Chào tình yêu
Một thoáng bâng quơ, tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình cho bạn về một mối tình thoáng đến mà chẳng thoáng đi như người ta vẫn nói. Chúng tôi là bạn học, 4 năm trời nhưng ký ức đọng trong tôi là năm ba câu chào hỏi mỗi lần vô tình gặp mặt, anh học rất giỏi và một chút ngạo mạn tôi cảm nhận được trong cách anh nói cười.
Thi thoảng tôi bắt gặp ánh mắt anh trộm nhìn tôi, nhưng cái tự tin của anh quá lớn và cảm xúc anh dành cho tôi quá nhỏ để nói với tôi là anh thích tôi. Tôi chưa bao giờ xâm nhập vào thế giới riêng của anh. Tình cảm tôi lúc đó chắc chỉ đơn giản một chút ngưỡng mộ, một chút cuốn hút tôi giấu kỹ trong lòng. Tôi bận rộn với chuyện học và vài ba mối tình chóng vánh, cố gắng lấp đầy cái cô đơn của kẻ du học.
Cho đến ngày, cái mớ cảm xúc hỗn độn đó trỗi dậy. Tôi hỏi anh là anh có thích tôi? Send đi cái message đó chắc anh không biết tay tôi lạnh cóng dù thời tiết ở ngoài kia đủ nóng để người ta mồ hôi nhễ nhại. Tình cảm tôi được đáp lại nhiệt tình và trong bí mật. Rồi như bao cô gái, tôi nói với anh là thật thích anh, thật nhớ và thật giận khi anh không gọi, khi anh dành thời gian cho đám bạn mà lẽ ra người bên anh phải là tôi.
Ngày anh nói lý do chúng mình nên chia tay, lý trí mách bảo tôi là anh không sai nhưng sao cứ mãi không thể dứt được. Anh đi rồi, tôi hụt hẫng và gắng gượng. Cái cảm giác lúc đó, không biết nói thế nào cho bạn hiểu, sao nhỉ, như bước vào một căn phòng trắng tinh, trống hoác mà bạn hối hả thế nào cũng không thể tìm thấy lối ra.
Tôi hiểu được rõ ràng chúng tôi không đủ yêu nhau để giữ chân anh lại. Bây giờ tôi tìm thấy cái cửa đi ra căn phòng lạnh lẽo kia, nhưng chưa đủ dũng cảm để giáp mặt anh, vì tôi biết nếu thấy anh, tôi lại như con ngốc chạy vội đến vòng tay anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chúc anh mãi hạnh phúc!
Vậy là em đã thực hiện đúng với những gì em đã hứa với lòng mình, không liên lạc và reply bất kì một tin nhắn nào của anh, em thấy mình tự mãn thật nhưng em đã giả dối rồi, trong lòng em không ngày nào mà không nghĩ đến anh, không ngày nào mà không thổn thức trong ngóng tin nhắn hay một vài message offline của anh.
Nhìn thấy anh nhắn tin hỏi thăm khi em online, em vừa giận và buồn. Một tháng trời không có anh, không liên lạc cho anh cũng là dấu mốc thời gian để đánh thức trong em một điều rằng anh đã chiếm trọn con tim và tâm hồn em nhiều. Không liên lạc cho anh mà lòng em rối bời, chắc giờ này anh đã vào Sài Gòn cho chuyến công tác của mình, nhớ em không anh, và xót xa khi không gặp được em không anh?
Cô đơn và khắc khoải, những cảm giác yêu thương và nhung nhớ đã quay lại ở em, thương anh lắm nhưng biết làm sao bây giờ vì hoàn cảnh mình trớ trêu quá mà. Chỉ có những dòng tâm sự trên trang báo mới có thể an ủi em được những lúc như thế này vì từ lâu nó đã gắn bó với em như một nguời bạn. Và bây giờ em sẽ dừng ở đây, em sẽ để dành những cảm xúc ấy để đưa vào giấc mơ và tự an ủi với lòng rằng rồi em sẽ quên được anh, anh à! Thương anh, chúc gia đình anh mãi hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vĩnh biệt em tình yêu của tôi Em thân yêu! Cho anh gọi em như thế một lần cuối cùng trong tuyệt vọng, từ nay chúng ta mãi mãi sẽ xa nhau vì hạnh phúc của em sẽ là tất cả đối với tôi. "Biết lỡ rồi nhưng anh vẫn yêu em, bóp chặt trái tinh mình, anh mỉm cười chúc em hạnh phúc". Cuộc đời thật lắm khi không...