Chẳng thà em mất trinh nhưng yêu chồng tha thiết
Em chẳng thà là một cô gái mất trinh trước khi lấy chồng nhưng yêu chồng không tha thiết còn hơn.
Có lẽ trong đôi mắt anh, em là người con gái hiền lành và nhu mì. Em đoán, anh sẽ nghĩ em là cô gái tôn thờ sự trong trắng. Vậy thì anh nghĩ sao, nếu như em thẳng thắn nói với anh rằng, em không thích là một cô gái còn trinh? Anh sẽ cười phá lên vì nghĩ rằng em hài hước quá? Hay anh nghiêm sắc mặt và ném về phái em một cái nhìn khinh bỉ?
Đừng hỏi em rằng em có còn trong trắng hay không? Câu hỏi đó sẽ hạ thấp tư cách đàn ông trong con người anh, sẽ hạ thấp cả thứ tình yêu mà bấy lâu nay anh vẫn nói: “Không gì ngăn cản nổi”. Đơn giản, vì đã yêu thì hãy nhìn vào tính cách cô gái mà anh yêu chứ đừng tưởng tượng về cái màng sinh học mỏng manh đó. Câu hỏi ấy anh sẽ tìm được đáp án khi chúng mình lên giường cùng nhau. Cũng chẳng biết ngày đó sớm hay muộn, ngày đó còn xa hay chỉ nay, mai thôi… Chỉ cần anh khiến em yêu anh đủ nhiều, đủ để dũng cảm lên giường cùng anh, anh sẽ có được câu trả lời đó.
Em không phải là cô gái dễ dàng để yêu, cũng không phải là cô gái lao lên giường với người đàn ông chỉ vừa mới quen. Em trân trọng tình yêu và người đàn ông mình yêu. Vì sự trân trọng đó, em sẽ sàng trao đi tất cả những gì thiêng liêng nhất của đời con gái mà không hề hối tiếc. Em không nghĩ một cô gái ngoan là một cô gái giữ cho kì được cái màng trinh tiết ấy cho tới khi khoác lên mình chiếc váy cưới. Vẫn có những cô gái, đêm tân hôn là khoảnh khắc mất đi “cái ngàn vàng” nhưng họ lại chẳng yêu chồng. Họ lên giường như một bản năng và nghĩa vụ phải làm của một người vợ. Với em, như vậy là họ có lỗi với cả 3 người: Chồng, người họ yêu và chính họ.
Em không phải là cô gái dễ dàng để yêu, cũng không phải là cô gái lao lên giường với người đàn ông chỉ vừa mới quen. Em trân trọng tình yêu và người đàn ông mình yêu. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Một cô gái giữ cái trinh tiết cho kẻ gọi bằng chồng nhưng không yêu anh ta thì chắc gì đã gọi là ngoan? Với em, đàn bà ngoan là đàn bà yêu hết mình, không vụ lợi. Và khi thành vợ, thì dù trước đó có cả tá mối tình nhưng với chồng vẫn phải là thứ tình cao quý nhất. Vì xét cho cùng, tình yêu mới là thứ đáng trao đi nhất, còn nếu chỉ để cho chồng cái cảm giác được là người đầu tiên dựa vào cái màng sinh học, thì vài triệu đồng thôi, mỗi cô gái có thể trinh nguyên tới vài lần trong đời.
Tạo hóa ban cho cô gái sự trinh tiết đó để làm một món quà minh chứng cho tình yêu. Bởi thế, khi đã yêu thật lòng, một tình yêu không vẩn đục bất thứ điều gì khác của con tim, thì hãy hết mình với tình yêu đó. Tất nhiên, chẳng ai biết ngày mai, kẻ cùng cô gái ấy lên giường có trở thành chồng hay không. Nhưng chỉ cần khi yêu, cả hai nhận thấy rằng đã không còn gì hối hận, hãy cứ trao đi sự trinh nguyên của cuộc đời mình.
Em chẳng thà là một cô gái mất trinh trước khi lấy chồng nhưng yêu chồng không tha thiết còn hơn. (Ảnh minh họa)
Em chẳng thích là một cô gái trinh nguyên. Vì sao ư? Vì em muốn yêu một lần không hối tiếc, vì em muốn là một người vợ yêu chồng thật lòng. Sẽ thật may mắn nếu như cô gái nào đó yêu và lấy được người mình yêu sau khi trao đi cái ngàn vàng. Nhưng nếu như cuộc đời không ưu ái cho ta như vậy, thì hãy trao đi sự trinh nguyên cho người đàn ông mà mình yêu. Và rồi, sau này, hãy trao một tình yêu vô điều kiện cho kẻ mình gọi bằng chồng. Nhớ nhé, khi không còn trinh trắng, phải là người đàn bà tử tế với chồng bằng cách yêu chồng thực sự.
Giữa việc giữ khư khư trinh tiết không trao cho người mình từng yêu, rồi sau đó dành cho chồng nhưng lại chẳng yêu chồng… Em chẳng thà là một cô gái mất trinh trước khi lấy chồng nhưng yêu chồng không tha thiết còn hơn.
Anh hãy cứ yêu em đi nhé. Yêu cuồng nhiệt và tình si. Tới khi nào tình yêu đó đủ sâu đậm, em sẽ cho anh câu trả lời. Anh sẽ là người đàn ông đón nhận từ em 1 trong 2 điều: Hoặc là sự trinh trắng, hoặc là một tình yêu vô bờ bến. Mà biết đâu đó, nếu anh đủ tốt, anh sẽ được cả tình yêu và trinh tiết. Đó là khi anh yêu và cưới em làm vợ!
Theo VNE
Bất lực nhìn em theo đại gia
Em quyết định đám hỏi, tôi đau xót chấp nhận. Cầu mong em sẽ hạnh phúc, tôi đau lắm mà đành nhìn em cưới người khác.
Một ngày với quá nhiều cảm xúc, tôi liếc nhìn xung quanh để tìm em. Hôm nay, em lấy chồng, tôi ngồi lặng lẽ nhìn. Em rạng ngời trong chiếc áo cưới. Bất chợt, ánh mắt em nhìn tôi, nước mắt em tuôn rơi trong ngày hạnh phúc. Tôi đau lòng, tim như thắt lại, mọi thứ xung quanh như vỡ òa trước mắt.
Tôi muốn khóc, làm sao có thể khóc được lúc này khi ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình. Dồn nén mọi cảm xúc, yêu thương, đau đớn vào lòng rồi tôi chẳng dám nhìn em, sợ cả hai đứa sẽ khóc. Người con gái tôi thực sự yêu thương, tình yêu đủ lớn, đủ hiểu và đủ yêu để tôi lấy làm vợ, là duyên nợ hay vì tôi không quyết đoán, đủ bản lĩnh, để rồi hôm nay, ngày em đám cưới mà lòng hai đứa buồn tênh.
Ảnh minh họa: HH
Chồng em, người đàn ông 33 tuổi chững chạc và giàu có. Còn tôi, một thằng sinh viên 26 tuổi mới ra trường và đi làm, sống trong xóm trọ nghèo. Vậy mà em chưa bao giờ chê bai gì, chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì. Ngày tôi vào công ty làm, mọi người cứ ghép đôi với em. Em đã có bạn trai, còn anh vẫn một mình. Nhớ tuần đầu tiên đi làm, tôi không biết công ty xếp lịch nghỉ như thế nào, nhắn tin hỏi em và nhận được câu trả lời cộc lốc "Tuần này được nghỉ". Tôi nghĩ trong đầu rằng "Nhỏ này chảnh dữ", quyết định không thèm để ý em nữa.
Nhưng mọi chuyện không như mình nghĩ, hai đứa thương nhau lúc nào không biết nữa, hiểu nhau nhiều lắm, nghĩ và hy sinh cho nhau nhiều. Có lẽ vì tôi hơn em một tuổi, lại làm chung một phòng nên có nhiều thời gian cho nhau hơn. Hai đứa nhận ra đã yêu nhau nhiều quá. Chiều đi làm về, em đi chợ và nấu cơm chiều, hai đứa ngồi ăn bữa cơm nghèo, thấy lòng hạnh phúc, hạnh phúc đơn giản chỉ có thế thôi.
Tôi và em vẫn lén lút qua lại như vậy, cả công ty ai cũng khen hai đứa đẹp đôi. Tôi biết làm như vậy có lỗi với người chồng sắp cưới của em, cả em cũng biết như vậy, nhưng tình yêu khiến hai đứa mù quáng. Tôi yêu em nhiều lắm, em cũng vậy, hai đứa hiểu nhau quá nhiều và nếu đến được với nhau có lẽ sẽ hạnh phúc lắm. Tôi nghèo quá, người đàn ông kia yêu thương em, không hiểu em bằng tôi, nhưng người ta giàu có, còn tôi chỉ là con số 0.
Yêu nhau 4 tháng, em nói "Gia đình bạn em muốn làm đám hỏi, em muốn chờ câu trả lời của anh", mọi thứ xung quanh tôi như sụp đổ, suy nghĩ rồi tôi chỉ biết nói với em "Anh còn trẻ, 10 năm rồi anh sống xa ba mẹ, anh đủ bản lĩnh để vượt qua tất cả, anh sẽ vượt qua được mọi chuyện. Còn bạn em, người đàn ông giàu có và chín chắn, có thể lo được cho em nhiều hơn anh". Rồi em khóc, nước mắt nghẹn ngào.
Em quyết định đám hỏi, tôi đau xót chấp nhận. Em đám hỏi vậy mà 2 đứa vẫn yêu nhau, quý trọng thời gian còn lại cho nhau. Em vẫn nấu cho tôi những bữa cơm hàng ngày, gọi nhau là chồng vợ, cứ như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy. Cả xóm trọ ai cũng khen em, hỏi "khi nào 2 đứa đám cưới". Nghe đau xót cả lòng.
Giờ ngồi nơi đây, tôi chỉ cầu mong em sẽ hạnh phúc, tôi đau lắm mà đành nhìn em cưới người khác. Tôi biết làm sao giờ?
Theo VNE
Hối tiếc vì yêu Việt kiều Đang là giám đốc kinh doanh đồ nội thất ở Việt Nam, em thuyết phục tôi bỏ việc, đi học nails để sang Mỹ làm và xây dựng gia đình. Tôi 31 tuổi, độ tuổi chín chắn trong suy nghĩ ở người đàn ông. Trước đây tôi là giám đốc kinh doanh đồ nội thất, thu nhập và đời sống nói chung ổn...