Cháu sẽ không được như vậy mãi, vợ người ta biết, bị đánh ghen…!
Khi gắn bó cháu mới biết cháu là chim trong lồng. Ông ấy tìm thấy điểm yếu của cháu là trơ trọi một thân một mình nên trói cháu trong cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng.
ảnh minh họa
Cô kính mến!
Bố mẹ bỏ nhau khi cháu mới tám tuổi. Không bỏ cũng không được vì mẹ đi tù, lý do phạm tội, cháu xin không nói đến ở đây. Anh trai và cháu sống với bà nội, do công việc của bố xê dịch nắng mưa. Sau này cháu hiểu mẹ một chút, có lẽ bố hay đi vắng, mẹ quá trẻ, mẹ không giữ được và bị cuốn vào dòng xoáy tình – tội.
Mẹ ra tù năm cháu 16 tuổi. Mẹ con không gần gũi được, do cháu sống với nội quen rồi, cháu xem nội như mẹ. Bố cũng phải có người khác. Vấn đề của hai đấng sinh thành, cháu để họ sống cuộc sống của mỗi người, cháu không lên án chê trách ai cả. Anh trai cháu đi xuất khẩu lao động gửi tiền về cho ông bà xây nhà, mở mày mở mặt với lối xóm.
Cháu chỉ học hết PTTH rồi rời quê, lên thành phố như bao người. Cháu không làm công nhân, cháu học việc làm tóc thời trang. Có lẽ cháu chịu gen mẹ, bay bay, không cứng nhắc sắt thép như bố. Ở đây cháu lọt vào mắt xanh của một khách hàng, ban đầu cháu gọi bằng chú, nhiều hơn cháu 19 tuổi. Chắc cô cũng hình dung cháu được yêu chiều, đàn ông bốn mươi ly thân với vợ, chín muồi.
Người này có công việc tốt, có hai con riêng, vợ rất giỏi, tự lái ô tô đi làm. Nhìn bề ngoài cuộc sống của họ là mơ ước của bao người, không ngờ bên trong ruỗng nát, chồng đi kiểu chồng, vợ có niềm vui riêng ngoài chồng, hai đứa con người giúp việc chăm. Bây giờ nhiều người trẻ giàu và sống như mình thấy trong phim đấy cô.
Khi gắn bó cháu mới biết cháu là chim trong lồng. Ông ấy tìm thấy điểm yếu của cháu là trơ trọi một thân một mình nên trói cháu trong cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng. Cháu muốn mộ t danh phận, ông ấy bảo không sinh con nữa nên ông cũng không cần tờ hôn thú với ai. Cháu không gần bố mẹ nhưng ông bà nội như biển trời, cháu làm cho ông bà buồn chết sao cô?
Cháu đã thôi việc, sống một mình trong một căn hộ kín đáo. Cháu chỉ có sách báo internet làm bạn. Cháu muốn thoát ra nhưng bạn bè ông ấy đông, giang hồ có, công an, chính quyền có. Cháu sợ bị đòi lại tất cả những thứ ông ấy sắm cho, vòng vàng kim cương, đồ điện tử…Cháu cũng sợ bị trả thù.
Video đang HOT
———————-
Cháu thân mến!
Ngẫm ra cuộc đời của mỗi người đều buồn như tiểu thuyết. Một người mẹ đi tù sẽ bất hạnh biết bao nhiêu cho con cái. Cháu nói bà nội như mẹ, cháu chỉ đúng khi nghĩ bà nội biển trời hơn mẹ. Nhưng mẹ là duy nhất, mẹ có trong tim, trong máu, trong từng tế bào của đứa con, không ai thay thế nổi. Vì vậy cháu có ông bà và không thất học nhưng vẫn chông chênh, mãi mãi.
Tiếc cho cháu xong PTTH mà không vì ông vì bà mà học lấy một nghề. Kế toán, điều dưỡng, y tá…Những người làm công nhân là do họ phải vào đời kiếm tiền ngay, hoặc đang có chồng, có con, phải nuôi con. Lý ra bố của cháu phải cáng đáng giai đoạn này chứ không cậy vào ông bà nữa. Hay anh trai, thay vì xây nhà hoành tráng cho ông bà mở mày mở mặt thì bớt tiền lại cho em ăn học.
Có rất nhiều cô gái làm gái bao như cháu. Nhìn quan hệ của họ trong một bữa ăn ở nhà hàng thôi cũng biết gái bao hay là người tình, hay là vợ. Vì sao cô định nghĩa quan hệ trai gái đàn ông đàn bà có tới ba dạng.
Vợ, như cháu hiểu, cưới xin, con cái, sự nghiệp, hạnh phúc (hoặc đã từng hạnh phúc). Người tình, có tình yêu, nhất định vậy, hai người độc lập với nhau và không yêu cầu kết hôn, bạn, tri kỷ, ngắn hạn hoặc dài lâu tùy sự mật thiết của họ. Gái bao, xin lỗi, như cháu hiện nay, bao trọn hết, như chim lồng cá chậu.
Thoát ra dễ nhưng cháu làm gì, sống bằng gì để không sa vào một gã khác, thậm chị một lão khác già hơn, tệ hơn? Vấn đề là ở đó. Cháu được cung phụng quen rồi, cháu ngại cực khổ nắng mưa. Mà vẫn phải học thêm, tiếng Anh, vi tính, làm nghề gì cũng phải thạo hai thứ đó nếu không muốn làm thợ tóc xoàng, làm chân sai vặt ở các cửa hàng rồi chờ một hoàng tử đến đổi đời.
Cháu sẽ không được như vậy mãi, vợ người ta biết, bị đánh ghen, hoặc gã ấy bị vợ bỏ nhưng cũng sẽ không dừng lại cưới cháu. Cưới một lần nữa ư, họ sợ hôn nhân, cũng như cháu sẽ sợ một gã khác đề nghị bao mình.
Nhất định phải thoát ra, giữ lấy tương lai của chính mình. Hay là đi xuất khẩu lao động theo anh? Không nên giam tuổi xuân vào cái lồng vô vọng. Về với ông bà nội kiếm việc gì đó ở quê còn hơn, nuôi gà, bán xôi, trồng rau cho ông bà ăn, anh trai chu cấp, cháu phụng dưỡng ông bà, vẫn hơn. Hy vọng cháu tháo ra sớm, càng sớm càng dễ cứu vãn đời cháu.
Theo Nongnghiep.vn
Chiêu trả thù đau đớn của chồng khi vợ ngoại tình
Mấy năm trời, tôi như một cái xác không hồn, tiều tụy xanh xao, sụt tới 12 kg. Làm việc gì cũng phải để ý đến sắc mặt của anh. Anh không mắng nhiếc nhưng tôi vẫn đau đến tận cùng.
Tôi mới ly hôn được hai tháng để thoát khỏi cuộc hôn nhân địa ngục. Mặc dù lỗi thuộc về tôi trước nhưng bản thân không thể chịu đựng sự bạo hành tinh thần của chồng nên tôi chọn giải pháp ra đi.
Tôi đi với hai bàn tay trắng đúng nghĩa, không tài sản, không con cái. Nhưng ít nhất, tôi biết, những tháng năm sau này, tôi còn được sống đúng nghĩa một con người.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây 5 năm. Lúc ấy, chồng tôi đang làm trợ lý giám đốc của một công ty may xuất khẩu liên doanh với Nhật Bản có trụ sở tại Đà Nẵng. Công việc của anh thường xuyên phải đi công tác, có khi nửa năm trời mới về.
Tôi làm việc bán thời gian cho một shop quần áo gần nhà. Có thể nói, thu nhập của gia đình phụ thuộc chủ yếu vào chồng. Những lúc chồng vắng nhà, những việc cần đến đàn ông, tôi đều phải nhờ đến hàng xóm phụ giúp.
Anh hàng xóm nhỏ hơn tôi 2 tuổi tỏ ra rất nhiệt tình. Thêm nữa, giữa vợ chồng tôi có trục trặc về chuyện chăn gối. Trong khi tôi có nhu cầu cao thì chồng thuộc dạng "có cũng được, không có cũng chẳng sao" nên hơi chênh lệch.
Thế nên, tôi ngã vào vòng tay anh hàng xóm lúc nào không hay. Chúng tôi vụng trộm được hơn 4 tháng thì vợ anh phát hiện ra. Thời gian đó, chồng tôi đang công tác ở Nhật.
Nhưng chỉ vài ngày sau, anh cũng biết tin và nhanh chóng quay trở về. Anh không hề trách móc hay xỉ vả tôi nửa lời. Anh chỉ yêu cầu tôi đi theo anh qua nhà hàng xóm để xin lỗi vợ người ta, anh tự nhận mình là không biết dạy vợ.
Sau đó, anh mua một căn nhà mới ở quận Liên Chiểu và chuyển gia đình đến đó. Khu nhà mới của chúng tôi có khuôn viên rộng rãi, mát mẻ. Anh nói với mọi người, anh chọn địa điểm này để tôi có đất trồng hoa, trồng cây cho đỡ buồn. Anh cũng xin chuyển việc để được làm gần nhà, ít đi công tác xa.
Ai cũng khen anh rộng lượng, vị tha, bao dung vì tha thứ cho vợ còn biết chăm lo nhiều cho gia đình. Nhưng từ ngày về nhà mới, anh không hề nói với tôi một lời nào, ngoài cái tin nhắn: "Đừng để con phải thấy hoặc biết những gì em đã làm. Anh đã làm tất cả để giữ cho con một gia đình trọn vẹn. Phần còn lại trách nhiệm thuộc về em".
Anh cứ đi về như một cái bóng, vẫn làm tròn trách nhiệm với gia đình nhưng không hề để ý đến sự tồn tại của tôi ở bên cạnh. Thỉnh thoảng, nửa đêm, anh ôm tôi thật chặt.
Anh vuốt ve, khơi gợi rất nồng nàn. Tôi cứ nghĩ anh đã tha thứ cho mình nên nhiệt tình đáp lại. Nhưng chỉ vài phút sau anh lại buông tôi ra rồi hỏi: "em và anh ta cũng từng như thế này phải không?" rồi quay lưng vào tường ngủ.
Tôi nằm trơ trọi trong sự ê chề, tủi nhục, gặm nhấm nỗi đau quặn thắt. Thà rằng, anh đánh mắng, chửi bới, tôi sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều hơn sự im lặng đến ngột ngạt đó. Tôi sống trong dày vò, ân hận, mất ăn mất ngủ, không còn thiết tha gì nữa.
Mấy năm trời, tôi như một cái xác không hồn, tiều tụy xanh xao, sụt tới 12 kg. Làm việc gì cũng phải để ý đến sắc mặt của anh. Anh không mắng nhiếc nhưng tôi vẫn đau đến tận cùng.
Đến khi, tôi quyết định ly hôn nhưng anh kiên quyết không chịu. Phải mất nửa năm, mọi thủ tục mới hoàn tất. Đành rằng tôi đã sai nhưng tiếp tục sống với nhau khác gì chịu đựng sự trả thù đau đớn anh dành cho tôi.
Theo Báo Phụ Nữ
Tưởng lấy được vợ giàu nào ngờ rước 'của nợ' về nhà khiến bố mẹ tôi bị một phen hú hồn Chỉ biết em chủ yếu qua những lời khen ngợi của thủ trưởng và gặp nhau có 1 lần mà ông ấy đã ngỏ ý muốn cưới xin tôi cho là hơi vội vàng... Từ nhân viên hành chính tôi ngoi lên chức quản lý là nhờ sự nâng đỡ của thủ trưởng nên trong lòng lúc nào cũng mong muốn có cơ...