Chấp nhận làm mẹ đơn thân khi có con với người có vợ
Không được bao lâu thì vợ và gia đình anh phát hiện. Vợ anh đau khổ, giận vô cùng, dọa tự tử, chắc quá sợ hãi anh đã nói tôi bỏ đứa bé đi.
Tôi 27 tuổi, anh hơn tôi 4 tuổi. Tôi và anh gặp nhau khi anh tới nhận công trình xây dựng trong công ty tôi. Khi mới tới tôi không hề có cảm tình với anh và cũng luôn giữ khoảng cách vì biết anh đã có vợ, chúng tôi chỉ liên hệ trong công việc. Nhưng công trình lớn kéo dài gần cả năm, càng về sau càng phải liên hệ công việc nhiều hơn. Công ty tôi vừa ít người, công việc lại không nhiều nên sau đó chúng tôi có nhiều thời gian nói chuyện và tiếp xúc nhiều hơn. Anh kể với tôi rất nhiều về công việc và gia đình, rằng đã cưới vợ được 9 năm rồi nhưng chưa có con, nguyên nhân là do anh (anh bảo do tinh trùng anh yếu). Anh chị cũng đi chữa chạy nhiều và thụ tinh nhân tạo nữa nhưng hạnh phúc vẫn chưa mỉm cười.
Đến khi công trình gần kết thúc thì anh nói đã yêu tôi mất rồi. Lúc đó tôi biết mình cũng có tình cảm nhưng nói với anh không được, không thể tiếp tục tiến xa hơn nữa, như thế sẽ có lỗi với vợ anh. Anh không thể nào dứt ra được, ngày nào cũng tranh thủ thời gian gặp tôi, nếu không gặp được anh cũng gọi điện nói chuyện. Khi công trình kết thúc tôi xin nghỉ chuyển qua công ty khác làm. Tôi nói dối anh là đi làm ở thành phố khác và mong anh quên tôi đi. Hàng ngày anh vẫn gọi điện hỏi thăm, lo lắng, sợ tôi một mình ở nơi xa lạ sẽ cô đơn và gặp khó khăn.
Video đang HOT
Rồi trong một lần nói chuyện điện thoại, tôi vô tình để lộ mình vẫn đang ở cùng thành phố với anh. Anh tìm và đòi gặp tôi bằng được. Gặp được tôi anh đã vui mừng vô cùng, ôm tôi thật chặt và nói sẽ không để mất tôi lần nữa. Thế là chúng tôi lao vào nhau như cả thế kỷ không được gặp, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi vào nhà nghỉ. Khoảng một tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Ngày tôi báo cho anh cũng chính là sinh nhật của anh, khỏi phải nói anh vui mừng cỡ nào. Từ đó anh quan tâm tới tôi nhiều hơn, hàng ngày gọi điện nhắc nhở và mua đồ ăn tới cho tôi.
Không được bao lâu thì vợ và gia đình anh phát hiện. Vợ anh đau khổ và giận dữ vô cùng, doạ tự tử, lúc đó có lẽ do quá sợ hãi anh đã gọi điện nói bỏ đứa bé đi. Cha mẹ, anh chị em nhà anh cũng muốn tôi bỏ thai vì họ sợ mất danh dự của gia đình (anh là đảng viên, cha mẹ và anh trai đều làm trong cơ quan của quận). Họ còn yêu cầu gặp tôi nói chuyện nhưng tôi không gặp. Tôi nói với họ là biết mình có lỗi nhưng không thể nào bỏ đứa bé được, nó cũng là một con người, nó không có tội. Từ hôm đó đến nay anh không liên lạc, cũng không gặp lại tôi nữa. Mặc dù sẽ rất khó khăn nhưng tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân. Tôi cũng không muốn liên lạc và gặp lại anh nữa. Giờ tôi chỉ biết cố gắng làm việc và mong chờ ngày con khoẻ mạnh, bình an chào đời.
Theo VNE
Nằm bên chồng, tôi vẫn nhớ đến người cũ
Ngay cả khi nằm bên chồng, ân ái với chồng, tôi vẫn nhớ đến người đàn ông năm xưa...
Tôi và người cũ đã có 4 năm bên nhau thời sinh viên, anh yêu thương và luôn dành sự quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi yêu anh, nhưng hoàn cảnh chúng tôi ở quá xa nhau. Tôi ở một huyện ngoại thành Hà Nội, còn anh ở TP Vũng Tàu.
Bố mẹ tôi lại chỉ có một mình tôi là con gái, tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, nên từ bé đã được bố me nuông chiều. Sức khỏe của tôi lại không được tốt, nên bố mẹ không cho tôi lấy chồng xa, sợ con gái chịu khổ. Còn nhà anh, lại chỉ có mình anh là con trai, nên anh phải về quê làm việc để tiện cho việc chăm sóc bố mẹ già.
Không thể đến được với nhau, ra trường chúng tôi chia tay nhau, anh trở về quê làm việc và lấy vợ gần nhà, còn tôi lấy chồng. Chồng tôi là một người đàn ông có chút công danh, cũng có nhiều cô gái yêu quý, nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại chọn tôi. Bố mẹ tôi mừng lắm, nên nhất quyết muốn tôi lấy anh, bố mẹ bảo, lấy người chồng giỏi giang, cuộc sống sẽ không phải lo đến tiền.
Tôi chẳng yêu anh, nhưng vẫn chấp nhận làm vợ anh. Cũng chẳng phải vì anh thành đạt, giàu có, mà đơn giản là tôi không muốn làm bố mẹ buồn. Tôi cũng muốn kết thúc cuộc sống độc thân, để quên đi người đàn ông tôi đã yêu thương 4 năm trời và vẫn luôn nhớ về anh ngay cả khi anh đã có vợ.
Cứ tưởng khi lấy chồng, có con rồi tôi sẽ quên được anh ấy, nhưng không ngờ tôi không thể nào quên được anh. Lúc nào tôi cũng nhớ đến anh, nhớ đến những lời hứa của anh khi bên tôi, nhớ đến khuôn mặt, nụ cười hiền hòa và sự chăm sóc của anh dành cho tôi trong suốt 4 năm đại học.
Ngay cả khi nằm bên chồng, ân ái với chồng, tôi vẫn nhớ đến người đàn ông năm xưa. Tất cả những kỷ niệm với anh tôi vẫn lưu giữ trong trái tim mình. Đến ngay cả đứa con trai tôi đẻ ra, tôi cũng giấu chồng chọn tên mà ngày xưa tôi và người cũ đã định đặt cho con trai của chúng tôi sau này. Chồng tôi không biết điều đó.
Tôi biết mình sai, mình làm như vậy là không phải với chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để quên được người đàn ông ấy- người đàn ông đầu tiên tôi yêu, người đàn ông tôi tôi đã tặng nụ hôn đầu đời và cái trong trắng nhất của thời con gái. Chẳng biết giờ này anh đang làm gì, có còn nhớ đến tôi, còn tôi không thể nào quên anh,...
Theo Đất Việt
12 năm mới có con nhưng cha của bé lại không phải chồng tôi Đêm đã khuya, nhìn hai bố con ngủ ngon lành mà tôi không sao bỏ được cảm giác tội lỗi. Tôi và anh quen nhau khi tôi mới là cô sinh viên đại học. Anh hơn tôi 7 tuổi nhưng đã là trưởng phòng một công ty nước ngoài có thu nhập khá. Bốn năm sau tôi chính thức trở thành vợ anh....