Chấp nhận một mình sinh con nơi xa xôi, tôi vẫn không thoát khỏi sự tấn công của người đàn ông đó (P2)
Thành là người đã cứu vớt mẹ con tôi trong lúc khó khăn nhất.
Rời khỏi Nha Trang, tôi đến thuê một căn phòng trọ nhỏ ở Đà Lạt. Mất thêm một tuần, tôi mới tìm được một công việc tạm thời là trồng hoa ở một cơ sở hoa tươi có tiếng. Vì mới có thai, lại tiếp xúc nhiều với phấn, bụi hoa nên tôi luôn khó chịu. Suốt cả ngày, tôi chẳng cười được một cái. Vì thế tôi không có nhiều bạn. Thậm chí có người còn nói xấu tôi chẳng ra gì.
Chỉ có một người thường xuyên gánh bớt phần việc cho tôi, đó là Thành. Thành lớn hơn tôi 4 tuổi, là con trai một gia đình đông con, nhà nghèo.
Ban đầu, tôi cũng ngạc nhiên khi thấy anh chủ động tưới vườn, phun thuốc thay tôi. Tôi hỏi, anh chỉ nói người mới mang thai, tiếp xúc với chất hóa học không tốt. Sau đó, anh còn giúp tôi bó hoa, di chuyển hoa ra khỏi vườn. Vài người bắt đầu đồn đoán Thành thích tôi, tôi chỉ cười. Tôi đã mất lòng tin vào đàn ông. Hơn nữa, tôi đang mang thai, ai cũng biết tôi “không chồng mà chửa” thì làm sao thích tôi được.
Hơn nữa, tôi đang mang thai, ai cũng biết tôi “không chồng mà chửa” thì làm sao thích tôi được. (Ảnh minh họa)
Mỗi tối, tôi vẫn thường lướt facebook giải trí. Tôi không dùng facebook cũ nữa nhưng vẫn theo dõi người cũ như một thói quen. Hôm đó, tôi thấy ảnh cưới của hai người. Anh ta cười tươi trong bộ vest bảnh bao, ôm hôn cô dâu. Cảm giác tức giận lẫn chua xót cứ dâng lên trong tôi. Lẽ ra, cô dâu phải là tôi.
Rồi nhờ gia đình vợ, anh ta nhanh chóng có nhà ở trung tâm thành phố đắt đỏ, có xe hơi. Cuộc sống của anh ta chẳng khác nào một bước lên mây. Còn tôi, tôi sẽ sinh con ở đây, một mình, con tôi không có bố. Nghĩ đến anh ta, tôi chẳng còn chút tình cảm nào nữa. Thay vào đó là sự bực bội, giận dữ, khinh thường.
Video đang HOT
Sự quan tâm của Thành dành cho tôi ngày càng rõ rệt hơn. Anh mua đồ ăn sáng, mua sữa ép tôi ăn uống. Khi bụng tôi đã lớn, Thành còn chủ động mua sữa bầu treo ngoài xe tôi. Thấy lon sữa, tôi hỏi thăm, một chị cười kiểu mỉa mai nói: “Thành nó mua cho em mà sợ em ngại. Chị thấy Thành có tình cảm với em đó. Nhà nó nghèo nhưng nó cũng đàng hoàng, hiền tính. Chỉ là em thì…”. Tôi hiểu ý phía sau chị ấy bỏ lửng.
Tôi không yêu Thành nhưng cần một người đàn ông làm chỗ dựa. (Ảnh minh họa)
Vì quá khổ sở, lại suy nghĩ nhiều nên tôi bị sinh non. Lúc đau bụng nửa đêm, tôi gần như không biết bấu víu vào đâu. Ngay lúc đau đớn quá, tôi bỗng nhớ tới Thành. Tôi cố gọi cho anh. Tầm 10 phút sau, Thành chạy đến đưa tôi đi viện.
Mấy hôm ở viện, Thành phụ giúp tôi rất nhiều. Có người còn tưởng anh là chồng tôi. Nhìn cách anh cưng nựng đứa bé, chính tôi còn nghĩ phải chi nó là con anh thì hay biết mấy?
Đến khi xuất viện, Thành nấn ná ở phòng tôi rất lâu. Rồi bỗng dưng anh ôm lấy tôi. Tôi cuống quýt đẩy anh ra. Anh nói yêu tôi, sẽ coi con tôi như con anh.
Cảm giác hoang mang dâng lên trong tôi. Tôi không yêu Thành nhưng cần một người đàn ông làm chỗ dựa. Tôi và con không thể sống nếu không có người nâng đỡ. Tôi đồng ý ở với Thành vì điều đó. Mọi người chửi mắng tôi là kẻ lợi dụng cũng được. Chỉ có đặt vào hoàn cảnh như tôi, mọi người mới hiểu được sự lựa chọn đó của tôi là giải pháp duy nhất và cuối cùng.
Hình ảnh minh họa
Từ đó, anh chuyển đến ở trọ cùng tôi. Chúng tôi không làm đám cưới mà chỉ đưa nhau đi đăng kí kết hôn vì gia đình anh không chấp nhận tôi. Thậm chí mẹ anh còn tìm đến tận nơi ở, quậy phá tôi nhiều lần. Nhưng tôi kệ. Sau thì họ cũng chán nên không tìm đến nữa. Cuộc sống của tôi cũng yên ổn hơn.
Tôi chỉ không ngờ, cuộc sống yên ổn ấy kéo dài chưa tới hai năm đã gặp sóng lớn.
(Còn tiếp)
Theo afamily.vn
Bạn trai 7 năm đòi chia tay chỉ vì tôi làm ra nhiều tiền hơn
Em làm ra nhiều tiền, như thế anh nhục lắm. Hoặc là em nghỉ việc, hoặc là mình chia tay
Cuối cùng thì cuộc tình 7 năm của tôi cũng tan vỡ. Đi đâu ai cũng hỏi khiến tôi khổ tâm vô cùng. Mọi người nghi ngờ đủ mọi lí do. Người thì bảo có khi tôi bị "đá", người lại đoán vì tôi giờ đi làm có nhiều tiền, chê bạn trai, rồi cặp kè với người nọ người kia... nên mới dẫn tới chia tay. Còn tôi chỉ biết im lặng. Với tôi, phải dừng lại cuộc tình này đã là một sự đau đớn và quá nhiều tổn thương rồi. Tôi không muốn mọi người lại tiếp tục bàn thêm về nó nữa.
Ở tuổi 28, tôi lại bắt đầu một hành trình mới. Tôi hoang mang lắm. Nhìn bố mẹ mong ngóng tôi sớm yên bề gia thất, tôi lại càng lo lắng và thương họ. Lẽ ra, ở tuổi này, tôi phải có một tổ ấm cho riêng mình, con cái đề huề rồi mới phải. Vậy mà giờ đây tôi lại bị bạn trai bỏ, lại một thân một mình và chẳng biết đến bao giờ mới có thể yêu thêm được nữa. Cuộc đời tôi rồi sẽ đi về đâu khi mà ai cũng biết tôi và anh là một cặp, giờ lại chia tay.
Tôi với anh yêu nhau lúc tôi vừa tròn 20 tuổi. Ngần ấy thời gian, hai đứa chúng tôi bên nhau. Chúng tôi cùng quê, cách nhau có vài km thôi. Sau khi đỗ Đại học, lên thành phố, chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau. Bố mẹ chúng tôi ủng hộ hai đứa lắm, suốt ngày điện thoại lên động viên cố gắng học tập, lập nghiệp nơi thành phố cho đỡ khổ.
Cách đây khoảng 3 năm, là khi tôi và anh đều đã bắt đầu ra đi làm, tôi đã đề nghị anh cưới. Tuy nhiên, lúc đó anh bảo từ từ. Anh muốn chúng tôi cố gắng lao vào làm ăn, dành dụm tiện, mua lấy căn chung cư dù là trả góp cũng được. Anh muốn phải ổn định một chút về kinh tế thì mới kết hôn, sinh con, cho đỡ khổ. Tôi cũng đồng ý chờ đợi. Vì tôi tin tưởng anh.
Những năm sau đó, hai đứa tôi cố gắng làm việc. Công việc của anh cũng tàm tạm, của tôi cũng thế. Nhưng cứ như vậy thì khôn gbieets đến bao giờ mới dư giả một chút để mà mua nhà. Chính vì muốn đẩy nhanh việc đó nên tôi lao vào làm cật lực. Kết quả, sau 2 năm cố gắng, tôi được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng - một tin quá vui mừng với tôi.
Ở vị trí đó, tất nhiên tôi có thu nhập cao hơn hẳn. Còn chưa kịp vui mừng với suy nghĩ sẽ dành dụm được tiền, giúp đỡ bạn trai mình, tích cóp mua lấy cái nhà rồi hai đứa cưới nhau, thì sau 4 tháng, anh đòi chia tay tôi chỉ vì lí do này.
Hôm đó, anh gọi điện cho tôi hẹn gặp. Linh tính đã khiến tôi cảm thấy có gì đó hơi bất thường. Buổi tối, tôi đi gặp anh. Anh đòi chia tay. Tôi gặng hỏi mãi anh mới chịu nói lí do là vì... "Bây giờ em có chức tước, lắm tiền, anh không quen được cảnh vợ sẽ hơn mình. Quan điểm của anh là vậy. Đàn bà thì phải ở phía sau chồng. Em kiếm được nhiều tiền thế, anh không muốn thua kém vợ. Hoặc là em nghỉ việc, hoặc là mình chia tay".
Tôi thật không tin nổi cái lí do kì quặc đó. Anh là thanh niên thời đại mới rồi mà còn nặng nề cái tư tưởng như vậy. Nhưng anh khăng khăng làm thế và không thay đổi. Cuối cùng, tôi quyết định chia tay dù tôi cũng rất sợ và lo cho tương lai của mình. Tôi không còn trẻ nữa, lại chia tay ở thời điểm này sẽ nhiều cái dang dở. Nhưng tôi làm gì còn lựa chọn, tôi không thể nào bỏ công việc mà tôi phải phấn đấu mãi mới có được. Quan trọng hơn cả là, một người đàn ông ích kỉ như vậy, không bao giờ muốn vợ hơn mình thì làm sao có thể chung sống cả đời?
Theo 2sao
Bàng hoàng phát hiện chồng sắp cưới lưu ảnh bạn thân mặc đồ mát mẻ để... ngắm cho đỡ nhớ Mở to ra, tôi lặng người đi khi nhìn thấy người đó là... bạn thân của mình. Sau 1 tuần đóng cửa khóc trong phòng một mình, tôi vẫn không thể nào tìm ra hướng giải quyết cho cuộc tình này. Mặc cho mẹ hỏi lí do vì sao, tôi chỉ biết khóc. Người đàn ông đó, giờ tôi có nên cưới nữa...