Chạnh lòng phận ở rể
Vợ chồng tôi bắt đầu những cuộc tranh luận gay gắt không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị vợ “lấy chồng thì phải theo chồng” hoặc chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng.
Tôi 27 tuổi, đang công tác tại một cơ quan nhà nước, vợ chồng lấy nhau được ba năm và có một bé trai gần hai tuổi. Nói về quá khứ một chút, ngày đó, chúng tôi may mắn được đi du học với nhau, cùng nhau rửa bát, bưng bê, đi làm thêm rồi yêu nhau từ khi nào không hay. Tôi và em dự định sau khi trở về nước sẽ ổn định công việc và cưới nhau, bố tôi đã xin sẵn cho một chỗ trong công ty xuất nhập khẩu và dự định xin việc cho vợ tôi vào một ngân hàng. Tôi yên tâm với lộ trình đã đề ra nhưng nào ngờ cuộc đời không cho ai được như ý hoàn toàn.
Sau khi về nước được ba tháng, ổn định công tác của tôi thì bố vợ bị ung thư giai đoạn cuối và mất ngay sau đó ít thời gian. Nhà vợ chỉ có hai chị em, vợ tôi là cả, lúc đó cả gia đình nội ngoại nhà vợ đều khuyên răn, mong muốn tôi ở rể để gánh vác việc kinh doanh gia đình và là chỗ dựa tinh thần. Tôi thấy vai trò, trách nhiệm của mình thật quan trọng nên quyết định từ bỏ công việc hiện tại, làm công tác tư tưởng với bố mẹ đẻ để có thể được ở bên cạnh người mình yêu, an ủi, động viên tinh thần, một thời gian sau ổn định sẽ cùng vợ trở về.
Video đang HOT
Vợ tôi nhanh nhẹn, tốt bụng, khéo léo, quan tâm gia đình và mọi người xung quanh, đây cũng chính là phẩm giá khiến tôi yêu vợ nhiều như thế. Hết tang bố vợ, chúng tôi cưới nhau, cuộc sống dần theo đúng quy luật của nó. Tôi làm việc Nhà nước nên sáng đi chiều về, công việc kinh doanh của bố vợ để lại cho tôi làm không suôn sẻ như trước. Cũng bắt đầu từ đó, tôi nhận ra ánh mắt của mọi người bên họ hàng nhà ngoại khác đi. Công việc kinh doanh của mẹ vợ, tôi cũng không giúp được gì nhiều, mọi người nghĩ rằng công việc nhà nước của tôi nhàn hạ theo đồng lương còn công việc của gia đình vợ bận bịu từ sáng tới tối mà tôi không giúp đỡ.
Tôi bắt đầu nhận ra giá trị của cuộc sống tự do mỗi khi đi tiếp khách say mèm hay khi vợ chồng đi chơi với bạn bè về muộn, khi tôi muốn dọn dẹp nhà cửa theo ý mình, khi muốn dạy con theo cách của một người bố, khi muốn gia đình nhỏ ra ngoài ăn, khi muốn điều hành công việc theo cách của bản thân và quan trọng khi muốn định hướng con mình theo hướng của tôi; còn rất nhiều cái “khi” nữa mà tôi kể ra đây không tiện. Vợ chồng tôi bắt đầu những cuộc tranh luận gay gắt không có hồi kết mỗi khi tôi đề nghị vợ “lấy chồng thì phải theo chồng” hoặc chuyển ra ngoài thuê nhà ở riêng. Vợ tôi chỉ muốn ở cùng với mẹ đẻ để chăm sóc, báo hiếu. Tôi không còn là chính mình với cuộc sống hiện tại nữa, cảm thấy mình nhu nhược, yếu đuối, lời nói không còn trọng lượng và hơn cả là tôi sợ hình mẫu của người đàn ông ở rể.
Tôi thích những chuyến đi công tác xa nhà vài ngày hay cả tháng, thích ngồi ì ở góc làm việc hơn trở về nhà. Nói như vậy không có nghĩa tôi hết yêu vợ thương con hay muốn xa họ, ngược lại đó chính là niềm tự hào, hạnh phúc của tôi. Tôi thật sự muốn trở về nơi sinh ra lớn lên, cùng sống một cuộc sống với vợ và các con yêu quý, tài sản vô giá nhất trên đời này nhưng làm sao để thoát khỏi cái ách ở rể thì chính là câu hỏi lớn đối với tôi. Lúc này đây, tôi thật sự bối rối, rất mong các chuyên gia, bạn đọc cho tôi một lời khuyên hữu ích. Xin cảm ơn!
Theo Blogtamsu
Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng...
Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không màng đến kết cục, không mong có kết quả, không mơ sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy phải động lòng đáp lại. Mà chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân, có thể gặp được một người khiến ta sống dốc lòng như thế...
Bạn có tin vào hai chữ Duyên Phận không? Tôi đã từng không tin vào tình yêu, với một con người mà suy nghĩ có phần bảo thủ như tôi thì đó chỉ là thứ cảm xúc vướng víu, cầm lên được thì cũng đặt xuống được, hà cớ gì phải khóc lóc, quỵ lụy khi một mối tình đổ vỡ. Cho tới khi anh xuất hiện và thay đổi tôi. Anh dạy tôi cảm giác nhung nhớ một người, quan tâm một người, yêu thương một người hơn cả bản thân mình. Anh cũng từng trải qua một vài chuyện tình không thành, những tổn thương mà người cũ để lại khiến anh lầm tưởng trên đời này không tồn tại khái niệm tình yêu chân thành. Rồi ông trời cho anh đụng phải tôi, một đứa con gái ngang bướng kì lạ và đôi chút trẻ con. Tình yêu ấy mà, còn mong gì hơn là gặp đúng người vào đúng thời điểm. Chỉ cần yêu nhau thật tâm thì tình thứ mấy cũng là tình đầu.
Người ta nói yêu một thành phố không phải vì nó có gì mà vì nó có ai. Sài Gòn trong tôi là những mảng ký ức rời rạc. Cám ơn Sài Gòn đã thay tôi đối xử tốt với anh trong thời gian qua, và bây giờ Sài Gòn đưa anh đến bên tôi. Thành phố nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không đủ lớn... Nhưng chỉ cần một trong hai người chơi trò trốn tìm... thì cả đời này cũng chẳng thể tìm thấy nhau giữa Sài Gòn. Thành phố vẫn vẹn nguyên như vậy, chẳng rộng lớn hơn nhưng tim người ta lại chẳng đủ rộng để dẫn hai người dưng gặp nhau giữa Sài Gòn... Một khi duyên phận đến thì dù bạn có cố tình lẩn trốn thì nơi nào đó vẫn sẽ có người tìm ra. Dù cho trái tim bạn đã chai sạn cảm xúc, tôi nghĩ chỉ cần bạn gặp đúng lương duyên, thì bạn vẫn có thể yêu lại từ đầu. Vì đời có mấy lần được trẻ...
Trong cuộc đời mỗi người, nên có ít nhất một lần vì người khác mà quên đi chính mình. Không màng đến kết cục, không mong có kết quả, không mơ sẽ dắt tay nhau đến cuối cuộc đời, thậm chí không cầu mong người ấy phải động lòng đáp lại. Mà chỉ hy vọng trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi xuân, có thể gặp được một người khiến ta sống dốc lòng như thế...
Nếu là thật tâm yêu thương một người, hãy đi cùng người ấy ngay khi có thể, đừng nán chân để chờ đợi, bởi nếu ta là người chờ đợi, sẽ lập tức có kẻ khác chen chân vào. Đừng hy vọng cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi là của mình để rồi lầm tưởng những thứ mà ta vô cùng trân trọng thì sẽ không bao giờ mất đi. Vẫn có những thứ ta trân trọng rất nhiều cũng không thể nào giữ được. Tôi đủ trưởng thành để nhận ra, đâu đó trong cuộc đời này, người ta vẫn bước vào đời nhau rồi ra đi như thế. Họ gọi đó là những mối quan hệ có duyên không phận. Không ai có thể ở lại bên cạnh ai mãi mãi, cũng không có điều gì bất biến cùng thời gian. Duyên là do trời định, phận là do người tạo, hạnh phúc là do chính bản thân mình nắm giữ. Thân phận thì hữu hạn, tình yêu thì vô cùng....Trong tình yêu, nếu sợ hãi thì đừng nhận mình dám yêu, nếu từ bỏ tình yêu bởi định kiến từ kẻ khác thì đừng nên tiếc nuối. Đừng đổ lỗi cho tuổi trẻ hay hoàn cảnh, hãy tự hỏi bản thân sao không thể một lần thử nghe theo trái tim mình?
Theo Blogtamsu
Vứt bỏ thân phận bồ nhí đó đi để anh được bên em Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật! Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che (ảnh minh họa) Nàng sở hữu một thân hình đáng để mọi...