Chấp nhận làm gái bao để không bị đuổi việc
Khi tôi vừa thoát khỏi đôi tay to khỏe của ông ấy cũng là lúc ông ấy đưa ra lời hăm dọa “Nếu cô bước chân ra khỏi phòng, tôi sẽ đuổi việc cô ngay lập tức”…
Mỗi lần gọi lên phòng, sếp thường có những hành động sàm sỡ với tôi.
Vốn sinh ra ở vùng quê xứ Nghệ nên tôi hiểu được rằng cái nghèo, đói, lam lũ vất vả của người nông dân là rất lớn. Vậy nên, ngay từ nhỏ tôi đã luôn ý thức được việc học hành để sau này có thể tìm được một cơ hội thoát ly…
Và bằng sự cố gắng, nỗ lực của bản thân mình, tôi đã thi đỗ vào một trường cao đẳng và đã ra trường cách đây 4 năm. Tôi đã đi xin việc khắp nơi, nhưng trong hoàn cảnh suy thoái kinh tế, lại là bằng cao đẳng, nên vất vả lắm tôi mới được nhận vào làm nhân viên văn phòng của một công ty ở Hà Nội.
Mức lương tuy không nhiều, nhưng nhờ những đồng lương ấy mà tôi đã có thể giúp phụ giúp bố mẹ một phần nuôi các em tôi ăn học. Bố mẹ tôi cũng được mở mày mở mặt với xóm làng về chuyện tôi đã xin được việc ở Thủ đô.
Công việc của tôi là luôn phải mang những giấy tờ, văn bản, hợp đồng lên cho sếp trình duyệt tại phòng làm việc của ông ấy. Nên việc tôi phải đối mặt với sếp là điều thường xuyên trong mỗi ngày làm việc.
Video đang HOT
Và lần nào cũng vậy, sếp luôn có những thái độ, cử chỉ quan tâm tôi đến quá mức. Hơn thế nữa, đôi khi sếp còn mặc nhiên cho mình được cái quyền “tự do” đụng chạm đến những vùng nhạy cảm ấy của tôi mà không cần quan tâm đến thái độ của tôi như thế nào.
Tôi không muốn làm “gái bao” của sếp, nhưng nếu không làm, ông ấy sẽ đuổi việc tôi.
Tôi rất khó chịu về chuyện này, và đã có nhiều lần có những phản ứng quyết liệt. Điển hình một lần tôi đã tát vào mặt sếp và vùng dậy định chạy đi. Nhưng khi tôi vừa thoát khỏi đôi tay to khỏe của ông ấy cũng là lúc ông ấy đưa ra lời hăm dọa “Nếu cô bước chân ra khỏi phòng, tôi sẽ đuổi việc cô ngay lập tức”.
Đó là điều tôi sợ nhất, vì để có công việc này tôi đã phải học 15 năm (12 năm phổ thông và 3 năm cao đẳng) cộng với 3 năm xin việc trầy trật, vậy mà bây giờ nếu tôi bỏ đi, tức là tôi sẽ mất đi tất cả. Tôi không dám tự tin rằng mình có thể xin được việc, nhất là trong cái hoàn cảnh các doanh nghiệp phá sản ngày càng nhiều, đến sinh viên đại học ra trường còn thất nghiệp, thì cái bằng cao đẳng như tôi có ý nghĩa gì.
Vì thế, tôi đã ở lại, và nhịn nhục chấp nhận để cho sếp thỏa sức “sờ nắn” khắp cơ thể mỗi khi cần. Tệ hơn, sếp còn coi tôi như một thứ “rau sạch” của nhà trồng được, nên thi thoảng ông ấy lại gọi tôi đi đến một địa điểm nào đó để thỏa mãn dục vọng. Và lần nào cũng thế, ông ấy đều dọa nếu tôi không đến ông ta sẽ đuổi việc tôi ngay lập tức.
Tôi lại đành phải chấp nhận nghe theo ông ấy đến điểm hẹn. Những lúc như thế, tôi cảm thấy mình thực sự nhơ nhuốc và nhiều lần định từ bỏ công việc ở công ty.
Nhưng tôi lại chưa tìm được công việc gì mới, nên vẫn phải nhắm mắt làm nhân viên văn phòng kiêm “gái gọi” phục vụ nhu cầu của người đàn ông tồi tệ ấy.
Tôi chẳng biết mình sẽ phải làm gì bây giờ. Và cũng không dám nói chuyện này ra với ai, vì tôi sợ họ sẽ coi thường tôi. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ…?
Theo VNE
Tôi đã chán ngấy chồng rồi
Bây giờ nghĩ lại, thà là không lấy chồng còn hơn là lấy một người chồng vô dụng như chồng tôi.
Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu thương, tin tưởng, muốn làm chỗ dựa cho mình lại là người nhu nhược đến thế.
Khi còn yêu nhau, anh hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ. Anh vẽ ra cho tôi một tương lai sáng lạn, một mái ấm gia đình như mơ. Anh bảo, cưới xong sẽ dùng số tiền mừng, cộng thêm khoản bố mẹ anh cho để mua một ăn hộ chung cư nhỏ. Vì gia đình anh cũng thuộc hàng có điều kiện, để hai vợ chồng ra ở riêng. Anh nói bố mẹ anh đã đồng ý làm tôi mừng quýnh. Thật ra, tôi không phải làm tham của, ham hố gì căn hộ đó, chỉ là tôi muốn được thoải mái, có cuộc sống riêng. Như thế thì còn gì bằng. Nhưng anh lại chẳng giữ lời hứa.
Tôi lấy chồng, ngay từ ngày đầu về làm dâu tôi đã chịu tiếng xấu. Mẹ chồng bảo tôi chậm mồm, chậm mép vì không chào hỏi người trong nhà niềm nở. Thú thực, niềm nở mà làm gì hoặc là mẹ chồng cố tình soi tôi như thế. Thực ra, cũng chỉ có mấy việc chào hỏi, mời chào nước non, tôi đều làm cả rồi. Còn chuyện gì nữa đâu. Với lại, ngày cưới của mình tôi cũng quá mệt, còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện đó mà mẹ tôi soi.
Ngay sau ngày cưới, khi tính phong bì mừng cưới, được tiền của vợ chồng và tiền của bố mẹ phân riêng. Nhưng hôm sau, mẹ tôi gọi hai đứa vào và nói, mẹ sẽ giữ hộ tiền mừng cưới của hai đứa, khi nào cần thì hỏi mẹ. Với lại, mẹ giữ đó để tính chuyện nhà cửa cho bọn tôi. Tôi thì không hài lòng lắm vì tôi biết rõ chuyện, mẹ chồng giữ hộ của hồi môn là như thế nào. Nhưng tôi cũng câm nín vì mới làm dâu, đâu thể phản đối chuyện đó. Tôi đã hích tay chồng nhưng chồng không dám nói gì, cứ để mẹ tự biên tự diễn.
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. (ảnh minh họa)
Hôm nay, chồng tôi lại bảo mẹ nói chuyện là hai đứa không được ra ở riêng. Vì mẹ sợ tôi bụng mang dạ chửa, ra ngoài ở không tiện. Tôi thật ra đã tính, nếu ra ngoài, tôi sẽ nhờ mẹ đẻ hoặc ai đó lên chăm khi tôi bụng to. Hoặc là mẹ chồng tôi cũng có thể qua đó nhưng mà mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi mua căn hộ. Mẹ bảo trước mẹ nói thế, bây giờ tình hình thay đổi, mẹ không cho chúng tôi tiền mua căn hộ nữa. Nhưng tiền mừng mẹ giữ, mẹ cũng không nói gì nữa rồi! Thế mà, khi chúng tôi ít tiền tiêu, còn tôi thì lo cho thai nhi phát triển tốt, đầu tư bao tiền bạc mà chồng tôi cũng không hé răng nói với mẹ một lời.
Bây giờ thì tôi đã sinh xong. Nói thật, những ngày tháng mang thai gần sinh với tôi, áp lực vô cùng. Tôi chỉ ước có bàn tay mẹ đẻ chăm sóc thì tốt biết bao nhưng ở chung nhà chồng, tôi không muốn mẹ tôi lên chơi như vậy, mệt mỏi cho mẹ tôi và phiền phức ra. Thế nên, tôi cam chịu, mẹ chồng cho ăn gì thì biết ăn cái đó. Chồng tôi không bao giờ biết hỏi han, quan tâm hay tâm lý mua cho vợ cái này, cái kia, hỏi xem vợ thèm gì, cần gì.
Đến bây giờ, khi con tôi đã được vài tháng, trước đó mẹ đã hứa cho chúng tôi ra riêng cho rộng rãi không gian, thì mẹ lại nuốt lời. Mẹ bảo, con thơ thì ông bà chăm cháu là tốt nhất. Tôi cũng không phàn nàn chuyện bà chăm cháu là tốt nhưng tôi bực mình vì thái độ của mẹ. Mẹ cứ nói, cứ hứa rồi lại quên hoặc là cố tình quên. Chồng tôi thì như bù nhìn, không có chính kiến, hoặc có cũng không dám nói. Tôi chán chồng lắm rồi, giờ thật tình tôi không biết phải làm sao!
Tôi quá mệt mỏi, chồng tôi cứ đi làm, về lại đưa tiền cho mẹ bảo chăm sóc tôi. Còn tôi thì không biết một xu. Anh cứ bảo, tôi ở cữ tiêu pha gì, có gì nhờ mẹ hết, không cần tiêu tiền đâu. Nghe anh nói tôi lộn ruột. Nói ra thì hai vợ chồng cãi nhau ngay. Giờ tôi thấy khó chịu lắm, không biết nên làm gì, bực tức trong lòng vô cùng. Chồng như thế này thì quá chán, thà không chồng còn hơn!
Theo VNE
Đau lòng bạn trai lợi dụng gái để có tiền Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...