Chạnh lòng mỗi khi nghĩ đến vợ cũ và con của chồng
Nếu trước kia anh dứt khoát hoàn toàn với người cũ về thủ tục trước khi quen tôi thì tôi không thấy có lỗi. Đằng này tôi không biết mình có phải tác nhân cuối cùng khiến mối quan hệ của hai người hoàn toàn đổ vỡ không.
ảnh minh họa
Tôi quen anh khi đã 27 tuổ.i. Tôi không đẹp nhưng là người sống nghiêm túc, biết quan tâm đến mọi người, có trình độ đại học và công việc khá tốt. Anh hơn tôi vài tuổ.i, chững chạc, điềm đạm, có vẻ từng trải. Ban đầu tôi chưa biết nhiều về anh lắm nhưng cảm nhận anh là người đàn ông tốt, sâu sắc và sống tình cảm.
Không lâu anh bày tỏ tình cảm, bảo tôi “hớp hồn” anh vì sự ngoan hiền, thuần khiết. Anh nói nếu tôi đồng ý thì muốn cưới tôi làm vợ ngay bởi tin chắc tôi sẽ là một người vợ, người mẹ, người con dâu tốt. Tôi rất có cảm tình với anh nhưng vẫn muốn có thêm thời gian. Anh sống cách thành phố nơi tôi ở gần 20 km, hầu như mỗi tối hay cuối tuần đều đến chở tôi đi chơi, bất kể khi nào tôi cần anh đều có mặt. Khi tôi ốm, anh cũng sẵn sàng nghỉ làm hay ở lại thật khuya để chăm sóc. Sau này anh dọn nhà vào nội thành để được gần tôi (anh đang ở trọ). Tôi thấy thật hạnh phúc vì được anh yêu thương và từ lúc nào cũng yêu anh.
Quen nhau được vài tháng, anh thú nhận từng l.y hô.n. Anh bảo rất day dứt, khổ sở khi phải giấu nhưng vì sợ mất tình yêu này nên không can đảm nói ra. Anh kể hai người quen nhau khá lâu, có nhiều bất đồng và từng vài lần chia tay, anh quen người khác nhưng cô ấy tìm cách ngăn cản, níu kéo rồi cuối cùng anh quay lại (sau này tôi biết đó là thực) dù tình cảm rất nhạt. Rồi ba mẹ anh giục cưới. Anh chị sống với nhau chỉ được vài tháng đã xảy ra bất hoà, chị bỏ về nhà bố mẹ. Anh bảo có nhiều vấn đề lắm, chủ yếu là ứng xử của hai bên quá khác biệt, quan trọng nhất là chị xúc phạm bố mẹ anh nặng nề.
Video đang HOT
Sau này qua chị dâu anh, tôi còn biết khi vợ anh bỏ đi, bố vợ anh còn đến nhà trọ của hai người khuân hết những đồ đạc có giá trị mang về, trong khi anh là người sắm sửa mọi thứ (chị là công nhân nên thu nhập thấp). Qua ba mẹ anh tôi cũng biết họ từng gọi điện kêu vợ anh quay về để nói chuyện hòa giải nhưng chị không chịu về.
Anh nói hai người có một đứa con nhưng không chắc đó có phải là con anh không vì chị từng phản bội anh. Anh không muốn truy cứu vì đi tới cùng chỉ tội cho đứ.a tr.ẻ và thêm một gia đình tan nát (người đàn ông kia đã có vợ). Anh bảo cứ xem nó là con.
Càng tìm hiểu câu chuyện của anh tôi càng thấy thương anh. Tuy buồn vì anh đã giấu mình nhưng dù sao mọi sự cũng qua nên tôi quyết định cùng anh đi tiếp, vậy mà sự việc không ngừng ở đó, tôi nhận thấy tâm trạng anh rất bất ổn. Gặng hỏi mãi anh mới nói vợ cũ anh cứ tìm cách níu kéo, ngăn cản anh đến với tôi. Tôi ngạc nhiên vì vợ chồng anh đã l.y hô.n, sao còn làm vậy. Chị tìm cách gặp anh dù anh trốn tránh, hết đến nhà trọ lại đến cổng công ty làm anh mệt mỏi. Cuối cùng anh chọn giải pháp dọn nhà, nghỉ việc và đổi luôn số điện thoại.
Rồi một ngày tôi mở máy anh ra xem thì phát hiện một điều không ngờ, anh giờ mới chuẩn bị đưa đơn l.y hô.n. Anh cố gắng giải thích, bảo hai người đã nhiều lần làm thủ tục rồi nhưng do giấy đăng ký kết hôn đã bị xé khi cãi nhau nên không tiến hành được và dây dưa đến tận giờ. Anh bảo tôi đừng xem trọng chuyện giấy tờ đó quá vì thực tế gia đình anh đã đổ vỡ từ lâu. Tôi khuyên anh hãy quay về với chị vì không muốn là người chia cắt gia đình anh. Anh bảo dù không có tôi anh cũng không thể hàn gắn với vợ.
Không lâu sau tôi phát hiện mình có thai (lúc này vợ cũ anh đã ký đơn l.y hô.n). Anh tức tốc về quê thưa chuyện với ba mẹ để cưới tôi, đám cưới diễn ra hai tháng sau đó. Chúng tôi đã sống với nhau được vài năm. Tôi chưa từng hối hận vì lấy anh.
Anh là người sống có trách nhiệm, giàu tình cảm, giỏi giang tháo vát, tôi có thể nương tựa. Anh rất thương ba mẹ nên cũng đòi hỏi ở tôi trong cách ứng xử với nhà chồng, nhiều khi hơi quá khiến tôi cũng nặng nề. Tôi cũng thông cảm với anh vì dù gì đó cũng là một điều tốt, vả lại bản thân tôi luôn muốn sống chân thành hòa nhã với mọi người. Đến nay quan hệ giữa tôi và gia đình anh khá ổn.
Chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến vợ cũ anh và con anh đang sống thiếu thốn tình cảm của cha, tôi lại thấy chạnh lòng. Nếu trước kia anh dứt khoát hoàn toàn với người cũ về thủ tục trước khi quen tôi thì tôi không thấy có lỗi. Đằng này tôi không biết mình có phải tác nhân cuối cùng khiến mối quan hệ của hai người hoàn toàn đổ vỡ không. Nếu không có tôi biết đâu họ có thể hàn gắn? Tôi thấy day dứt khi nghĩ đến cảnh người kia tìm cách kéo anh về để con có cha. Tôi biết mọi sự đã qua và giờ không thể thay đổi gì được, dù sao cũng muốn tâm sự cho nhẹ lòng. Tôi đã sống quá hời hợt chăng? Mong được các bạn đọc chia sẻ.
Theo VNE
Món quà vợ thích nhất
Hai vợ chồng hợp nhau nhiều mặt nên cưới đã sáu năm mà vẫn khắng khít mặn nồng. Một trong những điều "đồng nhất quan điểm" của cả hai là chuyện không thích sinh con.
Mặc gia đình hai bên nói tới nói lui, vợ chồng vẫn khăng khăng giữ vững lập trường. Đâu phải hễ cưới nhau là buộc phải có con. Vợ không thích bầu bì, không ưa chuyện lúc nào cũng có một đứ.a tr.ẻ kề bên mè nheo khóc lóc. Chồng càng sợ việc chăm sóc trẻ con hơn. Vất vả khi chúng còn bé dại đã đành, con lớn, lại phập phồng lo chúng không thành danh, đua đòi, hư hỏng.
Buổi sáng, hai vợ chồng thư thả bật ti vi, uống cà phê, đọc báo. Hôm nào hứng thú, hai đứa lại chở nhau đi ăn điểm tâm ở nơi yêu thích, vi vu dạo qua những đoạn phố vắng rợp bóng cây xanh còn đẫm hơi sương. Trong khi đó, bạn bè trang lứa tất bật "chạy sô" đưa đứa lớn, đứa nhỏ đến trường rồi vội vã phóng xe đến công ty cho kịp giờ làm.
Vợ còn tham gia hội gia đình trẻ không muốn sinh con trên mạng. Cuối tuần, các thành viên trong hội cùng tập hợp đi chơi, ăn uống, hát hò. Cuộc sống của hai đứa tràn đầy niềm vui. Nhóm có khoảng 10 cặp vợ chồng, đa số cưới nhau chưa lâu. Theo thời gian, vài cặp "bỏ cuộc chơi" vì bận... chăm sóc em bé. Không phải ai cũng "giữ vững lập trường" như vợ chồng mình. Cuối cùng, nhóm tan rã. Vợ bắt đầu lung lay: "Hay mình sinh con? Nhà mình khác gia đình người ta quá". "Mình thấy thoải mái là được, đâu cần phải giống ai". Sự kiên định của chồng khiến vợ phần nào yên tâm.
Nhưng rồi vợ không còn cảm thấy vui nữa. 34 tuổ.i, trong khi bè bạn bận túi bụi, vợ lại có những khoảng thời gian rỗi dài lê thê, nhất là vào hai ngày lúc tệ hơn nữa là những cuối tuần chồng vắng nhà. Để "giế.t thời gian", vợ tập đan móc. Làm được vài cái áo thì chán. Chuyển sang thêu thùa. Tỉ mẩn với kim chỉ được một phần ba bức tranh, tự dưng hết hứng. Sang nhà bạn chơi, thấy bạn ôm con hôn hít cười giỡn, lòng vợ lại phân vân.
Chuyện trôi vào lãng quên cho đến khi ba mẹ gọi điện bảo hai vợ chồng vào bệnh viện chăm sóc cô Tư. Cô là em ruột của ba chồng. Vợ chồng cô Tư không có con cái. Năm ngoái, cơn đột quỵ khiến dượng ra đi mãi.
Mấy ngày ở viện, thấy vợ chồng đứa cháu lui tới, cô mừng lắm. Biết chuyện hai đứa không thích có con, cô trừng mắt nhìn rồi mắng: "Con ơi là con, cả đời cô cầu khẩn, chạy chữa khắp nơi mà không được, về già mới khổ như vầy. Tao cứ tưởng tụi bây hiếm muộn...". Cô Tư nằm viện gần hai tháng. Vợ chồng mình vào thăm thì cũng chỉ được một chút rồi về, vì không thể bỏ bê nhà cửa, công việc. Hôm đưa cô lên xe về quê xong, tự dưng chồng lặng lẽ ôm vợ: "Mình sinh con đi em. Trễ quá rồi".
Vợ ngưng uống thuố.c đã gần một năm, vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì. Hai vợ chồng bắt đầu sốt ruột. Bác sĩ bảo sức khỏe của cả hai đều tốt, cứ lạc quan, đợi thêm thời gian nữa.
Đón sinh nhật tuổ.i 35, chồng hỏi vợ thích quà gì, hiếm cỡ nào chồng cũng tìm mua. Vợ lặng lẽ ngả đầu vào ngực chồng: "Giờ em chỉ mong ước tụi mình sớm sinh được một đứa con". Chồng khẽ xoa xoa vợ dỗ dành: "Ừ, chồng cũng chỉ ước như vậy".
Theo VNE
Vợ dữ Đám bạn cứ bảo anh "sợ vợ", bảo anh là thằng "râu quặp", khích anh "Mày cứ vùng lên, làm dữ coi ai sợ ai!". Có chứ, anh làm dữ mấy lần rồi và rút ra kết luận thảm thương: "Em dữ hơn anh!". "Dạ! Em nghe sếp ơi!". "Alô! Tao nè chứ sếp nào? Mày đâu rồi? Hẹn tụi tao nhậu 7g...