi xuýt xoa cùng ông bà bên nồi bánh chưng, bánh tét cũng thật ý nghĩa...
Không nên "nặng nề hóa" việc về quê chồng ăn tết mà hãy coi đó như một chuyến du lịch là lời khuyên của anh Trung dành cho bạn mình trong buổi cà phê hôm đó và cũng chung cho những cô dâu... sợ lạnh, sợ mệt. Để khỏi vất vả chuyện đi lại, nên tùy vào khả năng của gia đình mà chọn phương tiện và đặt vé từ sớm, tránh cảnh chen lấn, mệt xỉu! Một vấn đề không nhỏ nữa là mấy ông chồng cần tâm lý hơn. Đừng có "em phải" mà nên "em ơi về cùng anh"! Các anh hãy là những "hướng dẫn viên" du lịch tuyệt vời để ngoài trách nhiệm, bổn phận làm dâu con, các chị còn được khám phá những điều hay, ẩm thực, cảnh đẹp của quê chồng...
Và điều cuối cùng vợ anh Trung cảnh báo: "Theo chồng... sát nút những ngày tết cũng là không cho chồng cơ hội gặp người xưa. Thế nên, cùng chồng lang thang trên đường quê ngày tết vẫn hơn là để chồng đi cùng một cô... cũ nào đó".
Theo VNE
Tết này ba có về với mẹ con mình? Tiền vé máy bay về nước với một công nhân đi xuất khẩu lao động như ba thì đắt đỏ lắm. Chưa đến 20 tháng Chạp nhưng nhà hàng xóm đã rộn ràng chuẩn bị sắm sửa đón Tết. Nhà bác Hai bên cạnh đã lột kiệu, làm cải mang ra phơi nắng. Nhà thím Bảy đã xếp đầy sân trước nào bí...