Cháu bà hay cháu ai?
Nghe con gái đưa hai cháu về, hai ông bà náo nức từ đầu tuần. Con gái lấy chồng trên thành phố, phát đạt, bận rộn, cả nhà chẳng mấy khi đoàn tụ, có chăng một năm vài lần mà thôi.
Hình minh họa.
Cháu thì càng khó hơn, vì chúng còn phải đi học, rồi bao nhiêu là lớp học thêm, năng khiếu. Có lần, ông bà nhớ cháu quá, khăn gói lên thăm, thế mà chỉ được nhìn mặt cháu có một chút, vì cháu đi biền biệt, chỉ về nhà ăn tối, cắm mặt vào tivi rồi đi ngủ.
Lần này, nghe bảo cháu về nghỉ hè, ở chơi với ông bà hẳn nửa tháng, bà chộn rộn đi ra đi vào. Bắt ông sửa lại cái nhà tắm cho khang trang hơn, cho cháu nó tắm. Bắt ông trát lại các bậc cửa sứt một mảng to vì sợ cháu ngã. Nhà cửa, giường chiếu ông bà cặm cụ suốt hai ngày để trang hoàng chu tất hơn, cho gia đình con gái về ở.
Xe sắp đến nhà, ông bà đã ra đứng trước cổng ngóng. Xe trờ tới, ông luýnh quýnh mở cửa, bà chạy đến định ôm cháu cho thỏa lòng. Thế mà, đứa cháu 4 tuổi, xinh như bông hoa nhỏ nhìn bà ánh mắt lạ lẫm, đề phòng, rồi nó hất tay bà ra, mếu máo. Mẹ nó kêu lên: “Ơ, con sao thế, bà của con đấy mà, để cho bà bế vào!”. Con bé dứt khoát không chịu, nó òa lên khóc. Bà đứng đó, vụng về luống cuống. Con gái bà xua tay: “Thôi ta cứ vào nhà đi mẹ, chắc con bé chưa quen bà ấy mà”.
Cả nhà dắt díu đi vào, ông giúp con rể bê đồ, bà lủi thủi theo sau. Vẫn biết cháu là trẻ con, nhưng bà bỗng có chút chạnh lòng khi nghe câu nói của con gái, cháu nó chưa quen bà! Rồi sau đó là những chuỗi ngày “đuổi bắt” của bà và đứa cháu. Bà dỗ mấy nó cũng không theo bà. Nó núp sau lưng mẹ nó, nhìn bà bằng ánh mắt cảnh giác như đối với người lạ.
Video đang HOT
Mẹ nó xuề xòa: “Có lẽ nó còn lạ đấy mẹ ạ, có mấy khi cháu nó được gặp mẹ đâu, chắc quên rồi! Trẻ con ấy mà mẹ”. Mãi sau, con bé mới thỏ thẻ với mẹ nó, nó sợ các bà lão, vì cứ nhìn là nghĩ đến… các bà phù thủy trong truyện cổ tích.
Con gái nói vô tư, nhưng bà thì buồn rười rượi. Bà nhớ cái Cún, cháu bà Thi hàng xóm, cũng cỡ tuổi như cái Sa nhà bà đây. Mỗi lần về nhà, tiếng cười lanh lảnh của nó vọng khắp nơi. Nó gọi bà ríu rít, nó đi theo bà Thi khắp mọi ngõ ngách trong làng, gặp ai bà ấy cũng tự hào giới thiệu: Cháu tôi đây.
Và bà nhớ rằng, mẹ của Cún rất hay gọi video cho con gái nói chuyện với ông bà ngoại, hầu như mỗi ngày. Con gái bà Thi còn kể rằng, cứ rảnh rỗi là lại kể chuyện ông bà ngoại ngày xưa cho cháu nó nghe. Nên cháu nó dù ở xa, nhưng vẫn luôn nhớ rằng ông bà ngoại là một phần không thể thiếu của “cả nhà”. Còn con gái bà, nó vô tư quá, hay bận rộn quá? Hay nó không hiểu lòng bà? Bà biết nói với con gái thế nào cho nó hiểu đây?
Rời khỏi tòa án với phán quyết ly hôn trên tay, người chồng hành động khó hiểu và cuộc gặp lại 2 năm sau đó khiến cô vợ cũ ngỡ ngàng
Từ tòa án bước ra, Phượng định nói lời tạm biệt chồng cũ nhưng cô không ngờ được là Đức đột ngột ôm chầm lấy cô.
Một khi đã quyết định trở thành vợ chồng, hẳn chẳng ai muốn đối mặt với sự chia ly. Nhưng đôi khi chia tách là để chuẩn bị cho một sự tái hợp hoàn hảo, tốt đẹp hơn. Đôi khi ly hôn là sự kiện thúc đẩy người trong cuộc có động lực mạnh mẽ thay đổi bản thân, hoàn thiện chính mình để xứng đáng hơn với người bạn đời mình đã chọn.
Phượng (30 tuổi, Hà Nội) tâm sự cô và chồng quyết định ly hôn sau vỏn vẹn 4 năm chung sống. Dù lúc ấy Phượng thương con đứt ruột nhưng cô không còn cách nào khác, cuộc hôn nhân của cô ngột ngạt và bức bối không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Ngày tôi kết hôn, ai cũng tấm tắc khen tôi lấy được tấm chồng tốt. Anh là người đàn ông sống có đạo đức, gia đình khá giả, điều kiện tốt hơn tôi rất nhiều. Nhưng về sống chung rồi mới biết, thực tế chẳng hề đẹp đẽ như cái vỏ bên ngoài", Phượng nói.
Đức - chồng Phượng là con trai duy nhất trong nhà, gia đình lại có điều kiện nên anh được chiều chuộng từ bé. Sống trong vòng tay bảo bọc của bố mẹ hơn hai chục năm, tốt nghiệp ra trường Đức tiếp tục về làm việc cho công ty của gia đình. Do đó mà dù anh mang tiếng lập gia đình riêng nhưng Đức vẫn gần như phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ.
Đức phụ thuộc bố mẹ về kinh tế nên mọi chuyện liên quan đến anh chủ yếu do bố mẹ anh quyết định. Đức chỉ cần ngoan ngoãn làm việc rồi nhận chu cấp của gia đình là được. Anh cũng hài lòng với sự sắp xếp ấy, bởi nó giúp anh tránh được những vất vả, bon chen ngoài xã hội.
Nhưng sự lệ thuộc của chồng vào bố mẹ chồng lại tạo nên bị kịch cho cuộc hôn nhân của Phượng. Bố mẹ chồng vốn không ưa cô từ trước, họ cho rằng cô không xứng với Đức. Có thể dễ dàng hình dung cuộc sống chung với nhà chồng của Phượng khó chịu đến mức nào. Nhất là thời điểm cô mang thai, sức khỏe yếu phải nghỉ làm ở nhà.
"Giá kể chồng tôi có công việc riêng thì hôn nhân của chúng tôi sẽ dễ thở hơn nhiều khi không có sự can thiệp, chỉ đạo của bố mẹ chồng. Song tiếc là điều đó chỉ là mơ ước mà thôi, chồng tôi không muốn phải nhọc nhằn ra ngoài bắt đầu lại từ con số 0. Cuối cùng chuyện gì đến rồi cũng phải đến, khi con gái lên 2 tuổi tôi đã quyết định ly hôn", Phượng tâm sự.
Vợ đòi ly hôn, Đức không đồng ý nhưng anh không thể đáp ứng được nguyện vọng của cô. Anh luyến tiếc sự nhàn nhã, ung dung như hiện tại, không muốn cùng vợ con tách khỏi bố mẹ để sống độc lập. Bởi bố mẹ chồng Phượng tuyên bố nếu Đức chuyển ra ngoài thì ông bà sẽ cắt đứt mọi viện trợ.
Ngày ra tòa nhận phán quyết ly hôn, Phượng dù buồn nhưng cô đã dần chấp nhận thực tế mình sẽ một mình nuôi con. Suy cho cùng cuộc sống là những sự lựa chọn, cô muốn sống cuộc sống khác đi thì chỉ còn cách buông tay. Đức cũng vậy, anh chọn nương tựa vào bố mẹ thì anh sẽ phải chấp nhận những sướng khổ do sự lựa chọn ấy mang lại.
Từ tòa án bước ra, Phượng định nói lời tạm biệt chồng cũ nhưng cô không ngờ được là Đức đột ngột ôm chầm lấy cô. Anh ghé sát bên tai cô, nghẹn ngào thốt lên 2 từ ngắn ngủn: "Chờ anh", rồi quay người vùng bỏ chạy. Phượng nghĩ Đức sắp khóc, hẳn anh không muốn cô nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
"Sau ly hôn, anh ấy gửi tiền chu cấp cho con đều đặn và thi thoảng đến thăm con. Chúng tôi vẫn hỏi thăm về cuộc sống của nhau, nghe anh trả lời 'vẫn vậy' mà tôi chỉ biết cười nhạt. Bao nhiêu năm anh ấy đã sống như thế, đâu dễ dàng thay đổi được. Tôi trộm nghĩ không biết cuộc hôn nhân tiếp theo của anh ấy sẽ thế nào, có tan vỡ như chúng tôi hay không. Nhưng không ngờ anh ấy lại cho tôi một bất ngờ đáng kinh ngạc vô cùng...", Phượng nói.
Sau 2 năm cô và Đức ly hôn, Đức bỗng xuất hiện trước mặt Phượng, ngỏ lời mời cô đi ăn tối - bữa tối chỉ 2 người với nhau. Phượng ngỡ ngàng khi biết anh đặt bàn ở 1 nhà hàng rất lãng mạn, là địa điểm mà các cặp tình nhân thường lui tới. Cô hồ nghi không rõ Đức đang suy nghĩ gì.
Cụng ly, nhấp một ngụm rượu vang, Đức kể cho Phượng nghe rất nhiều chuyện. Anh nói sau khi cô và con đi, anh cũng rời khỏi nhà ra ngoài lập nghiệp. Anh cùng bạn hùn vốn làm ăn, ban đầu chỉ là một cửa hàng rất nhỏ. Mới đầu Đức nhiều phen nản lòng nhưng dần dần anh cũng vượt qua được, của hàng của họ kinh doanh ngày càng thuận lợi. Dẫu gì Đức cũng lớn lên trong 1 gia đình có truyền thống kinh doanh, anh không phải là người quá xuất chúng nhưng vẫn có năng lực nhất định.
Hiện tại doanh thu của Đức đã đủ cho anh nuôi được vợ con, vì thế anh vội vã tìm gặp Phượng, chỉ sợ thêm 1 thời gian nữa cô sẽ có người đàn ông khác. "Anh chưa mua được nhà, vẫn phải ở nhà thuê. Nhưng em yên tâm, anh có thể tự mình nuôi được gia đình ở mức sống tàm tạm rồi", Đức nhoẻn cười khoe thành tích với vợ cũ. Rồi anh ngượng ngùng nhìn Phượng, hồi hộp như cái ngày anh cầu hôn cô vậy: "Quay về với anh nhé. Từ khi em đi, anh biết mình đã sai lầm nghiêm trọng. Anh là đàn ông nhưng không thể giơ vai gánh vác được gia đình, để em phải chịu tổn thương...".
Phượng thật sự rất vui khi nghe được những lời thổ lộ của chồng cũ. Cô và Đức ly hôn không phải vì hết tình cảm mà bởi áp lực từ bố mẹ chồng và sự yếu đuối, dựa dẫm của Đức vào gia đình. Giờ đây anh chấp nhận vì cô mà nỗ lực, cô cảm động lắm, cũng chẳng mong gì hơn thế. Câu nói "Chờ anh" ngày hôm đó Phượng không cho là thật nhưng 2 năm qua cô vẫn thi thoảng nhớ lại, để rồi bỗng dưng chẳng còn hứng thú tìm hiểu người đàn ông nào khác.
Chồng Phượng đã hành động rất đúng khi anh nhận ra sai lầm của bản thân rồi cố gắng thay đổi. May mắn hơn nữa là Phượng vẫn chờ anh, tha thứ cho anh dù hai người đã nhận phán quyết ly hôn, không còn là vợ chồng của nhau trong 2 năm. Nhưng thiết nghĩ chỉ cần hai người còn tình cảm thì chẳng có gì ngăn cách được họ đoàn tụ, hạnh phúc bên nhau như chưa hề chia ly.
Sáng ra vừa mở cửa, tôi sửng sốt khi thấy mẹ chồng cũ ngồi vạ vật trên bậc thềm, lời thỉnh cầu sau đó của bà càng khiến tôi choáng váng Bà thật sự đã chờ tôi cả đêm! Tôi và chồng cũ ly hôn đến nay là tròn 5 tháng. Trong cuộc sống hàng ngày anh đối xử với vợ con không tốt cho lắm, hay đi nhậu và vô tâm chẳng chia sẻ việc nhà hay chăm sóc con với tôi. Sau đó tôi phát hiện chồng có người khác bên ngoài...