Chấp nhận chồng bị bất lực đã 10 năm
Tôi thương chồng bởi bệnh tật đâu phải do anh mong muốn. Số phận trớ trêu đã đẩy anh thành ra như thế.
Không ngoạ.i tìn.h dù là trong tư tưởng
Đọc nhiều bài viết của chị em nói về chuyện lấy phải chồng bất lực rồi người vợ đau khổ đi ngoạ.i tìn.h tôi thật sự mông lung. Không phải vì tôi khó hiểu mà bởi còn băn khoăn tại sao cứ phải gò ép mình trong cuộc hôn nhân ấy nếu như bạn thật sự không chịu đựng được thêm nữa và không còn tình yêu. Nếu đã yêu thì đừng ngoạ.i tìn.h và nếu ngoạ.i tìn.h thì còn gì gọi là yêu. Tình yêu với người chồng bất lực cũng vậy, sự giải thoát về hôn nhân còn hạnh phúc hơn gấp ngàn lần chuyện vợ đi cặp bồ. Thậm chí có người còn có con với người khác và mang về sinh cho chồng nuôi. Còn nỗi bất hạnh nào hơn.
Không phải tôi đang lên án những người phụ nữ như vậy, vì khi sống cùng người chồng ngoạ.i tìn.h, không được chăn gối, ắt hẳn các bạn sẽ rất khó chịu và cuộc sống bức bách. Chỉ là tôi tự hỏi, sao các bạn không tìm những cách tốt nhất để khiến cả hai cùng thoải mái nếu đã quyết định sống chung với nhau.
Như tôi, hiện tại tôi đã sống cùng người chồng bất lực tầm 10 năm. Nói ra có thể nhiều người không tin hoặc cũng nghi ngờ tôi ngoạ.i tìn.h. Nhưng tôi xin thẳng thắn, tôi chưa từng ngoạ.i tìn.h dù chỉ là trong tư tưởng. Bởi tôi yêu chồng và khi biết anh không thể chiều chuộng vợ chuyện &’chăn gối’ tôi đã tự đặt ra cho mình phương châm, nếu sống cùng anh phải sống cho đoàng hoàng, còn không hãy từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Video đang HOT
Không phải tôi đang lên án những người phụ nữ như vậy, vì khi sống cùng người chồng ngoạ.i tìn.h, không được chăn gối, ắt hẳn các bạn sẽ rất khó chịu và cuộc sống bức bách. (ảnh minh họa)
Tôi thương chồng bởi bệnh tật đâu phải do anh mong muốn. Số phận trớ trêu đã đẩy anh thành ra như thế, anh chấp nhận và không oán thán tôi một lời dù tôi có rời bỏ anh. Nhưng tôi đã chấp nhận. Tôi đã yêu cầu anh nếu không thể làm &’chuyện ấy’, anh có thể dùng các cách khác để khiến tôi có chút tình cảm vợ chồng, có chút cảm xúc khi đang nằm bên chồng. Nói tế nhị hơn đó là chuyện có thể dùng đồ chơi tìn.h dụ.c để kích thích vợ, khiến vợ thoải mái hơn. Dù hiểu, chuyện đó không phải dễ và khiến tôi thiệt thòi nhưng hi sinh vì chồng, vì người mình yêu, tôi thấy thật xứng đáng, không có gì phải hổ thẹn hay hối hận cả.
Và cuối cùng, tôi với anh đã sống được với nhau 10 năm như thế. Đôi khi có chút to tiếng nhưng rồi lại quên nhau vì cả hai đã thỏa thuận rõ ràng trong cuộc sống này. Chúng tôi cũng rõ ràng với nhau, tìm cách để cả hai cùng thỏa mãn.
Xin con để chồng an lòng
Bố mẹ anh biết chuyện anh bất lực nên rất thông cảm và hiểu cho tôi. Ở gia đình chồng, tôi được đối xử tốt, tôi cảm thấy hài lòng về chuyện đó. Có nhiều lần vì tủi thân, chồng đã nói tới chuyện l.y hô.n, không ích kỉ giữ tôi lại bên mình nữa. Anh muốn tôi đi tìm hạnh phúc mới vì sống với nhau bao nhiêu năm, hai vợ chồng không thể hòa hợp chăn gối, vả lại chúng tôi cũng cần có con, nhất là tôi. Làm phụ nữ quan trọng nhất là gia đình, là người chồng và con cái. Nhưng tôi từ ngày thuộc về anh lại không thể làm được việc đó.
Nghe chồng nói những lời trong lòng, tôi cảm thấy xó.t x.a vô cùng. Suốt đêm ấy tôi đã khóc vì vừa thương vừa yêu chồng. Những thú thực, cuộc sống không có lấy một tiếng cười trẻ thơ khiến tôi buồn lắm, tôi cảm thấy tủi hổ mỗi lần chồng nhắc tới chuyện này và bạn bè hỏi han.
Tôi không thể làm như cách nhiều chị em khác vẫn làm, sinh con với người ngoài và lừa dối bố mẹ chồng. (ảnh minh họa)
Sau đêm ấy, tôi bàn tính chuyện xin con, để hai chúng tôi có được một đứa con chung cho chồng hài lòng. Tôi không thể làm như cách nhiều chị em khác vẫn làm, sinh con với người ngoài và lừa dối bố mẹ chồng. Bởi bố mẹ chồng tôi biết chuyện và việc làm ấy chỉ khiến chồng tôi khổ đau hơn mà thôi.
Ban đầu chồng tôi không đồng ý nhưng vì tôi khóc lóc, động viên chồng nên anh chấp nhận. Chúng tôi bàn tính với gia đình chồng và xin một đứa con nuôi, coi như con đẻ ruột thịt của mình. Sau ngày ấy, vì thỏa thuận hợp lý nên chồng tôi cũng vui lắm. Chúng tôi chấp nhận cuộc sống này vì giữa chúng tôi còn có tình yêu bền vững. Tôi yêu chồng và hạnh phúc vì điều đó. Hi vọng đứa con chung của chúng tôi sẽ mau lớn để tôi và anh có một gia đình hạnh phúc.
Theo VNE
Hãy để trái tim em được ngủ yên!
Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Ngày đó khi em còn là cô bé tròn 20 với trái tim nhân hậu, căng tròn nhựa sống... những ước mơ trong em chất đầy trang nhật ký. Anh cùng em bước qua bao buồn vui, thăng trầm tuổ.i học trò em yêu quý anh biết mấy. Em xích gần với anh hơn qua những câu chuyện gia đình anh kể: "Đ ước gia đình mình cũng có một giờ cơm sum vầy, vui vẻ vang tiếng cười nói như gia đình H, nhà Đ lúc nào cũng ăn cơm với nước mắt", em dường như hiểu và thương anh hơn. Ngày đó em đâu biết tình yêu là gì nhưng rồi em cũng cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho em.
Anh đã cùng em vượt qua bao khó khăn trong thời sinh viên. Những chuyến xe buýt 2 tiếng đồng hồ mới gặp mặt được và cả những lần em đạp xe dường như một buổi sáng chỉ để lên thăm anh. Những năm tháng sinh viên của anh rồi cũng trôi qua, anh cố nán lại cho tới ngày sinh nhật của em mới đi ra Bắc làm việc. Em thật bình tĩnh, không rơi một giọt nước mắt nào khi tiễn anh lên xe, thế nhưng anh đâu biết khi em về với phòng trọ giọt nước mắt chực trào trên đôi mi thất thanh gọi: "anh ơi"... Những tháng ngày sinh viên em không có một người thân nào nơi thành phố chật hẹp ấy, nguồn động viên lớn nhất vẫn là anh. Em tự dặn bản thân cố gắng chăm ngoan học giỏi, không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ và anh.
Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu (Ảnh minh họa)
Bao nỗi nhớ em phải cất giấu vào trang nhật ký, đôi lúc em vừa viết và vừa khóc. Những lúc đó em cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng nơi đất Sài Thành. Sinh nhật 22 ấy là lần sinh nhật không có bánh kem, không có nến nhưng có anh đón cùng em và cũng là ngày yêu thương trọn vẹn cuối cùng. Anh đã rời xa em mãi mãi không một lý do dành riêng cho em. Trái tim em quặn thắt nghĩ về anh, cảm giác như mình bị đối xử thật tê, em đã chạy xe một mình mỗi khi đi làm thêm về cùng những giọt nước mắt rơi lã chã trong đêm khuya. Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu. Thứ tình cảm mà bấy lâu nay em cứ dối lừa cảm xúc. Hay vì em sợ mất anh, ích kỷ giữ anh cho riêng mình? Hay em dặn lòng mình cố nắm giữ và quý trọng những gì mình đang có?
Đã bao giờ anh hiểu được cái cảm giác tiễn người mình yêu thương nhất lên một chuyến xe đi xa và sẽ rất lâu nữa mới gặp lại? Cái cảm giác người ở lại anh biết không? Một cô gái mạnh mẽ như em cơ mà, em vượt qua được. Em đã là nguồn động viên lớn nhất để anh cố gắng học thế nhưng anh đã để em ở lại lúc em cần những lời động viên nhất. Mọi chuyện đã qua và sẽ trở nên tốt đẹp, em đã gói gém tất cả vào quá khứ, khóa chặt lại những trang nhật ký em viết dành riêng cho anh. Em sẽ yêu một người khác, nơi ấy em thấy được bình yên, ấm áp. Trái tim em xứng đáng được như vậy anh à.
Em đã không sai khi gạt bỏ lòng tự trọng một bên để níu kéo anh, và giờ đây em nhận ra rằng người đáng phải khóc với những nỗi đau chưa kịp đặt tên ấy là anh bởi anh đã mất đi người hiểu và yêu thương anh nhất. Trong quá khứ anh vẫn mãi là anh nhưng hiện tại anh là người dưng anh ạ. Chúng ta không thể gặp mặt và cũng không thể là bạn thân như anh muốn. Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Theo VNE
Em đã ngã vào vòng tay người khác "Anh hãy quên em đi,em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em". Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à! Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen...