Chàng trai bất bình xông vào giúp cô bé và cái kết không ngờ
Nhìn cảnh cô bé gào khóc van xin thảm thiết khi bị nhóm thanh niên dở trò đồi bại nhưng không 1 ai có động thái giúp đỡ. Sự vô cảm của họ thật khiến người ta rùng mình.
ảnh minh họa
Năm 17 tuổi khi bạn bè đang học hành vui đùa chẳng phải lo nghĩ gì về cơm áo gạo tiền thì Thành đã 1 mình lặn lội lên thành phố kiếm sống mưu sinh. Bố mẹ Thành mất trong vụ tai nạn thảm khốc khi anh mới lên 5 tuổi, kể từ đó cậu trở thành đứa trẻ mồ côi. Thành ở với Bác nhưng nhà bác cũng khó khăn, bác ông thì hiền nhưng hay uống rượu bác gái thì khó tính nên cuộc sống của Thành cũng chẳng mấy thoải mái dễ dàng.
Thành không đi học cấp 3 vì bác nói không có tiền dù đó là niềm khao khát của chàng trai ấy. Cậu không dám đòi hỏi chỉ im lặng gật đầu chấp nhận. Năm 17 tuổi Thành xin phép được lên thành phố kiếm việc làm, 2 bác đồng ý cho cậu đi. Cuộc sống bon chen nơi thị thành rèn luyện cho Thành nhiều đức tính, cũng may là cậu không bị sa ngã. Từ nhỏ đã chịu khổ cực làm nhiều việc nên giờ Thành rất chịu khó chính vì thế cậu vào làm ở đâu cũng được ông chủ quý mến và thương.
Mọi người trong đội xây dựng xem Thành như con, như em út trong nhà. Thành hiền lành ai nói gì cũng chỉ cười cười. Số tiền kiếm được cậu gửi 1 ít về quê đỡ đần 2 bác còn số còn lại cậu gửi vào thẻ để tiết kiệm cho tương lại. Sau 4 năm bươn chải giờ đây chàng trai ấy đã trưởng thành, vạm vỡ to cao và rất đẹp trai. Anh được tin tưởng nên được đưa lên làm quản lý kho chứ không phải chân lấm làm việc nặng nhọc như trước nữa.
Mọi chuyện cứ trôi qua như thế cho đến 1 ngày, hôm đó Thành đi làm về muộn. Lúc anh đi qua con ngõ nhỏ ngoằn ngòe thì nghe tiếng khóc van xin của 1 cô gái. Thành liền chạy đến thì thấy 1 đám thanh niên tầm 4 người đang cố gắng lôi cô bé vào để giở trò đồi bại. Có rất nhiều người đi qua chỉ nhìn rồi bỏ đi chứ không dám làm gì vì sợ liên lụy. Họ cũng không thèm báo cảnh sát hay hô hào mọi người đến cứu cô gái tội nghiệp kia. Mặc kệ cô ấy van xin khóc lóc, thậm chí bị bọn đó xé rách áo của cô gái đó ra. Có người vô tâm hơn còn cầm điện thoại lên quay rồi chụp ảnh, nhưng không hề có 1 ai có ý định giúp đỡ. Mấy gã bặm trợn kia thì cứ cười vang:
- Em này nhìn nai tơ ngon quá, đêm nay chúng ta thay nhau xử nó đi.
- Để tao làm trước cho.
- Tôi xin các người hãy tha cho tôi, tôi cầu xin các người đấy. Tôi còn là học sinh thôi, xin hãy thả tôi ra đi.
- Cô bé khóc nấc lên như muốn xỉu đến nơi còn bọn đó thì vẫn phớt lờ:
- Hay đưa nó vào nhà hoang đằng kia nhỉ? Tao sẽ hành nó suốt đêm nay, mấy khi gặp được cừu non đi lạc thế này.
Video đang HOT
Có gã còn mở thắt lưng sẵn, rồi họ đưa tay sờ mó lên mặt rồi xuống ngực. Có 1 thằng trong số chúng quay lại đuổi người đi đường:
- Cút khỏi đây cho bọn tao hành sự, bọn mày chán sống rồi hả mà đứng nhìn.
Ai nấy nghe thế liền sợ hãi bỏ đi, còn Thành thì máu điên nổi lên. Anh lấy cái gộc tiến đến chỗ chúng:
- Bọn mày thả cô bé ra nhanh lên.
- A lại 1 thằng lo chuyện bao đồng rồi, bọn mày nghĩ chúng ta nên xử chúng ra sao đây?
- Bọn khốn nạn, sao chúng mày dám làm vậy với 1 đứa bé hả? Bọn mày không có em gái và người thân sao?
- Bọn tao thích làm gì là chuyện của bọn tao, mày là cái thá gì mà lên mặt dạy đời. Cho chúng 1 trận đi an hem.
Nói rồi 3 người xông vào đánh nháu với Thành còn 1 gã còn lại giữ chặt lấy cô bé. Họ đánh nhau người đi đường hiếu kì chỉ đứng xem chứ không ai giúp đỡ. Sau 1 hồi vật lộn Thành bị đánh trọng thương nhưng chúng cũng bị không kém. Anh kéo ta cô bé 2 người chạy bạt mạt, 4 người kia đuổi theo nhưng cũng may họ đã trốn được.
Thành đưa cô bé về chỗ trọ của mình, anh băng bó vết thương xong rồi tìm cách đưa cô bé về nhà. Nhưng cô bé đó sợ hãi quá chỉ khóc không nói được câu nào, thậm chí còn lên cơn co giật động kinh vì quá sốc.
Sáng hôm sau Thành xin nghỉ ở nhà đi mua cháo chăm sóc cô bé. Anh còn mua cho cô ấy 1 bộ đồ mới rồi Thành ân cần hỏi han và lần mò tìm địa chỉ đưa cô bé tội nghiệp đó về.
Về đến nơi cả nhà Hương quỳ gối cảm ơn Thành khiến anh rất bối rối. Họ giữ anh lại ăn cơm, mẹ Hương lo lắng khóc cả đêm mắt vẫn sưng húp. Họ đã tìm con gái khắp nơi nhưng không thấy, nếu không có Thành thì có thể Hương đã bị cướp đời con gái thậm chí còn ảnh hưởng đến tính mạng. Mẹ Hương cứ nắm tay Thành cảm ơn mãi. Đến mấy hôm sau Hương vẫn bị hoảng loạn tâm lý phải nghỉ học mất 1 thời gian. Hương dường như không dám tiếp xúc với ai, cô thu mình lại sợ hãi mọi thứ. Có lẽ cơn ác mộng ấy sẽ theo cô bé đến suốt cuộc đời.
Hôm đó bố mẹ Hương đưa 1 số tiền lớn để cảm ơn nhưng Thành không nhận: “Con giúp đỡ em không phải vì muốn được cảm ơn hay báo đáp gì đâu ạ”. Biết được hoàn cảnh của Thành, họ cũng thương cảm vô cùng. Họ xin số Thành và mời anh đến chơi thường xuyên thậm chí họ còn nhận Thành làm con nuôi:
- Từ nay con hãy xem nhà này như là nhà của mình, bố mẹ sẽ yêu thương con như con ruột. Bố mẹ cũng từng mất 1 đứa con trai nên nên giờ rất mong con làm con của bố mẹ, cái Hương mà có anh chắc nó sẽ vui lắm.
Thành suy nghĩ khá lâu rồi gật đầu. Anh nhận lời làm con nuôi không phải vì nhà họ giàu mà là vì anh không muốn Hương ổn định tâm lý và bố mẹ của Hương cũng rất tốt tính thành tâm. Từ ngày có bố mẹ nuôi và cô em gái dễ thương lòng Thành vui phơi phới, vì anh có thêm 1 nơi được gọi là nhà. Hương cũng vui hơn khi có anh trai ở bên bảo vệ. Anh hạnh phúc khi nghe mẹ nuôi hớn hở gọi:
- Con trai ơi hôm nay mẹ làm món sườn xào chua ngọt mà con thích ăn đấy, con nhớ về ăn cơm nhé.
Chưa bao giờ Thành được quan tâm như thế từ ngày bố mẹ anh mất. Nhiều đêm ngủ Thành ôm ảnh bố mẹ ruột của mình rồi thì thầm: “Có phải bố mẹ gửi họ đến bên con không? Cảm giác có gia đình thật là tuyệt. Con nhớ và cảm ơn bố mẹ nhiều lắm”.
Qua việc của đã xảy ra với Hương ta dường như nhận thấy rằng xã hội bây giờ có rất nhiều người mắc bệnh &’vô cảm’. Họ dửng dưng trước nỗi đau và sự cầu cứu của đồng loại. Nhưng cũng may còn sót lại những tấm gương trượng nghĩa như Thành, thử hỏi nếu đêm ấy anh không đi qua chỗ đó thì số phận cô bé kia sẽ ra sao? Liệu có bao giờ những người chứng kiến cảnh tượng đêm hôm đó nghĩ rằng: &’Nếu cô bé bị làm nhục đó là con, là em, là người thân mình nhưng bị người khác dửng dưng đứng nhìn không ra tay cứu giúp như chính họ ngay lúc đó thì họ sẽ cảm thấy thế nào?”.
Theo blogtamsu
Cái kết không ngờ khi anh đã ruồng bỏ mẹ con tôi
"Anh dám xúc phạm tôi bằng từ ấy sao? Thôi được rồi, đời có vay có trả. Anh sẽ phải hối hận và trả giá vì đã ruồng bỏ mẹ con tôi ngày hôm nay!".
Cầm trên tay que thử thai 2 vạch, Hoa vừa mừng vừa lo. Đúng lúc đó Vũ phòng Hoa chơi, nhìn thấy bạn trai Hoa ấn vội chiếc que thử thai vào tay anh và hớn hở khoe.
- Anh ơi, em dính rồi. Hay là mình cưới đi, 2 tháng nữa là em tốt nghiệp rồi chắc không có trở ngại gì đâu.
- Em điên à. Anh đã dặn em bao nhiêu lần, xong là phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp vào ngay chứ? Để đến mức thế này em còn vui thế sao ? Sẽ không có đám cưới này giữa anh và em cả. Đây em cầm lấy 500 ngàn này đến phòng khám phá thai ngay đi còn kịp. Anh còn trẻ, anh không thể cưới 1 người con gái mất trinh, dễ dãi như em được.
- Anh... anh đã gây ra chuyện này, giờ anh đổ tội và bắt em bỏ đi giọt máu này sao? Em không làm được đâu.
Anh dám xúc phạm tôi bằng từ ấy sao? (ảnh minh họa)
- Thế thì cô tự chịu trách nhiệm về cái thai này. Tôi cô chấp dứt từ đây, tôi có điên đâu mà cưới 1 con đ* về làm vợ chứ.
- Anh dám xúc phạm tôi bằng từ ấy sao? Thôi được rồi, đời có vay có trả. Anh sẽ phải hối hận và trả giá vì đã ruồng bỏ mẹ con tôi ngày hôm nay.
Gạt nước mắt, Hoa đau đớn chạy ra ngoài công viên. Cô không thể ngờ rằng Vũ là hạng người tệ bạc và phủi tay nhanh chóng như vậy. Chỉ trách cô đã quá yêu mà dâng hiến cho anh ta để đến ngày hôm nay sự việc đã rồi thì Hoa mới nhận ra được bộ mặt đểu giả của Vũ.
Tốt nghiệp xong, Hoa ôm bụng bầu 4 tháng về quê trước sự rèm pha, đay nghiến của xóm giềng. Bố mẹ cô ghét ra mặt nhưng không nỡ đuổi Hoa đi. Ngày Hoa mang bầu và sinh con, cô khóc nhiều lắm. Giọt nước mắt tủi hổ, cay đắng vì tình yêu mù quáng này.
Làm 1 bà mẹ đơn thân với Hoa thật khó, nhưng thà ở vậy nuôi con còn hơn là đón nhận tình cảm của 1 ai đó rồi họ lại khinh ghét con của cô. Cô sợ điều đó, sợ đàn ông lắm. Giờ cô chẳng thể tin ai ngoài người thân của mình. Một lần đau với cô là quá đủ rồi.
Cứ thế, Hoa 1 thân 1 mình vất vả cấy gần mẫu ruộng nuôi con với sự giúp đỡ của bố mẹ. Bé Chíp giờ đã được 5 tuổi và vô cùng đáng yêu. Nhiều lần ôm con vào lòng mà Hoa như được an ủi phần nào. Chính con đã giúp cô vượt qua nỗi đau 5 năm trước và dám đối mặt với sự dè bỉu, kinh thường của dư luận để vực dậy nuôi con tới ngày hôm nay.
Anh ta sẽ phải nhận cái giá đắng chát gấp nghìn lần (ảnh minh họa)
Kỳ nghỉ hè vừa rồi, Hoa đưa con lên thành phố chơi. Vừa ghé vào trung tâm thương mại, Hoa sững người nhìn thấy Vũ - kẻ năm xưa đã ruồng rẫy mẹ con cô. Nhìn anh ta mà nỗi uất hận trong Hoa lại trào dâng, Hoa chỉ muốn tới tát và vứt 500 ngàn ngày trước hắn ép Hoa phá thai vào mặt kẻ bội bạc đó rồi quay lưng đi nhưng đúng lúc đó Hà (bạn thân của Vũ) vỗ vai Hoa.
Gặp lại bạn cũ, Hoa vui lắm. Nghe nó kể Vũ giờ sống khổ sở lắm. Anh ta cưới vợ 4 năm nay nhưng không thể có con được dù đã chạy chữa khắp nơi. Vợ anh ta thì suốt ngày cặp với trai để trả thù chồng chuyện chăn gối. Chuyện làm ăn thì cũng thất bát, thua lỗ liên tục nghe đâu phải cắm cả sổ đỏ nhà để bù tiền lỗ.
Hoa thở dài nhìn dáng vẻ của tất tưởi khổ sở đứng đợi vợ ở trung tâm thương mại. Kẻ tệ bạc như anh rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Ngày trước Vũ phũ và bắt Hoa bỏ đi giọt máu của mình thì hôm nay anh ta lại bị chính vợ mình cắm sừng và không bao giờ có khả năng làm bố. Biết đâu ngày mai thôi, anh ta cũng không còn nhà để ở vì vỡ nợ.
Đời đúng chả biết trước được chữ ngờ. Ngẫm thấy ông trời chẳng bất công chút nào. Ngày trước anh ta khiến Hoa đau đớn, tủi nhục thì ngày nay anh ta phải nhận cái giá đắng chát gấp nghìn lần. Còn chuyện bé Chíp, Hoa sẽ không bao giờ nói cho Vũ biết mà anh ta có biết thì đến chết cô cũng không cho kẻ bội bạc đó nhận lại đứa con ngày trước anh ta bắt cô bỏ nó đi.
Theo PNVN
Tai nạn mất chân, cô bé mình giúp 5 năm trước xuất hiện làm việc không ngờ Tỉnh dậy, anh thấy phía bên dưới mình đau nhói, anh muốn nhúc nhích, muốn nhấc người lên nhưng. Mắt anh tối sầm lại, miệng không ngừng la hét... Anh ngỡ ngàng, anh không ngờ cô nhớ anh lâu đến vậy. (Ảnh minh họa) Nhìn cô bé đói khổ, co ro trong cái lạnh cuối đông mà không một ai động lòng. Chắc...