Chấp nhận sinh con một mình ở nơi xa xôi, tôi vẫn không thể thoát khỏi sự tấn công của người đàn ông đó (P3)
Ngay giây phút tình cờ gặp lại Tuấn, tôi đã cảm thấy cuộc đời mình sắp gặp sóng lớn rồi.
Sống hạnh phúc với Thành được gần hai năm thì tôi nhận được tin dữ từ gia đình. Mẹ tôi bệnh nặng. Em trai gọi điện, bảo tôi về gấp. Nghe xong điện thoại, tôi gọi ngay cho chồng, báo anh sẽ về lại Nha Trang với mẹ. Dù gì tôi bỏ nhà đi cũng đã 3 năm nay, thậm chí Tết tôi cũng chỉ gửi ảnh về chứ không về nhà.
Thành cùng tôi về thăm mẹ. Khi thấy vợ chồng tôi dẫn con trai về, ai cũng bất ngờ. Mọi người chỉ nghĩ tôi buồn chuyện của Tuấn nên bỏ lên Đà Lạt ở cho quên đi, có ai ngờ tôi lại có chồng con trên ấy.
Mẹ nắm lấy tay tôi, rưng rưng nước mắt. Tôi bật khóc, ôm lấy mẹ mà liên miệng xin lỗi. Chúng tôi ở lại nhà một tháng. Bất ngờ là sức khỏe của mẹ tôi cũng tiến triển theo chiều hướng tốt hơn.
Em trai gọi điện, bảo tôi về gấp, mẹ muốn ở bên tôi trong những ngày cuối cùng. (Ảnh minh họa)
Cả nhà ai cũng thương chồng tôi. Anh hiền lành, ăn nói nhã nhặn, lễ phép. Mẹ tôi bệnh, anh chẳng ngại nấu cháo cho mẹ, giặt quần áo đem từ bệnh viện về. Mẹ tôi còn khen anh là người chồng tốt, sống có phúc đức. Tôi cũng cảm thấy như thế. Hơn hết, tôi còn mang nợ anh – một món nợ quá lớn.
Một đêm nọ, tôi vào giường mẹ trò chuyện. Mẹ kể cho tôi nghe chuyện gia đình Tuấn. Hóa ra anh ta sống cũng chẳng vui vẻ gì. Vợ anh ta đanh đá, tiểu thư nên chẳng coi anh ta và gia đình anh ta ra gì. Không chỉ thế, ở với nhau gần 3 năm mà hai vợ chồng họ chưa có con. Nghe đâu là do cô vợ bị vô sinh. Anh ta cũng chán nản lắm nhưng không dám ly hôn vì sợ mất cái ghế giám đốc đang ngồi.
Video đang HOT
Tôi nghe xong cũng cảm thấy hả hê. Đó là quả báo anh ta đáng phải nhận. Nhưng tôi thề là sẽ giữ kín con trai, cả đời cũng không để anh ta biết anh ta đã có một đứa con hơn 2 tuổi.
Nhưng rồi tôi cũng không giữ bí mật ấy được lâu. Hôm đó, vợ chồng tôi dẫn con trai đi siêu thị rồi đi biển chơi trước khi về lại Đà Lạt. Lúc ngồi trên bãi biển, tôi vô tình gặp lại người mà tôi không bao giờ muốn gặp. Đó chính là Tuấn. Đúng là trái đất quá tròn, anh ta ngồi một mình ở bờ biển, khuôn mặt lộ vẻ buồn thấy rõ.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt, ánh mắt nhìn chăm chú của Tuấn vào con trai khiến tôi hoảng hốt. (Ảnh minh họa)
Thấy tôi, Tuấn cũng bất ngờ lắm. Tôi định qua chỗ khác thì anh ta chủ động tiến lại hỏi han. Rồi anh ta chỉ vào chồng tôi đang ở chỗ con trai hỏi thăm.
Tôi cười gượng gạo đáp trả cho xong rồi định đi thì chồng tôi bế con trai đến. Vừa thấy đứa bé, ánh mắt Tuấn nhìn chăm chú khiến tôi có dự cảm chẳng lành. Tôi liếc nhìn lại anh ta bằng ánh mắt căm giận rồi vội vàng kéo chồng đi chỗ khác.
Đêm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại, khuôn mặt, ánh mắt nhìn chăm chú của Tuấn vào con trai khiến tôi hoảng hốt. Dù tôi cố trấn an rằng vợ chồng tôi sắp về lại Đà Lạt thì nỗi sợ ấy vẫn không tan biến đi.
Quả nhiên, ngay sáng sớm hôm sau, tôi đã nhận được điện thoại từ một số lạ. Giọng nói vang lên, tim tôi như ngừng đập:
- Đứa bé giống hệt anh hồi nhỏ. Nó là con anh đúng không?
(Còn tiếp)
Theo afamily.vn
Nguyện thay chồng mang tiếng vô sinh, tôi bế tắc khi bị ruồng bỏ chỉ vì tội không biết đẻ
Thương chồng, tôi không do dự tự nhận mình bị vô sinh dù trong lòng biết rõ sự thật hơn ai hết. Thế nhưng, thay vì được cảm thông, tôi lại bị bỏ rơi chỉ vì lí do không thể xót xa hơn: là phụ nữ mà không biết đẻ.
Ảnh minh họa
Chồng tôi là công nhân, công việc không những vất vả mà còn vô cùng nguy hiểm. Vì gia đình, dù nhiều lúc dãi nắng dầm mưa, mệt mỏi nặng nhọc, chồng tôi vẫn cười vui vẻ: "Anh phải kiếm thật nhiều tiền để chuẩn bị cho đứa con tương lai của vợ chồng mình".
Tôi biết chồng rất quý trẻ con, nên anh đặc biệt mong ngóng tôi có thể sinh cho anh một cậu con trai càng sớm càng tốt. Có đôi lần, tôi phát hiện cơ thể mình có nhiều dấu hiệu mang thai, chồng tôi chưa rõ sự tình đã hào hứng đi sắm đồ chơi, quần áo trẻ con các loại. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, kết quả đều khiến cả hai thất vọng. Hơn ai hết, chồng tôi là người bị hụt hẫng nhất. Tôi hiểu tấm lòng muốn có con của anh, nhưng tiếc thay, chúng tôi vẫn chưa có duyên để trở thành những ông bố, bà mẹ.
Sau 2 năm chờ đợi, hi vọng rồi lại thất vọng, chồng tôi quyết định đi khám xem liệu hai vợ chồng có vấn đề gì không. Ngày nhận kết quả vô tình lại trùng ngày chồng tôi phải lo đám tang của người họ hàng ở dưới quê nên chỉ có mình tôi có mặt. Tôi nhìn tờ giấy trên tay: chồng tôi bị vô sinh. Trong tôi thoáng qua suy nghĩ, chồng tôi liệu sẽ suy sụp đến thế nào nếu như biết mọi vấn đề đều xuất phát từ mình. Nỗ lực suốt thời gian qua chỉ vì muốn trở thành một người cha tốt, tôi không thể khiến chồng mình phải chịu thêm sự sụp đổ nào nữa.
Tôi nhấc máy gọi chồng, giọng nói nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi vì kết quả nói rằng tôi bị vô sinh. Tôi đã quyết định giấu kín và nói dối chồng về chuyện này. Chồng tôi im lặng hồi lâu, không hề to tiếng mà nhẹ nhàng khuyên bảo: "Vô sinh đâu phải căn bệnh nguy hiểm gì, y học ngày nay hiện đại lắm, nếu có tiền thì bệnh gì cũng chữa được. Chỉ cần anh nỗ lực kiếm tiền hơn nữa, chuyện con cái của vợ chồng mình sẽ chẳng còn gì đáng ngại, chỉ là muộn hơn một chút so với người khác mà thôi".
Tôi vừa cảm động, vừa lo lắng vì nghe thấy tiếng chồng vô tình thở dài. Tôi biết những ngày tháng tiếp theo sẽ không dễ dàng, nhưng quan trọng nhất, tôi vẫn được chồng yêu thương, chăm sóc. So với công việc vất vả của chồng, cái tiếng vô sinh mà tôi tự gánh chí ít cũng đủ khiến một người phụ nữ chỉ biết ở nhà như tôi có thể giúp chồng san sẻ phiền muộn. Chồng sợ tôi để tâm, suy nghĩ nhiều về kết quả xét nghiệm nên chưa cần xem đã thẳng tay xé nát rồi ném vào thùng rác. Được chồng yêu thương như vậy, tôi có mơ cũng không dám nghĩ rằng có một ngày, chồng lại sẵn sàng ruồng bỏ tôi chỉ vì lí do "là phụ nữ mà không biết đẻ".
Ảnh minh họa.
Một thời gian sau khi hết lòng động viên tôi vượt qua cú sốc đau đớn bị vô sinh, chồng tôi bắt đầu trở nên cộc cằn. Anh dễ nổi nóng, thỉnh thoảng còn động tay động chân với vợ. Mâu thuẫn chồng mâu thuẫn, quan hệ giữa hai vợ chồng tôi mỗi lúc một tồi tệ hơn. Lí do vẫn là bởi tôi bị vô sinh, không thể đẻ cho anh một cậu con trai như ý, dù rằng tiền bạc đã đổ không ít cho việc chữa trị.
Dần dà, tôi bị chồng nói bóng nói gió rằng vô phúc khi lấy phải người vợ vô dụng, chỉ biết ở nhà đợi chồng nuôi mà đến đẻ cũng không xong. Đến cuối cùng, chồng tôi cương quyết chìa ra tờ đơn li hôn. Anh muốn tìm một người phụ nữ khác có thể đem đến hạnh phúc trọn vẹn cho mình.
Thế nhưng, dù anh có lấy ai khác đi chăng nữa thì sự thật anh bị vô sinh cũng không thể thay đổi. Tôi biết chồng không hẳn muốn li hôn, anh làm vậy vì muốn có người phụ nữ khác sinh con cho mình. Nếu đến lúc đó, anh mới biết sự thật là do thì liệu sẽ còn sụp đổ đến mức nào nữa. Nếu bây giờ tôi đem sự thật nói hết ra, chỉ càng khiến quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ hơn, thậm chí anh sẽ hận tôi vì đã nói dối suốt thời gian qua. Nhưng nếu không nói, mọi tội lỗi, sai trái và cái mác "không biết đẻ" sẽ tiếp tục bị đem ra để dằn vặt, đay nghiến tôi. Tôi nên làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình đây? Nên nói hay tiếp tục lựa chọn giả dối, chấp nhận bị ruồng bỏ vì một lỗi lầm vốn dĩ đã không thuộc về mình?
Theo Afamily
Chồng cứ ngỡ diễn kịch quá cao tay, không ngờ bị vợ bắt tận tay rồi xử lý thế này... Cô không để Hoàng nói thêm câu nào đã chỉ thẳng mặt chồng, gằn giọng... Hoàng và Phương quen nhau vì học chung trường. Trước khi đến với nhau, họ cũng có những mối tình riêng sâu đậm. Phương có mối tình kéo dài 4 năm với một chàng trai chung lớp. Tuy vậy, họ không thể đến với nhau vì nhà trai...