Chấp nhận chịu đựng tất cả để được bên chồng
Tôi biết Nam vẫn yêu tôi nhưng chưa quên được chuyện cũ. Song tôi chấp nhận chịu đựng để được bên anh, đó là cách để nói lời xin lỗi với chồng.
Chiều tan sở về sớm, tôi cố gắng chen giữa dòng người đông như nêm cối để mua bằng được nguyên liệu nấu món đuôi bò hầm thuốc bắc mà Nam – chồng tôi vẫn thích.
Về đến nhà đã gần tối, sấp ngửa vào bếp ngay chẳng kịp thay quần áo. Thế mà nấu xong rồi, ngồi đợi mãi chẳng thấy anh về.
Phải hơn 1h đêm, chồng tôi mới về đến nhà, anh lè nhè gọi vợ ra mở cửa. Lúc đó tôi vẫn thức đợi anh về nên nghe tiếng bước chân là biết. Chưa vào đến cửa, mùi rượu nồng nặc từ hơi thở, quần áo của anh đã ngập ngụa cả phòng.
Đột nhiên, anh xô tôi ngã dúi dụi, rồi chồm lên người vợ đòi thỏa mãn sau chầu rượu say bí tỉ. Nhưng giữa chừng, nhìn thấy tôi nước mắt lưng chòng, anh đột nhiên hằn học đứng dậy trước khi buông ra lời trách móc cay độc:
- Ngủ với cô còn thua xa nằm bên mấy con búp bê tình dục.
Đau đớn, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi chẳng cất nổi mình, cứ nằm ôm mặt khóc. Tôi biết sự hằn thù này của Nam cũng bởi ghen tuông mà ra cả. Liệu có bao giờ anh tha thứ được cho tôi hay không?
Ảnh minh họa
Trước khi yêu Nam, tôi đã có mối tình khá sâu nặng với một chàng trai người Hàn Quốc học cùng trường. Mối tình đầu lãng mãn và say đắm như trong phim khiến tôi tự nguyện dâng hiến ‘nụ hàm tiếu’ đầu đời cho chàng trai xứ lạ.
Nhưng dẫu yêu đến đâu thì ngày ra trường cũng tới, tôi không thể sang Hàn vì gia đình chỉ có mình tôi, nếu đi lấy chồng xa ai sẽ là người săn sóc bố mẹ lúc tuổi cao sức yếu và ai sẽ tiếp tục phát triển công việc kinh doanh đồ truyền thống của gia đình?
Video đang HOT
Trong khi ấy, người yêu tôi cũng là con một, anh không thể bỏ bố mẹ nơi quê nhà mà về đất khách sinh sống được. Ngày chia tay tại phi trường, tôi đã khóc rất nhiều, anh cũng không hề muốn chia ly nhưng hoàn cảnh đâu cho phép.
Một năm sau, nhờ bố mẹ vun vén, tôi quyết định lấy Nam, trợ lý đắc lực của bố trong công việc. Phải nói Nam là người đàn ông khá hoàn hảo. Anh không chỉ thông minh, quyết đoán mà còn rất linh hoạt, hào hoa. Đi bên cạnh anh, tôi luôn cảm thấy vô cùng an tâm và được che chở. Vả lại, đã đến lúc tôi muốn tìm một chỗ dựa để quên đi người yêu cũ và mối tình vô vọng.
Mọi việc cho lễ hỏi, rồi đám cưới gần như chúng tôi chẳng phải nhúng tay vào, tất cả đều được bố mẹ, anh chị họ trợ giúp rất nhiều. Còn Nam, anh ngày một chứng tỏ mình sẽ là người chồng tốt khi luôn bên cạnh chia sẻ với vợ sắp cưới những tâm sự của một cô gái sắp bước vào đời sống hôn nhân. Trân trọng tình cảm đó của anh, tôi dần yêu Nam.
Nhưng càng gần ngày cưới, tôi càng cảm thấy hoang mang vì không biết sẽ vượt qua ‘đêm tân hôn’ bằng cách nào khi sự trinh trắng đã trao cho người yêu cũ. Tôi sợ Nam thất vọng về mình nên đã dại dột tìm cách mua màng trinh giả.
Ảnh minh họa
Đêm đó, sau tiệc cưới, chúng tôi về phòng tân hôn sang trọng trong khách sạn để nghỉ ngơi trước chuyến du lịch trăng mật châu Âu. Biết Nam khá nôn nóng có đêm đầu tiên nên tôi vào phòng tắm sửa soạn và quan trọng nhất là cố gắng gắn màng trinh giả. Việc này khá suôn sẻ vì người bán hàng đã hướng dẫn tôi rất kỹ.
Nhưng không ngờ, ít phút sau, khi cả hai đang say đắm với khúc dạo đầu thì tôi bỗng thấy đau rát vùng kín kinh khủng. Chỉ ít phút sau, cả phần bụng dưới đau quằn quại và ra máu khá nhiều, dù chưa hề có sự xâm nhập nào từ phía Nam cả. Rồi tôi ngất đi…
Đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã nằm trong viện, bên cạnh là mẹ đang sưng húp mắt vì khóc nhiều. Cả ngày hôm sau, cũng chỉ thấy bố mẹ mà không thấy chồng vào thăm. Chột dạ, tôi gặng hỏi mẹ thì mãi bà mới kể lại sự việc.
Hóa ra, ngay trong đêm đưa vợ vào viện cấp cứu, Nam đã được bác sĩ cho biết tôi bị sung huyết, rồi băng huyết âm đạo vì kích ứng với thứ đồ giả mà gây tác hại thật ấy. Đau đớn hơn, bác sĩ nói tổn thương trên cổ tử cung và đường âm đạo do xuất huyết sẽ khiến việc có con của chúng tôi sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Sau đó, tôi chỉ biết khóc mà thôi, tôi đã gây tội lớn với chồng, người đã yêu thương và tin tưởng tôi.
Phải đến 2 hôm sau, nhờ bố mẹ vợ khẩn nài, Nam mới đến thăm tôi tại bệnh viện. Anh gần như không nói câu nào, gương mặt lạnh tanh vô cảm. Từ giây phút đó, tôi đã biết mình sẽ sống thế nào khi tiếp tục cuộc hôn nhân này. Cho đến giờ, Nam vẫn yêu tôi, chỉ có điều mỗi lần bên vợ là chuyện cũ lại trở về. Chắc hẳn anh đang cố gắng tìm lối thoát.
Nhưng tôi chấp nhận chịu đựng để được bên chồng, đó cũng là cách để nói lời xin lỗi với anh!
Theo Tinngan
Lấy vợ rồi, chồng vẫn không 'phụ bạc' búp bê tình dục
Cay đắng đến nỗi không khóc nổi, tôi thẫn thờ quay về giường một mình giữa đêm mờ mịt.
Gần sáng thức dậy, tôi vòng tay ôm chồng nhưng phía bên kia giường trống không, lạnh ngắt. Tôi tức tốc đi tìm thì chứng kiến cảnh anh đang 'ở trần', ngủ say như chết bên cạnh 'con nỡm' - tên cô búp bê tình dục mà anh yêu thích nhất.
Cay đắng đến nỗi không khóc nổi, tôi thẫn thờ quay về giường một mình giữa đêm mờ mịt. Chẳng lẽ cả đời tôi phải chia sẻ chồng với thứ đồ vật vô tri, vô giác này sao?
Phong, chồng tôi vốn là du học sinh Nhật, sau khi học xong anh còn ở lại bên đó 3 năm rồi mới về. Tôi là cô gái cùng làng với anh, chỉ học hết cao đẳng mẫu giáo nhưng có chút nhan sắc, lại được tiếng ngoan hiền, đảm đang nội trợ nên bố mẹ anh đã dạm hỏi trước khi con trai về nước.
Ngay lần gặp nhau đầu tiên, chúng tôi đã ưng mắt sau đó và tiến tới rất nhanh như nhiều đôi khác trong làng. Chỉ hơn 2 tháng sau khi tìm hiểu, tôi đã đồng ý cưới anh. Nhưng do bố mẹ đi xem ngày nói chưa được tuổi cưới nên phải lùi lại thêm ít tháng.
Thời gian này, Phong trúng tuyển vào một công ty xây dựng do người Nhật thi công nên anh phải thuê nhà gần công trường ở cho tiện. Còn tôi, làm giáo viên mầm non ở xã. Chúng tôi chỉ gặp nhau vào cuối tuần rồi lại ai làm việc nấy.
Tôi đành ngậm đắng nuốt cay, giờ 'ván đã đóng thuyền' lại càng khó bỏ nhau hơn nữa. Ảnh minh họa.
Một lần, nhân dịp trường nghỉ đại hội công nhân viên chức, tôi cáo ốm để đến thăm người yêu tận nơi làm việc. Hỏi thăm địa chỉ của Phong từ chị gái anh, tôi còn nhờ chị bí mật để khiến anh bất ngờ. Vốn không thuộc đường nên mãi tôi mới hỏi thăm được nơi anh trọ.
Hóa ra Phong thuê một căn nhà 3 tầng ở cùng vài đồng nghiệp, mỗi người một phòng tách biệt, chỉ sinh hoạt chung ở bếp và phòng khách. Khi tôi đến thì Phong đang trong ca giám sát, may mà một người bạn ở chung đã từng về nhà chơi biết tôi đã mở cửa cho. Anh ấy bảo tôi cứ vào phòng Phong mà đợi. Nói rồi anh ra công trường gần đó gọi Phong về.
Nhân lúc đợi người yêu, tôi tranh thủ dọn dẹp căn phòng bừa bộn của anh. Lúc cất đống quần áo mới gập vào tủ, tôi ngã ngửa người khi có thứ gì đó đổ sập vào mình, hình như đó là một con ma nơ canh thì phải. Định thần nhìn lại, hóa ra không phải ma nơ canh, mà là một cô búp bê tình dục mịn màng như sáp, mặc quần áo hẳn hoi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô nàng này ngoài đời, mà lại trong phòng riêng của chồng sắp cưới, tôi lo sợ rồi hốt hoảng. Hay là, đúng như người ta nói, Phong đi Nhật về nên nhiễm những thói tình dục quái gở ở đất nước này? Chân tay run rẩy, tôi sợ hãi bỏ chạy khỏi căn nhà như một kẻ phạm tội. Trong thâm tâm, tôi đã nghĩ mình sẽ chấm dứt mọi quan hệ với Phong.
Ngay tối đó, Phong về và đòi gặp mặt tôi bằng được để giải thích. Gia đình tôi nghĩ chúng tôi chỉ hờn giận tạm thời nên cứ bắt tôi ra gặp anh. Phong đưa tôi ra một quán cà phê cách nhà khá xa để nói chuyện. Anh nói sở thích ấy của mình không có gì là đáng sợ, chúng chỉ như vật thế thân khi ham muốn quá mà thôi. Anh cũng nói vì cố giữ đến đêm tân hôn nên anh mới vậy. Tôi hỏi anh làm sao mua được chúng thì anh nói do một ông chuyên gia người Nhật 'để lại' cho.
Cuối cùng, vì Phong van xin và gần như khóc lóc tôi mới đồng ý quay lại. Thật ra tôi cũng lo ngại cho bản thân nữa. Cả làng đều biết tôi đã là 'người nhà Phong' từ lâu rồi, nếu bây giờ ngãng ra, sau này chẳng ai còn muốn hỏi tôi làm vợ nữa.
Cái khó khi sống ở làng như thế thì biết làm sao. Tôi bắt Phong hứa sau khi cưới phải vứt hết bọn 'hình nhân thế mạng' đi. Phong không nói gì chỉ cười rồi ôm tôi vào lòng như bao lần khác...
Nhưng chẳng hiểu sao, từ lúc cưới đến giờ đã hơn 5 tháng, Phong vẫn không chịu tống tiễn mấy món 'đồ chơi' quái gở ấy đi. Tôi bực lắm, nói suốt ngày thì anh giở bài cùn, bỏ ra ngoài gần cả đêm mới về nhà. Lúc về, anh say mèm nói tôi bệnh hoạn, ghen tuông với cả thứ đồ vô tri vô giác. Tôi đành ngậm đắng nuốt cay, giờ 'ván đã đóng thuyền' lại càng khó bỏ nhau hơn nữa.
Đến khi tỉnh rượu, Phong lại xin lỗi tôi nhưng anh viện cớ tôi có bầu, phải kiêng kị nên tốt nhất cứ giữ lại mấy 'con nỡm' để dùng. Anh bảo mình sống thế rất văn minh, không ngoại tình hay ra ngoài 'bóc bánh trả tiền' để hại vợ, hại con, hại cả bản thân. Chồng đã nói đến vậy thì tôi cũng không còn lời gì để đối đáp nữa, thôi thì kệ anh vậy, còn hơn là để tan cửa nát nhà.
Nhưng chẳng lẽ, cả đời tôi phải 'chung chồng' với thứ đồ vô tri, vô giác này sao?
Theo Tinngan
"Em tình nguyện "cho" tôi là em dại, giờ trách móc gì tôi?" Quyên cứ do dự mãi như thế khoảng 2 tháng thì nghe tin Phát lấy vợ. Quyên đau lòng lắm, cô đã dại dột tin lời anh ta, đánh mất sự trinh trắng để rồi giờ trách móc cũng chẳng được gì. ảnh minh họa Quyên đã đứng trước cổng nhà Phát 3 tiếng đồng hồ nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm....