Chàng trai một tay vượt lên số phận làm vlog truyền cảm hứng
Từ một chàng công chức trẻ với tương lai tươi sáng, Trần Ngọc Hoàng ( Lào Cai) bỗng trở thành người khuyết tật và mất tất cả cùng với cánh tay phải của mình.
Sinh năm 1993, tốt nghiệp Trường Cao đẳng Xây dựng Hà Nội năm 22 tuổi, Hoàng về quê làm đúng chuyên ngành được khoảng 1 năm thì thi vào UBND phường Nam Cường (TP Lào Cai).
May mắn trúng tuyển, Hoàng được phân công phụ trách Mặt trận và Quản lý trật tự đô thị của phường trong suốt 4 năm.
Trần Ngọc Hoàng (Lào Cai) chỉ còn một tay sau tai nạn điện giật. Ảnh: NVCC
Một ngày tháng 7/2019, Hoàng bị điện giật khi đang sinh hoạt ở nhà. Tai nạn bất ngờ khiến cuộc đời chàng trai rẽ sang một trang mới hoàn toàn khác.
Khi mở mắt, cậu đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh của Viện Bỏng Quốc gia. Tưởng đã tai qua nạn khỏi, nhưng vài ngày sau, cánh tay phải của cậu có dấu hiệu hoại tử. Các bác sĩ yêu cầu gia đình ký cam kết để mổ gấp, cắt cánh tay.
Vì sợ cậu con trai quá “sốc”, gia đình quyết định không nói cho Hoàng mục đích của ca phẫu thuật. Cậu vào phòng mổ mà chỉ biết là mình cần phẫu thuật.
Tỉnh dậy, nhìn sang thấy cánh tay phải biến mất, Hoàng gào khóc thảm thiết trong phòng bệnh viện cả ngày hôm đó.
Nằm viện được 1 tháng, cậu được cho về nhà. Chưa được bao lâu thì vết mổ lại có vấn đề. Hoàng trải qua ca phẫu thuật lần 2. Lần này, cánh tay Hoàng lại bị cắt ngắn thêm một chút nữa.
Tuy nhiên, đau đớn về thể xác không là gì so với nỗi đau tinh thần mà cậu phải trải qua.
Suốt 6 tháng sau đó, Hoàng nhốt mình trong phòng. “Mình không bước chân ra khỏi phòng đúng nghĩa đen. Bữa nào mẹ cũng phải mang cơm nước lên phòng”, Hoàng kể.
Nhớ lại thời điểm ấy, chàng trai 27 tuổi vẫn còn cảm thấy nghẹn ngào.
Hoàng bảo, những ngày tháng ấy, cậu không thể nghĩ được điều gì, không biết rồi mình sẽ sống tiếp thế nào, cuộc đời mình sẽ đi về đâu. “Trong đầu mình chỉ tràn ngập những suy nghĩ tiêu cực, không có lấy một chút le lói ánh sáng”.
Thậm chí, nhiều lần cậu đã nghĩ đến chuyện tự tử.
Lúc ấy, Hoàng đã có một mối tình 9 năm với cô gái cùng quê. Lẽ ra, tháng 8 năm nay họ sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng vì hiểu rằng từ bây giờ mình không thể chăm sóc được cho người yêu như trước nữa nên Hoàng chủ động chia tay trong sự níu kéo của bạn gái. Hoàng nén nước mắt cắt đứt mọi liên lạc với người yêu.
Từ một thanh niên khoẻ mạnh với tương lai rạng rỡ phía trước, Hoàng mất tất cả – công việc, tình yêu, nghị lực sống.
Nhưng rồi cùng với tình hình sức khoẻ ngày càng chuyển biến tốt, Hoàng bắt đầu tìm đến những hội nhóm dành cho người khuyết tật.
Cậu nhận ra, có nhiều người còn bất hạnh hơn mình nhưng họ vẫn chọn cách sống lạc quan, tích cực. Hoàng dần thay đổi suy nghĩ, bắt đầu chấp nhận thực tế rằng mình đã mất một cánh tay.
Video đang HOT
“Động lực lớn nhất giúp mình vực dậy tinh thần là sự lo lắng của gia đình, nhất là mẹ. Mẹ ngày đêm lo cho mình đến mức sinh bệnh mất ngủ. Điều đó khiến mình phải suy nghĩ lại. Mình sống vui vẻ như bây giờ khiến mẹ vui lắm”.
Hoàng khi vẫn còn 2 tay. Ảnh: NVCC
Từ khi vực lại tinh thần, Hoàng lại tiếp tục xin đi làm. Hiện cậu đang làm về kỹ thuật và giám sát công trình cho một công ty xây dựng của người quen. Hoàng chia sẻ, mức thu nhập hiện tại khá ổn để cậu trang trải sinh hoạt cá nhân.
Trở lại cuộc sống bình thường, Hoàng phải làm quen với việc thao tác chỉ bằng một cánh tay. Tệ hơn, đó lại là cánh tay trái. “Từ việc viết chữ, đánh máy, ăn cơm, vệ sinh cá nhân…, tất cả đều chỉ còn một tay, nhưng chỉ mất khoảng 2 tháng là mình bắt đầu thích nghi được”.
Khó nhất là việc đi xe máy bằng một tay. Hoàng phải sửa lại chiếc xe sao cho mọi thao tác đều ở bên phía tay ga trái.
Ngoài công việc ở công trường, Hoàng bắt đầu xây dựng một kênh YouTube cho riêng mình mang tên Hoàng Khuyết. Nội dung chính mà cậu dự định thực hiện là về du lịch, văn hoá, ẩm thực. Đôi khi, cậu làm video ghi lại các chuyến ghé thăm những người cụt tay, cụt chân đang vươn lên trong cuộc sống giống như mình.
Hoàng muốn qua kênh vlog của mình, bằng cách nào đó có thể truyền cảm hứng cho cả những người khuyết tật và các bạn trẻ đang gặp khó khăn có động lực vươn lên trong cuộc sống.
“Chỉ có điều, cho đến tận bây giờ, khi đi ra ngoài, mình vẫn còn tâm lý e ngại vì cái nhìn tò mò của mọi người xung quanh. Những khi đang quay video, thấy mình bị chú ý nhiều quá, mình lại ra một góc yên tĩnh ngồi, sau đó mới quay lại làm tiếp”.
Hoàng ước gì, người khuyết tật ở Việt Nam khi đi ra ngoài không phải đối diện với những ánh nhìn như thế. Hoàng muốn mọi người nhìn mình như một người bình thường.
Chia sẻ về kế hoạch sắp tới, Hoàng nói, cậu đang chuẩn bị cho một chuyến đi xuyên Việt bằng xe máy, có thể khởi hành trong thời gian tới. “Mục đích của chuyến đi này là để bản thân mình học hỏi và mở mang tầm mắt. Đây cũng là cơ hội để mình thực hiện các video du lịch cho kênh cá nhân”.
Tai nạn khiến Hoàng mất đi mọi thứ nhưng cậu cho rằng, biến cố này đã giúp cậu trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Hành trình "xé kén" hóa bươm bướm xinh đẹp của cô bé người mẫu 15 tuổi khuyết nửa cánh tay bẩm sinh
Nếu nhìn qua ai cũng tưởng ông trời ban cho Hà Phương quá nhiều: Chiều cao 1m75, khuôn mặt xinh như hoa hậu...
Nhưng để lạc quan và có thần thái như hôm nay, cô bé 15 tuổi đã phải nỗ lực rất nhiều để chiến thắng nỗi tự ti khi bị khuyết nửa cánh tay bẩm sinh.
Hà Phương mất cánh tay phải ngay từ lúc vừa lọt lòng. Khiếm khuyết tay bẩm sinh nhưng với tình yêu, sự bao bọc của gia đình, cô bé dần học cách thích nghi với khiếm khuyết cơ thể. Em có thể làm gần như mọi việc, chỉ có điều, có những việc rất đơn giản với mọi người như cắt dán thủ công, buộc tóc, em lại cần đến sự trợ giúp. Dù vậy trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, cô bé Hà Phương đã tin rằng "lớn lên tay mình sẽ dài ra".
Người ta hay bảo, với lũ trẻ điều quan trọng nhất là "mỗi ngày đến lớp là một ngày vui". Nhưng niềm vui đó có lẽ là với ai khác chứ chẳng phải Hà Phương. Hà Phương biết và các bạn cũng biết, em khác với tất cả các bạn. Lên lớp 2 mẹ cho Phương đi lắp tay giả. Nhưng niềm vui "giống như các bạn" chẳng được bao lâu thì cô bé phát hiện ra bàn tay ấy không cử động được, chẳng cầm nắm được, chẳng cảm nhận được. Vậy là Hà Phương không còn vui nữa!
"Eo ôi, cụt tay kìa, ghê quá" - đó từng là câu nói ám ảnh với Hà Phương suốt nhiều năm khi em đang ở độ tuổi lẽ ra chỉ nên có toàn niềm vui.
Những câu đùa cợt vô tư nhưng vô tâm của bạn bè khiến cô bé ngày càng mặc cảm về bản thân mình. Nhất là khi bắt đầu học lớp 2, đủ lớn hơn, biết hơn, cánh tay phải chỉ có một nửa và những lời xì xào càng khiến em xấu hổ, chán ghét bản thân. Không ít lần Hà Phương rơi nước mắt vì những câu đùa của bạn bè. Nhưng ngay cả vậy, tình hình đùa cợt chẳng chẳng khá hơn là mấy. Những đứa trẻ sàn sàn tuổi em, chúng chưa ý thức được những lời mình nói có thể giết người.
Để tạo cho mình lớp áo giáp, Phương chọn cách cô lập chính mình. Vào giờ ra chơi, khi các bạn ra sân vui đùa, em thường ngồi trong lớp vẽ và vẽ. Phương nói, khi vẽ em được sống trong một thế giới khác. Em hầu như chẳng chơi với ai, thậm chí chẳng nhìn ngó gì xung quanh, đến mức sau này em nhận ra mình chẳng thuộc tên, thậm chí cũng chẳng biết các bạn dù học chung lớp.
Nhưng lớp kén càng dày đồng nghĩa với nỗi mặc cảm, cô đơn càng lớn. Hà Phương thậm chí chấp nhận mọi thứ một mình, em không chia sẻ với người thân bởi sợ làm họ lo lắng. Thế giới của cô bé cấp 2 lẽ ra đầy những mảng màu sống động thì với Phương lại nhuốm sắc thâm u.
Bất chấp những nỗi buồn ấy, càng lớn, Hà Phương lại càng xinh, càng cao. Với các bạn đồng trang lứa đang bắt đầu bước vào tuổi thiếu nữ, đó hẳn là niềm vui, nhưng Hà Phương thì ngược lại. Em ghét cảm giác bị nổi bật, bởi như thế khiếm khuyết cơ thể càng dễ bị phát hiện ra, em càng nhận được nhiều lời bàn tán, nhiều lời chế giễu hay cả những cái chép miệng tiếc nuối của người lớn.
Tất cả chúng đều như những vết dao cắt vào lòng cô bé mới chỉ vừa bước qua tuổi lên 10. Hà Phương chỉ muốn trốn mình khỏi đám đông, muốn một mình và thậm chí muốn vô hình. Phương đã từng nói với mẹ không muốn đi học nữa vì sợ những tiếng cười cợt trêu chọc của bạn bè. Hơn ai hết, cô bé hiểu rất rõ câu nói "T ại các bạn không có được điều đặc biệt như con nên các bạn ấy ghen tị thôi" chỉ là lời mẹ an ủi mình.
Mặc cảm với những lời trêu đùa, Phương từng nghĩ đến cái chết. Cô bé thậm chí đã có lúc tự làm cho cơ thể tổn thương. Thật may mọi chuyện không để lại hậu quả nghiêm trọng, cùng với tình yêu của gia đình, sự lạc quan của mẹ, sự chăm sóc của chị và thời gian, những tổn thương tự gây cho cơ thể cũng qua đi. Chỉ có điều những ngày tháng giấu mình đi giữa đám đông bằng cách cúi mình, che bớt đi phần bên tay bị mất, che luôn gương mặt xinh đẹp đã trả về cho cô bé tấm lưng bị gù và thân bị lệch.
Trẻ con, đứa nào mà chẳng có mơ ước. Hà Phương không ngoại lệ, trong những giấc mơ của em, có cả một góc bé xinh là trở thành người mẫu. Phần bởi em có một người chú theo nghề này, phần bởi, những cô người mẫu khoác lên mình những bộ đồ thời trang với những bước đi tự tin khiến em thích thú.
Ở nhà, thỉnh thoảng lúc không có ai, Phương cũng để quyển sách trên đầu, đi theo đường kẻ ô trên sàn nhà để tự tập làm người mẫu. Thế nhưng, thích là một chuyện, tập là một chuyện còn thực tế thế nào lại là chuyện khác. Phương kể khi nhìn thân thể không lành lặn của chính mình, em chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ thành người mẫu.
Nhưng giống một trích đoạn nổi tiếng của Nhà Giả Kim "Khi bạn thực sự mong muốn một điều gì, cả vũ trụ sẽ hợp lại giúp bạn đạt được nó", bằng một cách tình cờ, Phương đã đến được với nghề.
Một ngày nọ, mẹ đưa cả 2 chị em Phương đến lớp đào tạo của siêu mẫu Hạ Vy. Lý do khi đó chủ yếu là để chị gái em tham gia tập tành nhằm giảm béo, còn Phương đi theo với mong muốn nếu được thì vì mẹ mà tập để sửa lưng bị gù và lệch vai.
Thật bất ngờ, ngay khi gặp và nói chuyện Phương, cô Hạ Vy đã nói với em rằng, nếu cố gắng, em vẫn có thể làm người mẫu bình thường, ngay cả khi khuyết 1 bên tay.
Sau buổi tập đầu tiên, chị gái Hà Phương đã từ bỏ ý định theo học lớp người mẫu, nhưng em lại say mê với nó. Phương bảo mong muốn thoát khỏi vỏ bọc xưa cũ để tự tin hơn và hòa nhập với thế giới này đã là động lực để em quyết tâm theo đuổi nghề người mẫu.
Buổi tập nào em cũng tốn công sức gấp đôi các bạn học cùng vì bước đi của em chưa chắc. Việc một tay không hoàn chỉnh cũng khiến khả năng giữ thăng bằng của em kém hơn và hay bị ngã.
Phương cười tươi khi kể rằng mình bị ngã rất nhiều, áo lúc nào cũng đẫm mồ hôi nhưng bù lại em tìm thấy sự say mê trong việc chinh phục ước mơ làm người mẫu. Cứ ngã lại đứng dậy, em tập luyện chăm chỉ đến quên cả thời gian, lúc nào không tập là thấy nhớ.
Thế rồi, nhờ sự trợ giúp của siêu mẫu Hạ Vy và nhiều người xung quanh cùng sự nỗ lực của bản thân, những bước đi của Phương đã vững vàng hơn. Trước đây em không bao giờ đi được giày cao gót nhưng bây giờ đó hoàn toàn không còn là vấn đề.
Những buổi tập mệt nhoài cần đến 150% sức lực đã giúp cô bé nhút nhát, mặc cảm, không muốn ai nhìn thấy mình lột xác ngoạn mục. Để rồi chính sức sống, nghị lực và sự quyết tâm của Hà Phương đã đưa em đến với BST mới của NTK Hà Duy.
Dù rất lo lắng vì là lần đầu chụp với trang phục có hở tay nhưng khi nhận ảnh, Hà Phương đã rất bất ngờ vì... những bức hình quá đẹp. Quan trọng là bộ hình như đã khiến em thoát khỏi nỗi ám ảnh lớn nhất luôn vướng mắc trong lòng đó là sợ bị mọi người nhìn thấy cánh tay bị khuyết.
Phương vẫn nhớ như in cái cảm giác hạnh phúc khi được thông báo mình sẽ chính thức được lên sàn runway, biểu diễn áo dài. Với cô bé 15 tuổi, đây quả là giấc mơ thành hiện thực. "Ngay từ lúc được thông báo, em đã dành nhiều thời gian để tập đi catwalk hơn. Cả hôm tổng duyệt và diễn chính thức, em đều tỉnh dậy mà chẳng cần báo thức để chuẩn bị thật kỹ lưỡng".
Dù kể rằng đã lo lắng hồi hộp đến toát mồ hôi, nhưng trong quá trình diễn, nàng người mẫu tuổi teen lại bình tĩnh đến bất ngờ để hoàn thành phần diễn không có sai sót. Với Hà Phương, đây chính là một thành quả lớn, là trái ngọt cho những vất vả và nỗ lực của mình.
Hiện tại, cái tên Hà Phương đã xuất hiện trên khắp mặt báo, trên tivi... với hình ảnh một cô người mẫu trẻ nỗ lực không ngừng nghỉ, xinh đẹp như hoa hậu, thần thái ngút ngàn, vóc dáng, chiều cao lý tưởng, bất chấp khiếm khuyết trên cơ thể em.
Tuy nhiên, Phương cho rằng thành công lớn nhất của em hiện tại là đã không còn ngại ngùng bước đi trên đường phố hay lúc tới trường nữa. Giờ em chẳng cần gù lưng xuống hay mặc áo dài tay giấu thật kĩ bên tay bị cụt nữa.
Vui hơn nữa là ở những năm cuối cấp 2, Hà Phương không còn phải buồn vì bị bạn bè trêu đùa ác ý. Em hồn nhiên kể, các bạn ở lớp vẫn gọi đùa mình là con vịt, nhưng hiện tại, Phương đã đủ tự tin, vui vẻ để thấy rằng "con vịt đáng yêu" và biết rằng các bạn chỉ đùa thế thôi chứ luôn bảo vệ mình khi bị các em khối nhỏ hơn trêu chọc.
Hà Phương của hôm nay vẫn chỉ là cô bé 15 tuổi, nhưng sự trưởng thành của em khi bén duyên với nghề người mẫu thì là sự vượt bậc của chính bản thân mình. Từ chuyện làm người mẫu, cô bé 15 tuổi vốn mỏng manh, nội tâm ấy giờ đã mạnh dạn ước mơ mình sẽ là nhà thiết kế thời trang, sẽ tạo ra những mẫu thiết kế thật ấn tượng để tự mình có thể mặc chính những món đồ ấy. Đó không chỉ là một suy nghĩ về nghề nghiệp mà còn là đam mê, là khát vọng tự chui khỏi vỏ kén để hóa thành một nàng bươm bướm xinh đẹp của Hà Phương.
Ảnh: Dạ Miêu
Creative & Stylist: Ngân Hạnh; Jin Juin
Thiết kế: Hà Mĩ
Clothing & Florist: Subtle Studios; Oh, Fleur
MUA: Minh Ánh
Cô giáo mầm non từng bị bỏng nặng do bóng bay phát nổ ngày khai giảng: "Nhìn ảnh vậy thôi chứ trên người tôi chằng chịt những vết sẹo không thể xóa mờ" "Tôi biết bản thân là người duy nhất có thể cứu mình nên nhanh chóng chạy đến bể bơi để nhảy xuống. Xui xẻo cho tôi là bể bơi ngày hôm ấy không có nước...". "Gần 4 năm rồi kể từ cái ngày định mệnh ấy, đêm nào tôi ngủ cũng không ngon, ám ảnh cứ đeo bám. Mỗi ngày tự nói với...