Chạnh lòng mỗi khi nghĩ đến vợ cũ và con của chồng
Nếu trước kia anh dứt khoát hoàn toàn với người cũ về thủ tục trước khi quen tôi thì tôi không thấy có lỗi. Đằng này tôi không biết mình có phải tác nhân cuối cùng khiến mối quan hệ của hai người hoàn toàn đổ vỡ không.
ảnh minh họa
Tôi quen anh khi đã 27 tuổi. Tôi không đẹp nhưng là người sống nghiêm túc, biết quan tâm đến mọi người, có trình độ đại học và công việc khá tốt. Anh hơn tôi vài tuổi, chững chạc, điềm đạm, có vẻ từng trải. Ban đầu tôi chưa biết nhiều về anh lắm nhưng cảm nhận anh là người đàn ông tốt, sâu sắc và sống tình cảm.
Không lâu anh bày tỏ tình cảm, bảo tôi “hớp hồn” anh vì sự ngoan hiền, thuần khiết. Anh nói nếu tôi đồng ý thì muốn cưới tôi làm vợ ngay bởi tin chắc tôi sẽ là một người vợ, người mẹ, người con dâu tốt. Tôi rất có cảm tình với anh nhưng vẫn muốn có thêm thời gian. Anh sống cách thành phố nơi tôi ở gần 20 km, hầu như mỗi tối hay cuối tuần đều đến chở tôi đi chơi, bất kể khi nào tôi cần anh đều có mặt. Khi tôi ốm, anh cũng sẵn sàng nghỉ làm hay ở lại thật khuya để chăm sóc. Sau này anh dọn nhà vào nội thành để được gần tôi (anh đang ở trọ). Tôi thấy thật hạnh phúc vì được anh yêu thương và từ lúc nào cũng yêu anh.
Quen nhau được vài tháng, anh thú nhận từng ly hôn. Anh bảo rất day dứt, khổ sở khi phải giấu nhưng vì sợ mất tình yêu này nên không can đảm nói ra. Anh kể hai người quen nhau khá lâu, có nhiều bất đồng và từng vài lần chia tay, anh quen người khác nhưng cô ấy tìm cách ngăn cản, níu kéo rồi cuối cùng anh quay lại (sau này tôi biết đó là thực) dù tình cảm rất nhạt. Rồi ba mẹ anh giục cưới. Anh chị sống với nhau chỉ được vài tháng đã xảy ra bất hoà, chị bỏ về nhà bố mẹ. Anh bảo có nhiều vấn đề lắm, chủ yếu là ứng xử của hai bên quá khác biệt, quan trọng nhất là chị xúc phạm bố mẹ anh nặng nề.
Sau này qua chị dâu anh, tôi còn biết khi vợ anh bỏ đi, bố vợ anh còn đến nhà trọ của hai người khuân hết những đồ đạc có giá trị mang về, trong khi anh là người sắm sửa mọi thứ (chị là công nhân nên thu nhập thấp). Qua ba mẹ anh tôi cũng biết họ từng gọi điện kêu vợ anh quay về để nói chuyện hòa giải nhưng chị không chịu về.
Anh nói hai người có một đứa con nhưng không chắc đó có phải là con anh không vì chị từng phản bội anh. Anh không muốn truy cứu vì đi tới cùng chỉ tội cho đứa trẻ và thêm một gia đình tan nát (người đàn ông kia đã có vợ). Anh bảo cứ xem nó là con.
Càng tìm hiểu câu chuyện của anh tôi càng thấy thương anh. Tuy buồn vì anh đã giấu mình nhưng dù sao mọi sự cũng qua nên tôi quyết định cùng anh đi tiếp, vậy mà sự việc không ngừng ở đó, tôi nhận thấy tâm trạng anh rất bất ổn. Gặng hỏi mãi anh mới nói vợ cũ anh cứ tìm cách níu kéo, ngăn cản anh đến với tôi. Tôi ngạc nhiên vì vợ chồng anh đã ly hôn, sao còn làm vậy. Chị tìm cách gặp anh dù anh trốn tránh, hết đến nhà trọ lại đến cổng công ty làm anh mệt mỏi. Cuối cùng anh chọn giải pháp dọn nhà, nghỉ việc và đổi luôn số điện thoại.
Video đang HOT
Rồi một ngày tôi mở máy anh ra xem thì phát hiện một điều không ngờ, anh giờ mới chuẩn bị đưa đơn ly hôn. Anh cố gắng giải thích, bảo hai người đã nhiều lần làm thủ tục rồi nhưng do giấy đăng ký kết hôn đã bị xé khi cãi nhau nên không tiến hành được và dây dưa đến tận giờ. Anh bảo tôi đừng xem trọng chuyện giấy tờ đó quá vì thực tế gia đình anh đã đổ vỡ từ lâu. Tôi khuyên anh hãy quay về với chị vì không muốn là người chia cắt gia đình anh. Anh bảo dù không có tôi anh cũng không thể hàn gắn với vợ.
Không lâu sau tôi phát hiện mình có thai (lúc này vợ cũ anh đã ký đơn ly hôn). Anh tức tốc về quê thưa chuyện với ba mẹ để cưới tôi, đám cưới diễn ra hai tháng sau đó. Chúng tôi đã sống với nhau được vài năm. Tôi chưa từng hối hận vì lấy anh.
Anh là người sống có trách nhiệm, giàu tình cảm, giỏi giang tháo vát, tôi có thể nương tựa. Anh rất thương ba mẹ nên cũng đòi hỏi ở tôi trong cách ứng xử với nhà chồng, nhiều khi hơi quá khiến tôi cũng nặng nề. Tôi cũng thông cảm với anh vì dù gì đó cũng là một điều tốt, vả lại bản thân tôi luôn muốn sống chân thành hòa nhã với mọi người. Đến nay quan hệ giữa tôi và gia đình anh khá ổn.
Chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến vợ cũ anh và con anh đang sống thiếu thốn tình cảm của cha, tôi lại thấy chạnh lòng. Nếu trước kia anh dứt khoát hoàn toàn với người cũ về thủ tục trước khi quen tôi thì tôi không thấy có lỗi. Đằng này tôi không biết mình có phải tác nhân cuối cùng khiến mối quan hệ của hai người hoàn toàn đổ vỡ không. Nếu không có tôi biết đâu họ có thể hàn gắn? Tôi thấy day dứt khi nghĩ đến cảnh người kia tìm cách kéo anh về để con có cha. Tôi biết mọi sự đã qua và giờ không thể thay đổi gì được, dù sao cũng muốn tâm sự cho nhẹ lòng. Tôi đã sống quá hời hợt chăng? Mong được các bạn đọc chia sẻ.
Theo VNE
Tổ ấm lung lay vì chồng lép vế vợ
Đi làm về, thấy chồng đang ngồi xem TV, chị Hằng nguýt dài, bực bội vừa đi lên gác vừa lẩm bẩm "Sao không biết kiếm việc làm thêm, ngồi dài ra, ngày càng thấy... đụt".
Thấy thái độ của vợ, chồng chị Hằng thở dài, tắt TV. Anh bỏ đi uống cà phê với bạn và tối đó không ăn cơm nhà.
Là người năng động, chị Hằng, trưởng phòng marketting một công ty lớn ở Hà Nội, luôn phấn đấu cho công việc. Sự nghiệp của chị không ngừng phát triển và thu nhập cũng tăng lên nhanh chóng. Ngoài lương, chị còn nhiều nguồn thu khác.
Ngược lại, chồng chị làm kỹ thuật, giờ hành chính, lương ổn định khoảng chục triệu mỗi tháng. Anh hiền lành, sau giờ làm là về nhà, xem TV, đọc báo, chơi với con. Chị Hằng thỉnh thoảng nhắc chồng học nâng cao hoặc nhận làm thêm việc gì đó vì còn nhiều thời gian rảnh, nhưng anh không thích.
"Nhiều khi gặp đối tác làm ăn hay bạn bè - những người đàn ông tài giỏi, bản lĩnh, thành đạt, mình lại chạnh lòng. Chồng mình thì ù lỳ, chẳng có chí tiến thủ, đã thế còn hay trách vợ sao nhãng gia đình, đòi hỏi vợ phải cơm nước, chăm con. Nói thật, mình mà cũng đi làm 8 tiếng rồi về nhà dọn dẹp, con cái thì còn lâu mới có cơ ngơi này", chị Hằng than thở.
Vợ chồng chị đã có ngôi nhà 4 tầng, không phải lo toan nhiều về tài chính. Thế nhưng, càng ngày anh chị càng cảm thấy xa cách, ít khi trò chuyện. Những cuộc hội thoại chủ yếu là cãi vã, người này chỉ trích, chê bai người kia. "Anh ta cứ lầm lầm lỳ lỳ, không muốn đi đâu với mình. Mình cũng chán chồng rồi", người phụ nữ 35 tuổi ngao ngán.
Ảnh minh họa: Mirror.co.uk.
Vì không chịu được cảm giác bị vợ coi thường, anh Toàn (Gia Lâm, Hà Nội) vừa gửi đơn ly hôn ra tòa. Làm tại một đơn vị hành chính sự nghiệp, mỗi tháng lương anh Toàn chỉ vài triệu đồng, trong khi anh hay phải đi sớm về muộn và công tác xa nhà. Chỉ biết chăm chú vào công việc, không có "lậu", anh thường xuyên bị vợ ca thán, so sánh với người này người kia. Theo chị, vì anh không năng động, không lo lắng cho tương lai của vợ con nên mới dậm chân tại chỗ, chứ nhiều người cùng làm với anh đều có thể kiếm ngoài được kha khá.
"Có khi trước mặt đông người, cô ấy nói chỏng lỏn kiểu "em thừa khả năng nuôi mình và nuôi con, trông đợi gì được vào chồng', hay 'anh cứ lo được cho cái thân mình đi đã, rồi hẵng nói'... làm tôi muốn độn thổ. Chẳng phải tôi dốt nát hay lười biếng gì, mà do tính chất công việc nên kiếm được ít tiền thôi", anh Toàn tâm sự.
Vợ anh có một cửa hàng buôn bán nhỏ và thực sự kinh tế gia đình chủ yếu do chị lo toan. Dù vậy, anh Toàn cho biết, những lúc rảnh, anh đều cố gắng giúp vợ làm việc nhà, chăm con, không nề hà gì. Thế nhưng, chị hay tỏ thái độ khó chịu với chồng, mỗi lần định mua sắm gì cho gia đình hay biếu quà nhà ngoại... là chị tự làm, không bao giờ bàn bạc qua với anh. Ngày càng cảm thấy mệt mỏi với những lời bóng gió, chì chiết của vợ, anh quyết định ly hôn.
Theo thạc sĩ tâm lý Lê Thị Minh Hoa, tài chính vốn là "chuyện lớn" trong các gia đình, việc vợ kiếm nhiều tiền hơn chồng càng là vấn đề nhạy cảm. Bà từng tư vấn và chứng kiến nhiều cặp vợ chồng hục hoặc vì những vấn đề nảy sinh khi người vợ có thu nhập cao hơn hẳn đức lang quân. "Thực tế, việc ai kiếm nhiều tiền hơn không phải là nguyên nhân chính gây rạn vỡ mà là thái độ của người trong cuộc, và cách họ ứng xử, giải quyết trước những phát sinh từ đó", bà Hoa nói.
Bà cho rằng, trước nay trong xã hội Á Đông, đàn ông được coi là trụ cột của gia đình, và thường mặc định người chồng phải lo toan kinh tế. Điều này vô hình tạo một sức ép tới các đấng mày râu, khiến họ luôn muốn phải "hơn" vợ. Và trong nhiều trường hợp, khi không kiếm đủ tiền trang trải cho gia đình hoặc kiếm thua vợ, họ cảm thấy khó chịu, dễ tự ái, tổn thương.
Mặt khác, người phụ nữ khi độc lập về tài chính, không bị lệ thuộc vào chồng, thường có thể và tự cho phép mình quyết định nhiều vấn đề mà không cần hỏi ý kiến bạn đời. Hơn nữa, nhiều khi do phải lao vào kiếm tiền, họ cũng có thể không còn dành được nhiều thời gian cho gia đình, hay mệt mỏi, cáu gắt... dễ gây hiểu lầm cho chồng và khiến hai bên xảy ra xung đột nhiều hơn.
Chuyên gia tư vấn tâm lý Văn Thanh Sỹ, tổng đài 1088 TP HCM cho rằng, thực tế cặp vợ chồng nào cũng có khúc mắc và những điều không hài lòng về nhau, chẳng hạn vợ bất bình vì chồng ít nói, không lãng mạn, hay vắng nhà, kiếm ít tiền... Thế nhưng bên cạnh những mặt xấu đó, mỗi người có nhiều mặt tốt khác bù đắp và cả hai vẫn có thể chung sống hạnh phúc bên nhau. Tuy nhiên, khi một trong hai người hoặc cả hai nảy sinh tâm lý coi thường nhau vì điều gì đó, như một người kiếm được ít hơn người kia, thì mọi việc lại khác.
"Lúc này cả hai cần phải ngồi lại xem liệu thu nhập có phải là vấn đề chính gây cảm xúc tiêu cực đó không, hay có điều gì sâu xa bên trong, từ đó mới có thể khắc phục được", ông Sỹ nói.
Theo nhà tâm lý, hầu hết phụ nữ Việt Nam trọng tình cảm, ít khi lấy tiền ra làm thước đo giá trị hạnh phúc gia đình, vì vậy số người khinh thường chồng chỉ vì anh ta thua kém mình trong khoản kiếm tiền rất ít. Thực tế, nhiều nam giới không lo cho kinh tế gia đình vì lười biếng, lại hạnh họe khi người vợ phải lao ra ngoài kiếm sống, phó mặc việc nhà, con cái cho vợ, lên mặt gia trưởng nạt nộ để khỏa lấp sự tự ti, kém cỏi của mình. Và khi cảm thấy không nhận được cả vật chất lẫn tình cảm từ chồng, người phụ nữ dễ bất mãn, khinh khi "nửa kia".
"Nếu người đàn ông thu nhập không cao nhưng luôn tỏ rõ sự nỗ lực, tìm cách bù đắp lại cho vợ bằng cách chia sẻ việc nhà, lo toan con cái, thể hiện vai trò trụ cột về tinh thần, thì ít người vợ nào lại coi thường", nhà tâm lý chia sẻ.
Tuy nhiên, ông cho biết, trong thực tế cuộc sống gia đình, khi một người mạnh về kinh tế hơn người kia thì thường nâng cái tôi của mình lên, cho mình cái quyền làm đúng, nghĩ đúng, quyết định đúng hơn bạn đời. Cả đàn ông và phụ nữ đều vậy. Thường cái tôi của người đàn ông lớn hơn, khi thấy vợ kiếm được nhiều tiền hơn, vợ chứng tỏ "cái tôi" của mình to hơn, họ dễ thấy bị sỉ nhục và nảy sinh suy nghĩ tiêu cực.
"Nếu tất cả xung đột không được giải quyết ngay từ đầu, người phụ nữ sẽ ngày càng khinh khi, hết yêu chồng, có xu hướng nhìn ra ngoài nhiều hơn, so sánh chồng với người đàn ông khác. Và sự đổ vỡ rất dễ đến", ông Sỹ phân tích.
Theo ông, khi thấy có vấn đề, hai vợ chồng cần nhìn xem mâu thuẫn bắt nguồn từ đâu, cả hai có yêu và muốn tiếp tục chung sống với nhau không. Nếu có, hãy lên kế hoạch để cải thiện mối quan hệ, bằng việc cùng học lại cách tôn trọng, chia sẻ với nhau từ cảm xúc, việc nhà, mục tiêu tương lai... "Nếu cảm thấy cả hai không còn tìm được tiếng nói chung, mỗi người có một mục đích sống khác, một người quá đề cao giá trị đồng tiền, người kia không, thì giải phóng cho nhau có lẽ là điều nên làm", ông nói.
Theo VNE
Món quà vợ thích nhất Hai vợ chồng hợp nhau nhiều mặt nên cưới đã sáu năm mà vẫn khắng khít mặn nồng. Một trong những điều "đồng nhất quan điểm" của cả hai là chuyện không thích sinh con. Mặc gia đình hai bên nói tới nói lui, vợ chồng vẫn khăng khăng giữ vững lập trường. Đâu phải hễ cưới nhau là buộc phải có con....