Chẳng thể thoát khỏi người đàn ông đã có vợ và nhân tình
Anh nói sẽ nhân chuyện này công khai với cô vợ bé, để có cớ chia tay người “vợ hờ” ấy. Anh cũng xin người vợ chính thức tha thứ, cho anh sống những ngày còn lại vì bản thân anh.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức gia giáo, thời thơ ấu luôn đầy ắp tiếng cười. Sau khi tốt nghiệp đại học loại ưu tôi trở về quê nhà công tác. Rồi tôi lấy chồng và có hai con, cả trai lẫn gái. Cuộc sống gia đình tưởng chừng mãi ngập tràn hạnh phúc. Trớ trêu thay khi con trai được ba t.uổi anh đã bỏ mẹ con tôi ra đi trong một giấc ngủ trưa, không lời từ biệt. Nỗi đau mất anh làm tôi quỵ ngã. Tôi luôn ao ước anh chỉ đâu đó công tác rồi lại về. Những tháng ngày đó tôi lao vào công việc và dành hết tình yêu cho các con. Những đêm buồn tôi lang thang vào mạng đọc tâm sự của mọi người rồi chia sẻ cho đỡ buồn. Thế rồi, trên một trang mạng cộng đồng tôi đã quen người đàn ông đó. Biết hoàn cảnh tôi, anh luôn động viên, an ủi lúc tôi buồn hoặc bế tắc trong công việc.
Suốt một năm quen nhau trên mạng tôi luôn coi anh như người anh trai, anh động viên làm tôi cảm thấy vui vẻ trở lại. Dần dần với sự nhạy cảm của người phụ nữ tôi biết anh đã yêu và dành tình cảm cho mình rất nhiều, vì lẽ đó tôi đã hạn chế liên lạc bởi ý thức được anh là người có vợ con. Sau sáu ngày không thể liên lạc với tôi, anh đã viết mail kể về hoàn cảnh gia đình:
Anh lấy vợ là một người phụ nữ nông thôn, hiền lành, chịu khó. Vợ anh do cha mẹ cưới cho. Sau này dù đã có với nhau hai đứa con anh vẫn không thể có tình yêu với vợ nên ít về nhà và gần như ở hẳn công ty trên Hà Nội, tuy ít về nhà nhưng anh vẫn quan tâm đến vợ con, chu cấp đầy đủ để chị nuôi các con ăn học.
Năm 2001, anh quen một cô gái trẻ là chủ một quán cà phê, đã l.y h.ôn và có một con. Sau một đợt anh bị ốm, cô ấy chủ động thường xuyên đến chăm sóc. Rồi họ có thai với nhau. Anh không nỡ bảo phá cái thai, hơn nữa cô ấy cũng bắt anh phải có trách nhiệm, một sự thỏa thuận giữa họ được đưa ra.
Anh đã thực hiện thỏa thuận đó, xây cho cô ấy một căn nhà ba tầng với đầy đủ tiện nghi. Từ đó, từ thứ hai đến thứ sáu anh ở với mẹ con cô ấy, hai ngày cuối tuần anh lại về quê với vợ con (vợ anh cũng biết chuyện này). Khi sống cùng vợ bé, hai người luôn xảy ra cãi vã bởi cô ta hờn ghen, ích kỷ vô cớ, thường xuyên theo dõi điện thoại của anh. Cô còn đòi anh bán nhà đất hương hỏa của ông bà để lại ở quê. Anh không làm theo và họ đã xung khắc rất lớn. Năm 2010 anh lại bỏ ra ở ngôi nhà công vụ do công ty phân cho. Chính những ngày tháng này, để giải tỏa căng thẳng anh đã vào mạng, rồi gặp và quen tôi. Năm 2012 anh nói đã yêu tôi, cũng rất khổ sở không biết phải làm sao vì cuộc sống phức tạp quá. Trái tim anh không thể dừng lại được, bởi đến t.uổi cao như vậy rồi anh mới cảm nhận được hết những yêu thương, nhung nhớ một người là thế nào.
Video đang HOT
Thực sự lúc này tôi bắt đầu có tình cảm với anh, song vẫn luôn nhắc nhở mình anh là người đàn ông của hai người phụ nữ rồi, một lần nữa tôi lại trốn chạy. Tháng 9/2012, tôi được cơ quan cử đi đám giỗ ở Hải Dương, gặp anh lần đầu tiên ngoài mong đợi. Đêm ấy anh ra khách sạn gặp tôi và tâm sự tất cả. Những lời tâm sự của anh đã làm tan chảy trái tim của tôi. Tôi đã tìm hiểu sự thực về cuộc sống của anh qua người quen và hoàn toàn tin những điều anh nói với mình là sự thật.
Mấy tháng sau tôi chấp nhận tình yêu của anh nhưng đề nghị anh không được phép để hai người đàn bà kia biết. Tôi luôn cảm thấy có lỗi với người vợ đầu của anh, người phụ nữ thiệt thòi nhưng cam chịu. Tôi cũng cảm thấy có lỗi với những đứa con anh, đặc biệt là b.é g.ái mới 12 t.uổi con của cô vợ ngoài giá thú.
Tôi giận anh với quá khứ ấy nhưng cũng thương cho số phận trớ trêu của anh, vì thế chấp nhận là người đàn bà phía sau cuộc đời anh, không đòi hỏi bất cứ thứ gì, kể cả vật chất (vì tôi có đủ khả năng tài chính và giờ đây công ty anh không còn làm ăn được như trước nữa). Khi nào có điều kiện thuận lợi anh đến với tôi, còn những ngày không đến được chúng tôi liên lạc với nhau qua điện thoại, qua internet và tôi chấp nhận đợi chờ trong im lặng.
Tôi đã nghĩ sẽ chấp nhận làm người đàn bà phía sau cuộc đời anh trong sự day dứt tội lỗi ấy đến cuối đời vì yêu anh. Tôi khuyên anh nên quay về nhà sống với cô vợ bé ấy để con gái anh khỏi buồn. Vì tôi, anh đã quay về nhưng họ chỉ còn ăn chung mâm, còn sống riêng mỗi người một phòng. Mọi sự cố gắng của tôi lại không như ý muốn. Cách đây gần hai tháng, cô vợ bé vô tìm tìm hiểu ra tôi.
Cô ấy đã gọi điện và c.hửi bới tôi không ra gì. Vì giữ cho anh, tôi cố gắng chịu đựng cơn thịnh nộ của cô ấy. Cô cũng nhắn tin cho tôi c.hửi bới, nói xấu anh làm tôi rất đau lòng.
Anh nói sẽ nhân chuyện này công khai với cô vợ bé, để có cớ chia tay người “vợ hờ” ấy. Anh cũng xin người vợ chính thức tha thứ, cho anh sống những ngày còn lại vì bản thân anh. Tôi nghĩ thương cho b.é g.ái con của anh, nghĩ cho sự tổn thương của người vợ nơi quê nhà nên đã khuyên anh không được công nhận mối quan hệ giữa tôi và anh. Hai tháng nay, tôi sống trong sự mặc cảm tội lỗi với vợ con anh, sống trong sự khổ sở vì thấy anh vật vã do không cho anh đến với mình. Tôi muốn buông tay cho cuộc sống của anh bình yên nhưng lại không thể vì yêu anh và cũng vì không nỡ làm anh đau lòng. Cứ như thế này tôi cũng không biết phải làm sao nữa, có phải tôi là người phụ nữ xấu xa và tham lam không? Hãy cho tôi lời khuyên nhé các bạn.
Theo VNE
Tôi n.goại t.ình bị con gái bắt gặp
"Tôi sững người khi đụng độ con gái ở nhà nghỉ, nó còn choáng hơn tôi, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nó đầy sự kinh bỉ" - tâm sự của người phụ nữ ngoài 40 t.uổi ở TP HCM.
Tôi mới ngoài 40, đang ở vào lứa t.uổi đẹp nhất của người phụ nữ. Đủ ngọt ngào tinh tế để trở nên quyến rũ, đủ thông minh để không đưa ra những yêu cầu ngốc nghếch, đủ từng trải để không đ.ỏng đ.ảnh. Nhưng tôi lại vấp phải sự dửng dưng của chồng.
Anh hơn tôi gần 20 t.uổi. Khi tôi mới ra trường thì gặp anh. Khi đó anh đã ngoài 40, đang cô đơn sau cuộc hôn nhân đầu tiên dang dở. Tôi chân ướt chân ráo đến nhận việc ở một nơi xa lạ. Anh dìu dắt tôi, chở che tôi. Tôi tìm thấy ở anh một người tình, một người thầy, một người cha. Tôi đồng ý kết hôn với anh với tình yêu, sự kính trọng.
Những năm đầu hôn nhân trôi đi trong suôn sẻ và hạnh phúc. Tôi sinh được 2 đứa con, con gái trước, con trai sau. Anh cũng khá thành đạt trong sự nghiệp, có vị trí tương đối cao trong một cơ quan nhà nước. Cuộc sống chúng tôi không quá sung túc, nhưng tôi hài lòng với cuộc sống đó.
Thời gian gần đây thì đời sống vợ chồng có phần nguội lạnh. Mươi năm trước khi còn bận rộn con cái, tôi không có nhiều nhu cầu, nên cũng không để ý lắm. Tuần 1-2 lần cũng là đủ đối với người phụ nữ phải chăm lo con cái, gia đình. Nhưng 5 năm trở lại đây, khi các con tôi bước sang t.uổi dậy thì, trở nên tự lập hơn, bắt đầu đỡ đần mẹ nhiều hơn, tôi có thêm thời gian cho mình, thì tôi chợt nhận ra tôi đang thiếu vắng dần tình cảm vợ chồng.
Tôi c.hết đứng người khi thấy con gái 20 t.uổi của tôi nắm tay bạn trai đi ngược lại chiều tôi. Nó còn choáng hơn tôi, nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy anh, ánh mắt nó đầy sự kinh bỉ. (Ảnh minh họa)
Cách đây 3 năm, anh kiếm cớ ngủ riêng hoàn toàn, thảng hoặc 10 ngày mới rẽ qua phòng tôi một tối, yêu nhau chốc lát rồi lại trở về phòng mình. Anh chỉ nói ngắn gọn: "Anh già rồi". Không thể đòi hỏi nhiều hơn ở một người đàn ông đã ngoài 60.
Như một nhu cầu khó chối bỏ của người phụ nữ ở t.uổi hồi xuân, tôi có bồ. Ban đầu chỉ là sự tình cờ khi đi công tác cùng anh ấy tại một nơi hẻo lánh. Cứ tưởng sau đợt công tác ấy, tôi sẽ trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng trở lại thành phố, đối mặt với nhu cầu của mình, vấp phải sự dửng dưng của chồng, nhớ lại những khoảnh khắc mặn nồng ở nơi xa kia, tôi lại quên đi tất cả, tìm đến với người bạn mới của mình.
Sau mỗi lần như thế, tôi trở về nhà lòng đầy hoang mang và lo âu. Tôi vẫn yêu chồng. Tôi không hề muốn lừa dối hay phản bội anh ấy. Nhưng tôi cũng không có cách giải quyết nào khác.
Rồi bằng sự nhạy cảm của đàn bà, tôi hiểu rằng chồng tôi biết rõ rằng tôi đang n.goại t.ình. Anh rẽ qua phòng tôi thưa hơn. Một tháng đôi lần. Ít trò chuyện với tôi hơn. Và có lần, khi tôi cố nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã thở dài, nhìn vào mắt tôi thật sâu, không nói gì cả rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tôi hiểu anh không cổ súy, nhưng cũng không phản đối quan hệ ngoài luồng của tôi. Miễn là gia đình còn, miễn là tôi vui.
Nhưng chuyện không dừng ở đó. Đợt 8/3 vừa qua, tôi hẹn người tình đến một nhà nghỉ quen. Anh mang theo hoa và sôcôla làm tôi vô cùng hạnh phúc. Cũng vì một dịp quá đặc biệt, nên tôi quên khuấy mất tinh thần cảnh giác và đã bước ra khỏi phòng cùng anh.
Tôi c.hết đứng người khi thấy con gái 20 t.uổi của tôi nắm tay bạn trai đi ngược lại chiều tôi. Nó còn choáng hơn tôi, nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy anh, ánh mắt nó đầy sự kinh bỉ.
Cả người đàn ông của tôi, lẫn người đàn ông của nó đều không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Tôi đi khỏi nhà nghỉ lòng ngổn ngang. Lát sau tôi nhận được tin nhắn của con gái: "Thật kinh tởm. Tôi thật không ngờ!"
Đọc tin con gái mà lòng như xát muối, tôi bật khóc nức nở trên taxi. Tối đó, khi tôi về nhà, chồng tôi nói ngắn gọn rằng, con gái tôi viện cớ học nhiều, xin phép bố dọn đến căn phòng thuê gần trường để ở.
Tôi không biết phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Chồng đi nước ngoài 7 năm, mẹ đẻ ép tôi bỏ Vừa cưới chồng xong được 1 tháng thì anh chuẩn bị hành lý sang Nhật để làm việc k.iếm t.iền. Lấy chồng xong thì anh đi tu nghiệp Vừa cưới chồng xong được 1 tháng thì anh chuẩn bị hành lý sang Nhật. Tôi biết, chuyện anh đi nước ngoài là dự tính trước khi chúng tôi kết hôn nhưng không ngờ, khi...