Chát đắng vì những bữa cơm mẹ chồng giàu nấu cho con dâu ngày ở cữ
Mỗi ngày trôi qua là một ngày bất hạnh ở nhà chồng. Cuộc đời tôi thật không ngờ lại bước vào những ngày tháng đen tôi như vậy từ khi lấy chồng.
Bà toàn cho tôi ăn cơm thừa, canh cặn. Cả nhà ăn uống xong xuôi bà mới mang lên cho tôi một bát cơm mà đúng một bát canh… (Ảnh minh họa)
Là một cô gái xinh đẹp, có công việc ổn định, mọi thứ đều tốt, tôi luôn hi vọng mình sẽ được bước chân vào một gia đình giàu có, lấy được người chồng có tiền đồ. Chồng tôi đã đạt được, nhưng gia đình chồng thì không. Từ ngày về làm dâu, sống với bố mẹ chồng, tôi mới thấm, cuộc đời làm dâu cơ cực như thế nào.
Nhà chồng giàu, nhưng tôi chẳng được hưởng cuộc sống giàu sang ấy. Giá như nhà anh cứ nghèo, sống đơn giản thì đã đành. Đằng này mẹ chồng từ khi có con dâu, không thuê giúp việc nữa, có giúp việc bà cho nghỉ để mọi việc đến tay tôi. Bà bảo, không tự nhiên tôi lại được sống trong nhà giàu như thế nên làm mọi việc dọn dẹp nhà cửa này kia cũng là đương nhiên.
Từ con dâu, tôi phải nghỉ làm, vì chồng tôi cũng đồng ý và ở nhà quần quật như một cô giúp việc, từ sáng tới tối chỉ biết lau dọn. Tôi động vào cái gì mẹ chồng cũng làm ầm lên bảo &’cẩn thận không vỡ đấy, cái đó đắt tiền lắm có biết không?’. Bà chưa bao giờ gọi tôi là con xưng &’mẹ’ một cách ngọt ngào, lúc nào cũng trống không như vậy, tôi không biết, mình có vai trò gì trong gia đình này nữa.
Những lúc nói chuyện gia đình, có tôi vào, là họ lại quay sang chuyện khác như không muốn cho tôi xen vào chuyện nhà, cũng không muốn cho tôi biết nhiều chuyện. Chồng thì đối xử tốt với tôi nhưng anh cũng không thể vượt qua được cái bóng của mẹ.
Tôi nghỉ làm, ở nhà buồn phiền chán nản, nhưng hễ muốn đi ra ngoài thì mẹ anh lại gào lên &’nhà này không nuôi con dâu để đi chơi nhé’. Tôi mở tivi xem thì mẹ anh bảo &’đúng là không làm ra tiền không tiếc, tiền điện chứ có phải rơm rác đâu mà cứ ở nhà vắt chân lên ghế xem tivi cả ngày’. Là mẹ anh nói điêu, tôi nào mở cả ngày mà cũng nào dám vắt chân lên ghế.
Cực nhất là từ khi tôi có bầu, mọi việc vẫn như cũ. Tôi nói với chồng thuê giúp việc vì tôi bầu bí không làm được việc nhiều, leo lên leo xuống lau nhà là chết mệt. Chồng cho ý kiến thì mẹ chồngnói thế này, cố tình để tôi nghe thấy &’thuê giúp việc về thì để nó chơi à?’. Kể cả tôi có chơi thì cũng là lẽ đương nhiên. Nhà giàu để làm gì mà bắt con dâu khổ, nhà giàu làm gì để không dám thuê giúp việc mà coi con dâu như người ăn kẻ ở trong nhà.
Tôi tức đổ máu mắt mà không thể nào làm gì được vì chồng tôi cũng không dám cãi lời mẹ. Tôi lại quần quật làm tất cả mọi thứ, chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà như ô-sin, cảm thấy bế tắc vô cùng. Mỗi ngày trôi qua với tôi như cực hình.
Video đang HOT
Tột đỉnh chính là ngày tôi sinh con. Sinh con gái nên bà còn không ngó vào viện được 10 phút. Mẹ tôi lên chơi được đúng vài tiếng, bà đã nói bóng nói gió để mẹ tôi phải về luôn, không dám ở lại. Thương con gái, hai mẹ con cứ ôm nhau khóc nức nở. Tôi chỉ hận mình lấy chồng giàu, chưa giúp được cho bố mẹ cái gì lại khiến bố mẹ đau lòng thế này. Tôi cứ khóc như vậy nhưng bác sĩ nói, nếu khóc nhiều, sau này sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Tôi cố gắng kìm nén mà không sao, cố tìm niềm vui ở trên mạng để quên đi tất cả…
Chỉ là, những ngày ở cữ, mẹ chồng cũng không thuê giúp việc mà để tôi tự làm mọi thứ. Có mỗi chuyện cơm nước là bà phục vụ. Nhưng nào được như người ta. Bà toàn cho tôi ăn cơm thừa, canh cặn. Cả nhà ăn uống xong xuôi bà mới mang lên cho tôi một bát cơm mà đúng một bát canh…
Có lúc, bát canh thừa đổ vào, có lúc, miếng thịt ăn dở còn lại toàn mỡ chứ nào có thịt nạc. Con dâu không ăn được cá vì mới sinh, bà cho cả bát cá kho thừa, nhưng lại là khúc đuôi, toàn xương là xương, khiến tôi nuốt nước mắt.
Nhìn mâm cơm lúc nào cũng chỉ có cơm và một món thức ăn khác, mà không bao giờ là thức ăn nguyên vẹn, tôi khóc không ra tiếng. Cơm thì nguội ngơ nguội ngắt mà nghe nói, bà đẻ không nên ăn cơm nguội, sau này sẽ bị nghẹn. Tôi bảo mẹ chồng thì bà quắc mắt nhìn tôi &’nhà này giàu chứ không thiếu gạo nhé, cô đừng nói thế mang tiếng nhà tôi. Cô thích ăn gì thì cứ nói, tôi phục vụ’.
Chính miệng mẹ nói thế nhưng khi tôi nói nhẹ với mẹ thì mẹ lại bảo &’có gì ăn nấy là may rồi, tôi đâu còn sức mà đi phục vụ các cô các cậu. Tôi già rồi, để cho tôi nghỉ ngơi. Phục vụ chồng con đã khổ rồi, giờ còn phục vụ cả con dâu vô công rồi nghề nữa thì tôi chết non mất’.
Nhiều lần vì thức ăn không hợp với bà đẻ nên con bú sữa đi ngoài, tôi bảo bà thay thức ăn, bà nhìn tôi khó chịu rồi đi mua thuốc kháng sinh bắt con bé uống. (ảnh minh họa)
Tôi chưa từng thấy người mẹ chồng nào cay nghiệt như mẹ chồng tôi cả. Là bà không cho mẹ tôi chăm, là bà không chịu thuê giúp việc, là bà tự làm cho tôi như thế này chứ tôi nào ép uổng gì bà? Sinh mổ được vài ngày đã phải ngồi dậy chăm con, làm tất cả mọi việc từ giặt giũ, hỏi có ai cực hơn tôi nữa…
Đến bữa ăn, tôi thấy đúng như cực hình. Người ta thì ăn móng giò, ăn chân chó, ăn đủ thứ để có sữa. Còn tôi, chẳng có gì ngoài một bát cơm và một món thức ăn đã ăn thừa. Bà cho tôi ăn theo thực đơn nhà bà nhưng chỉ được duy nhất một món, không có món thứ hai…
Nghĩ lại những ngày tháng ở nhà mới sung sướng là bao nhiêu. Bố mẹ nghèo thật nhưng chưa bao giờ để con cái khổ. Tôi có đến nỗi nào? Cũng xinh đẹp, đi làm, công việc ổn định nhưng khi lấy chồng giàu bị bắt nghỉ việc, và giờ vì sinh con gái hay vì lý do gì tôi không biết mà bị mẹ chồng đối xử tệ bạc thế này. Tôi nói với chồng thì sợ chồng giận bảo tôi lắm chuyện. Lại sợ ở nhà một mình bà sẽ đay nghiến không để tôi yên…
Nhiều lần vì thức ăn không hợp với bà đẻ nên con bú sữa đi ngoài, tôi bảo bà thay thức ăn, bà nhìn tôi khó chịu rồi đi mua thuốc kháng sinh bắt con bé uống. Con còn nhỏ mà không biết bao nhiêu lần phải uống thuốc đi ngoài như thế. Cơ cực biết bao nhiêu.
Tưởng lấy được chồng giàu sẽ như thế nào, ai ngờ lại nhục hơn cả người đi ở. Tôi thật sự không cam lòng. Có lẽ, sau khi con cứng cáp, tôi sẽ phải li dị chồng. Còn yêu chồng nhưng sống với người mẹ chồng tai quái thế này thì thà là không có chồng còn hơn. Tôi sẽ đi làm lại, sẽ làm mẹ đơn thân, sẽ tự nuôi con của mình, không cần đến ai hết. Tôi đâu phải chịu khổ như thế. Sao tôi phải chấp nhận bị người khác xúc phạm, chửi bới vì tôi nào nhận được gì từ gia đình nhà người ta đâu? Tôi không phải nguyền rủa mẹ chồng nhưng giàu có mà sống như vậy thì sợ rằng, sau này, bà sẽ chẳng bao giờ có được niềm vui tuổi già?
Theo Eva
Một lần được ăn cùng bữa cơm ở cữ với vợ, người chồng nghẹn đắng cổ họng và quyết định...
Chỉ là một lần tôi vô tình trở về nhà ăn cùng với vợ bữa cơm ở cữ do chính mẹ mình tự tay chuẩn bị. Tôi mới thấu hiểu được cái cực của cảnh làm dâu mà vợ tôi phải chịu suốt thời gian qua.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra là con một trong 1 gia đình khá giả ở thành phố. Biết điều kiện mình hơn người nhưng tôi sống có kỉ luật, có nguyên tắc và khá ngoan. Tôi học chăm chỉ cho đến ngày học đại học. Trước giờ tôi cũng không ham hố bar hay nhậu nhẹt, rồi cuộc đời của tôi cũng có phần may mắn khi tôi vô tình va phải Diễm ở trong khuôn viên trường.
Sự thật mà nói cũng y hệt phim chứ chẳng đùa, tôi cũng không rõ hôm đó Diễm chạy vội đi làm gì mà hất tấp đến thế. Va phải tôi sách vở trên tay em rơi tung tóe luôn. Cũng được dịp làm soái ca khi nhặt giúp em đồ. Em cúi mặt cầm lấy cảm ơn rồi đi mất còn không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, có khi em còn chẳng hề biết mặt tôi luôn.
Đúng như tôi nghĩ, sau lần đấy cả tháng trời tôi tìm mà không gặp em. Hôm gặp thì em dửng dưng đi qua tôi, tôi phải gọi em giật lại em mới ngớ người thắc mắc hỏi. Mãi sau đó thì tôi cầm cưa và kiên nhẫn lắm em mới đồng ý. Nhận được cái gật đầu của em tôi vui mừng ra mặt, sau đó chúng tôi có những buổi hẹn hò, những buổi đi xem phim cùng nhau.
(Ảnh minh họa)
Yêu thương nhau 4 năm trời, 2 năm ngày tôi và em học đại học, sau đó tôi ra trường em tiếp tục hai năm tiếp theo. Tôi có đưa em về gia đình mình ra mắt rồi, bố tôi thì có vẻ không quan tâm lắm. Nhưng mẹ tôi lại cực kì soi xét về em. Nhìn em hồi hộp và lo lắng tôi thấy thương mà cũng không làm gì đỡ em được. Dẫu vậy thì mẹ có ra sức phản đối tôi vẫn cố gắng và cưới bằng được em về làm vợ mình.
Cứ nghĩ rồi sau này trở thành người một nhà rồi mẹ tôi sẽ quý mến em hơn, với cả cũng sẽ tốt với em hơn. Tôi đã một mực nghĩ như thế. Nhưng rồi mọi chuyện không như vậy, mẹ tôi thì quá thương yêu tôi nên cảm giác như có em xen vào trở nên càng ghét bỏ. Dẫu vậy nhưng lúc tôi có mặt ở nhà với cả mẹ và vợ thì không có chuyện gì xảy ra. Tôi đâu có biết vợ tôi đã phải chịu khổ đến thế nào.
Cưới nhau được vài tháng vợ tôi mang bầu đứa con đầu lòng. Vợ tôi lần đầu mang thai, đã thế từ ngày cưới đến giờ tôi càng ngày càng thấy vợ ốm yếu đi nhiều. Tôi bàn với vợ là thôi lần đầu tiên mang bầu nên cứ ở nhà với bố mẹ cho khỏe chứ đâu có thiếu thốn gì đâu mà phải đi làm cho mệt. Nghe thấy vậy vợ cứ xin tôi đi làm, nhưng tính tôi thì kiên quyết bắt vợ ở nhà nên cô ấy cũng đành phải nghe theo. Tôi đâu có hay chính từ ngày đó là vợ tôi phải chịu cảnh khổ sở đến vậy.
Nhà tôi ít người nhưng lại xây đến 6 tầng, trước giờ mẹ tôi đều thuê người giúp việc theo giờ để dọn dẹp. Nhưng vợ về sống với gia đình tôi là khoản thuê giúp việc đã bị cắt bớt. Vợ tôi mang bầu nhưng vẫn phải làm nhiều việc, thấy tôi giúp mẹ tôi lại xỉa xoi vợ nên tôi cũng chỉ cố gắng giúp vợ khi mẹ không có ở nhà. Chứ còn không thì tôi chỉ biết nhìn rồi thương vợ chứ không thể làm gì hơn.
Rồi vợ tôi sinh cho tôi 1 cậu con trai kháu khỉnh. Thời gian vợ tôi ở cữ mẹ tôi chăm sóc vợ tôi cẩn thận lắm. Tôi nhìn thấy mẹ hỏi han vợ từng tý một. Nên tôi chưa từng nghĩ mẹ sẽ đối xử tệ với vợ mình. Để rồi cho đến thứ 5 tuần trước tôi làm xong việc sớm nên cố gắng tranh thủ về ăn bữa cơm trưa với vợ của mình đang ở cữ. Mẹ tôi có dặn bố mẹ đi chùa từ trưa nên tôi sợ vợ tôi ăn một mình lại buồn.
Nhưng rồi vừa mở mâm cơm mẹ tôi chuẩn bị cho vợ tôi. Cái thứ gì thế kia, cái quái gì xảy ra ở đây vậy, nhà tôi đâu có nghèo đến mức phải ăn chay như thế. Vợ tôi vừa sinh, cô ấy cần được tẩm bổ để có sữa cho con bú mà mẹ tôi lại cho vợ tôi ăn rau luộc, nước canh, nước mắm với đậu phụ sao? Tôi nhìn mâm cơm mà mẹ cẩn thận chuẩn bị cho người vợ đang ở cữ của mình trước khi đi lễ chùa mà rơi nước mắt.
Tôi ôm vợ vào lòng khóc vì cảm thấy mình thật có lỗi với cô ấy. Ngay tối hôm đó khi bố mẹ về, tôi đã xin bố mẹ cho tôi ra ở riêng, tôi cũng đã chuẩn bị 1 căn phòng trọ dù nhỏ ngay buổi chiều đó. Mẹ tôi kiên quyết giữ tôi và vợ ở lại, nhưng cái cách mẹ đối xử với cô ấy thật sự tôi không thể làm ngơ càng không thể để tiếp tục như thế. Nhưng mẹ là người sinh thành ra tôi, có công nuôi dưỡng sao tôi có thể trách bà được. Chỉ còn cách duy nhất là sống riêng thì vợ tôi mới bớt khổ. Càng nghĩ lại bữa cơm ngày đó mà tôi vẫn cứ rơi nước mắt vì thương vợ mình. Sống khổ đến vậy mà vợ chưa từng than vãn khổ cực với tôi lấy 1 lần. Thật sự tôi thấy mình có lỗi, tôi phải đối xử thật tốt với mẹ con cô ấy để bù đắp suốt quãng thời gian qua đã vô tâm của mình.
Theo blogtamsu
Choáng với sự khác biệt trong bữa cơm ở cữ mẹ chồng chuẩn bị cho con dâu và con gái Chị đóng góp tiền ăn đàng hoàng cho mẹ chồng trong khi em gái chồng thì được mẹ nuôi không. Ấy thế nhưng chế độ ăn của 2 bà đẻ khác nhau hoàn toàn. Anh chị cưới nhau được 3 năm, ngày trước yêu nhau mẹ anh đã không ưng chị vì bà muốn con trai yêu cô gái gần nhà. Cưới về...