Chẳng lẽ tôi phải đi đánh ghen cho… bồ nhí của chồng?
Ngày Trung đặt vấn đề yêu tôi, ba tôi trầm ngâm: “Vợ chồng ngang tuổi đã khó vì đàn bà sinh nở, cực nhọc nên mau già lắm; đằng này bây lớn hơn nó cả chục tuổi, coi sao được? Lấy nó về; mươi, mười lăm năm nữa, nó bỏ bây theo con khác trẻ hơn; chừng đó chỉ có nước chổng mông mà khóc thôi con à…”.
Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó vì ở hàng xóm cũng có vài cặp vợ chồng như vậy. Chị vợ chỉ lớn hơn một vài tuổi nhưng anh chồng cũng sinh tật mèo chuột rồi về nhà chê vợ già, vợ xấu. Còn tôi, khi đó đã 34 tuổi. Anh nhỏ hơn tôi 10 tuổi, cái khoảng cách 10 năm ấy không đứng yên mà ngày càng dài thêm theo năm tháng theo dự báo của nhiều người. Thậm chí có người bảo tôi: “Yêu đương gì, chẳng qua người ta muốn có cái hộ khẩu thành phố nên cố bám lấy cô”.
Tôi đem tất cả những điều đó nói với Trung, anh cười: “Miệng thế gian mà em, hơi đâu để ý làm gì? Anh sẽ cho họ thấy…”. Vậy là chúng tôi ra phường đăng ký kết hôn. Một đám cưới tươm tất được tổ chức ở nhà ba má tôi; sau đó tôi theo anh về quê ra mắt họ hàng; cũng đãi đằng, tiệc tùng rình rang.
Chúng tôi không ăn cơm trước kẻng nhưng 8 tháng sau đã sinh cháu đầu lòng. Một đứa con gái. Ba tôi dù không vui về cuộc hôn nhân của chúng tôi nhưng khi cháu ra đời, ông cụ rất mừng. Ông bảo rằng, có con tức là có thêm một sợi dây để gắn kết vợ chồng. Rồi ông hỏi tôi có muốn ra riêng không, nếu muốn ông sẽ cho tiền mua một căn chung cư trả góp. Tôi ngần ngừ nhưng sau đó cũng quyết định dọn ra ở riêng cho Trung được thoải mái. Vậy là ba má cho tôi 20 cây vàng, cộng với khoản tiền dành dụm mấy năm mở đại lý thuốc tây, tôi mua một căn nhà nho nhỏ trong hẻm chứ không mua chung cư như ý định ban đầu.
Từ ngày sinh con rồi ra riêng, công việc làm ăn của tôi càng thêm thuận lợi. Anh xin nghỉ việc ở công ty chăn nuôi để toàn tâm lo việc làm ăn. Những lúc rảnh rỗi vợ chồng ngồi trò chuyện, anh hay nịnh tôi: “Đúng là anh tốt phước nên mới gặp em. Phen này mọi người cứ chống mắt lên mà coi”. Tôi bảo anh: “Người ta càng nói, mình càng phải cố giữ gìn. Anh không được chủ quan đâu đấy”. Anh cười, ôm hôn tôi thật lâu.
Rồi tôi sinh cháu thứ hai. Lại là một cô công chúa. Thật lòng mà nói, đối với tôi, có con đã là một hồng phúc; tôi không đòi hỏi trai hay gái, chỉ biết tình yêu của mình đã đơm hoa, kết trái và có thêm những mối dây để thắt chặt.
Quầy thuốc của tôi bây giờ đã thành một cửa hàng thuốc tây hoành tráng theo đúng tiêu chuẩn của ngành y tế. Tôi phải thuê thêm người để buôn bán, trông nom. Có lần anh bảo tôi: “Hay là em cũng xin nghỉ việc luôn đi? Bây giờ thì cần gì biên chế nhà nước nữa mà em nắm níu? Mấy đồng lương ba cọc, ba đồng đó không bằng tiền lãi một ngày mình thu được ở nhà thuốc”. Nhưng tôi không nghe vì dù sao, dược sĩ chính là nghề tôi yêu thích, chọn lựa ngay từ khi còn bé xíu. Tôi bảo anh: “Chuyện đó để sau này tính, bây giờ em vẫn thu xếp được mà”.
Tôi lại thuê thêm người giúp việc để nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng; cơm canh lúc nào cũng nóng sốt để anh yên tâm. Cho đến một tối nọ, bé út nhà tôi trong khi xem hoạt hình Tom và Jerry chợt la lên: “Hí.. hí… Coi hai đứa nó hun nhau y như ba hun cô Hiền”. Tôi giật phắt người, còn anh thì lúng túng phát vào mông con: “Nói bậy nói bạ, ba đánh đòn bây giờ”. Con bé gân cổ cãi: “Thì con thấy con mới nói chớ bộ”.
Tôi dỗ con bé đi ngủ rồi hỏi anh. Thoạt đầu anh chối bai bải, nhưng sau đó thú nhận: “Đùa tí thôi mà”. Hôm sau tôi cho Hiền nghỉ việc. Từ đó, tôi để mắt tới Trung nhiều hơn. Tôi thuê người giúp việc lớn tuổi để phòng ngừa trường hợp đáng tiếc như vừa rồi. Dù sao thì tôi thấy mình cũng có lỗi khi quá lơ là, mất cảnh giác bởi Hiền chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Cửa hàng thuốc của tôi có 4 nhân viên. Trong đó có Ngân là sáng sủa nhất. Ngân quê ở miền Trung, vào Sài Gòn học trung cấp, ra trường đi làm một thời gian thì nghỉ việc đi làm phục vụ cho một quán ăn. Tôi gặp Ngân trong một lần đi ăn với gia đình. Thấy cô nhanh nhẹn, lễ phép, mặt mũi lại sáng sủa, nhất là khi biết Ngân từng học ngành dược nên tôi rủ cô bé về bán hàng cho mình.
Đó là sai lầm tiếp theo trong đời tôi. Chỉ 3 tháng sau, trong một lần đột ngột về nhà lấy đồ bỏ quên, tôi bắt gặp tại trận Trung và con bé đang quấn lấy nhau trong nhà tắm. Họ tranh thủ gặp nhau trong lúc bà giúp việc đi chợ. Tôi điếng người. Hèn gì lúc vừa trông thấy tôi về, mấy cô nhân viên đã có thái độ là lạ. Họ cố ngăn tôi lại bằng cách rủ tôi ăn bánh, uống nước mía dù tôi nói là mình đang gấp…
Video đang HOT
Thoạt đầu, tôi định đuổi cả hai nhưng nghĩ lại, tôi chỉ đuổi một mình Ngân. Chiến tranh lạnh giữa tôi và Trung chính thức bùng nổ khi anh bảo tôi: “Em đừng có mà… Thử đốt đuốc đi tìm xem có ai được như tôi không? Em nhìn lại mình đi, vừa già, vừa xấu lại chẳng biết chiều chồng…”. Tôi há hốc nhìn anh. Ra là vậy. Ra là sau 10 năm chung sống, trong mắt anh, tôi đã trở thành một kẻ vừa xấu, vừa già, vừa lãnh cảm.
Anh đánh giá tôi như vậy không phải vì tôi không thể đáp ứng yêu cầu bình thường của anh mà là vì tôi không thể làm theo những gì anh muốn giống như trong phim tươi mát. Anh mua phim về chiếu và bắt tôi coi “để học hỏi cách chiều chồng”. Thú thật, có lúc tôi nghĩ, anh có bị làm sao không? Nhưng rồi tôi lại nhớ đến lời ba tôi nói ngày trước và nhớ đến khoảng cách 10 năm giữa hai vợ chồng. Không lẽ điều ba tôi nói đã ứng nghiệm?
Tôi soi gương. Tóc tôi vẫn đen mượt nhưng trên trán và dưới khóe mắt đã có vài nếp nhăn. Da cổ đã hơi chùng xuống. Bắp tay, chân đã mềm đi ít nhiều dù tôi rất ý thức việc tập thể dục và ăn uống hằng ngày. Tôi quyết định “thuận theo ý chồng”, nghĩa là anh bảo làm gì, tôi làm nấy dù có lúc tôi tởm lợm muốn ói.
Nhưng rồi, mọi thứ lại đảo lộn khi tôi tình cờ phát hiện anh hẹn hò với một cô gái khác. Họ đã ăn nằm với nhau trong những lần anh về miền Tây giao hàng hoặc trong những lần tôi theo công ty đi làm công tác xã hội, anh ở nhà một mình. Tôi âm thầm kiểm tra tiền bạc và thấy thất thoát một khoản rất lớn.
Anh làm gì với số tiền đó? Ngoài cô gái kia, anh còn có ai khác hay không? Nếu anh chỉ mới quen cô ta sau khi tôi đuổi Ngân thì cũng không thể xài nhiều tiền như thế. “Tôi không biết. Nếu cô bảo tôi lấy thì cứ đuổi tôi ra khỏi nhà đi”- anh cao giọng thách thức khi tôi tra hỏi.
Và không chờ tôi đuổi, anh đã dọn quần áo ra khỏi nhà. Hai đứa nhỏ thấy ba xách đồ đạc theo thì vô tư hỏi: “Ba đi theo cô Hiền hả?”. Anh lườm con: “Nói bậy nói bạ”.
Vậy rồi anh phóng xe đi.
… Mấy hôm trước có một cô gái gọi điện cho tôi khóc lóc: “Ảnh bỏ em đi theo con khác rồi”. Ra là một trong những cô bồ của Trung vừa bị bỏ rơi. Tôi bảo cô ta: “Thì cũng giống như lúc trước ảnh bỏ chị chạy theo em thôi mà, oan ức gì mà khóc kể?”. Nhưng cô ta vẫn tấm tức khóc và bảo rằng Trung đã lấy hết vòng, vàng, tiền bạc của mình. Nghe đâu anh ta đang ở quận 12… Cô gái muốn tôi “hợp tác” với cô ta để đi bắt Trung về.
Trời ạ, tôi nghe mà không còn tin vào tai mình nữa. Chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Danh chính ngôn thuận tôi vẫn là vợ Trung. Có người vợ nào như tôi không? Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho… bồ nhí của chồng mình?
Theo VNE
Nỗi buồn tủi của người mẹ chồng có 3 con dâu hỗn láo
Tôi kết hôn năm tôi 26 tuổi với ông nhà tôi. 28 tuổi tôi sinh con trai đầu lòng. Năm 30 tuổi, tôi lại tiếp tục sinh con trai thứ 2. Và năm 32 tuổi tôi lại sinh thêm một cậu con trai thứ 3. Sau khi con trai thứ 3 của tôi chào đời được gần 3 tuổi thì ông nhà tôi đã bỏ lại tôi một mình trên cõi đời với 3 đứa con thơ. Ông nhà tôi đã vĩnh viễn ra đi sau một tai nạn lao động tại công trường nơi ông ấy đang làm việc.
Sau khi chồng mất, tôi ở vậy nuôi 3 con trai khôn lớn. Dù vất vả nhưng tôi chưa bao giờ kêu than 1 lời.
Cứ thế, dù vất vả nuôi dạy các con, song tôi cũng chưa bao giờ kêu ca một lời. Dù cũng có nhiều đám dạm hỏi song tôi vẫn quyết ở vậy cả đời nuôi 3 con trai nên người vì không muốn các con phải chịu thiệt thòi, không muốn các con phải san sẻ tình cảm.
Rồi cũng đến ngày các con trai tôi lớn khôn. Nhờ trời, chúng đều hiền lành và không chơi bời. Cả 3 con trai tôi đều có công ăn việc làm ổn định dù lương lậu không nhiều. Cứ nghĩ trời thương nên đã cho tôi 3 người con trai ngoan ngoãn. Song gia đình đầm ấm vui vẻ của tôi bắt đầu chấm dứt từ ngày các con trai tôi lần lượt lấy vợ.
Vì thương và tin tưởng con nên khi con trai lấy vợ, tôi không hề chê bai hay phàn nàn một điều gì về bạn gái cũng như người vợ của nó. Lúc nào, tôi cũng vun vén cho các con vì nghĩ đời tôi đã vất vả và thiệt thòi lắm rồi nên mong các con đứa nào cũng yêu thương nhau và sống hạnh phúc.
Trong 5-6 năm, tôi lần lượt tổ chức đám cưới cho 3 con trai của mình. Như vậy tôi có tổng cộng 3 con dâu. Con dâu lớn nhà tôi là người ở Thanh Trì và làm kế toán một công ty lớn với thu nhập tương đối khá. Con dâu thứ 2 nhà tôi ở Gia Lâm làm nghề tự do và buôn bán. Con dâu thứ 3 thì ở mãi tận Thái Nguyên và làm phiên dịch viên.
Cứ thế, cứ con trai đầu cưới, tôi lại ở chung với vợ chồng nó. Cưới đứa thứ 2 về, thì tôi lại cho vợ chồng con lớn ở riêng. Cưới đứa thứ 3 về thì tôi lại cho vợ chồng con thứ 2 ra riêng và ở với vợ chồng con thứ 3. Vậy nhưng, cả đời nuôi 3 con trai không phút mệt mỏi, chạnh lòng. Thế mà giờ có thêm 3 con dâu nhưng ghê gớm, chẳng coi mẹ chồng ra gì khiến tôi là mẹ đau lòng và buồn tủi quá.
Khi các con bắt đầu có cháu, lúc này tôi cũng đã nghỉ hưu ở xí nghiệp in. Hàng ngày, tôi ở nhà phụ chăm sóc và bế cháu cho các con yên tâm đi làm. Ở nhà, tôi cũng chẳng ăn bám gì các con. Lương hưu của tôi, tôi tiêu hàng tháng không hết. Thế nhưng các con dâu vẫn nó cạnh khóe, hỗn láo với mẹ. Tôi thì không thích mắng chửi hay nói lại con dâu vì sợ hàng xóm nghe thấy lại mang tiếng bà mẹ chồng ghê gớm.
Hàng ngày, thương các con, dù ở chung với nhà con trai út nhưng tôi vẫn cố phụ giúp đưa cháu lớn đi lớp rồi ở nhà trông 1 đứa cháu nhỏ cho con dâu thứ 3. Sáng nào, tôi cũng lọ mọ thức dậy sớm đun 15 lít nước cho cả 3 nhà dùng. Bởi mỗi nhà có mấy cái phích và cần dùng nước nóng nên tôi đun púục vụ hết.
Nhà tôi có tất cả 5 đứa cháu nội. Đứa cháu nào cũng do một tay tôi chăm sóc cho đến khi chúng đến tuổi đi lớp. Thân già mà tôi cũng chẳng được đi chùa chiền gì như người khác vì hàng ngày luôn bận trông cháu, cơm nước.
Song chẳng hiểu sao, hết lòng với gia đình như vậy và chẳng bao giờ can thiệp nhiều vào chuyện riêng của các con, thế nhưng mấy con dâu nhà tôi vẫn không ưa mẹ chồng và thường ăn nói hỗn hào với tôi.
Như con dâu cả nhà tôi. Khi nó sinh cháu đầu tiên, tôi cũng chăm sóc hết lòng. Mỗi lần có việc đi ra ngoài, tôi đều cơm nước đầy đủ cho nó xong mới tranh thủ đi. Thế mà một lần tôi tranh thủ ra vườn để làm rau lấy thực phẩm cho cả nhà. Vừa về đến nhà, đã nghe tiếng con dâu nói mẹ chồng xoen xoét: "Mẹ không quan tâm lo lắng cho con dâu, cho cháu gì cả. Như nhà người ta, con dâu đẻ thì mẹ chồng phải ở nhà 24/7 để chăm con chăm cháu chứ không phải tranh thủ đi làm thế này".
Mà khổ, tôi tranh thủ ra vườn làm cũng chỉ để phục vụ cho gia đình ăn uống an toàn hơn chứ nào đi làm vườn để mang rau cỏ đi bán bên ngoài lấy thêm tiền đâu.
Con dâu thứ 2 cũng không ghê gớm không kém cạnh. Có lần thấy con dâu nói hỗn quá với chồng nó. Tôi là mẹ nên cũng chỉ góp ý nhẹ nhàng và không có ý bênh vực con trai. Thấy vậy, con dâu thứ 2 của tôi lại quát lên bảo: "Bà câm miệng đi, bà chẳng biết gì mà cứ hay nói vớ vẩn". Nói rồi nó tỏ thái độ hầm hầm ra mặt với mẹ chồng và chồng.
Khi ở với con dâu thứ 3 với tôi cũng không được yên thân. Mỗi tháng con dâu đưa cho mẹ chồng 2 triệu để đi chợ mà nó lúc nào cũng tưởng nhiều lắm và nghiễm nhiên coi tôi như ô sin. Với 2 triệu này, tôi phải lo toan cho 3 người nhà nó từ A-Z. Thế nhưng ngày nào ngồi vào bữa ăn, nó cũng tỏ vẻ khó chịu vì món ăn đơn điệu hoặc nấu ăn không ngon cho dù tôi đã rất chịu khó đổi món cho các con ăn.
Thậm chí có hôm cả nhà đang ăn cơm, nó buông thõng bảo: "Bà nấu chả ngon gì cả, món ăn thì đơn điệu. Nấu thế này bố ai mà nuốt được!". Chồng nó có bảo: "Muốn nấu ăn ngon, em đi làm về mà vào bếp tự nấu ấy". Nghe chồng nói vậy nó vằng lại luôn: "Anh nghĩ tôi là ai? Tôi là con ô sin trong nhà này chắc? Bà cầm 2 triệu tiền chợ mà cho ăn uống thế này á?".
Lần gần đây nhất, khi mang quần áo đi phơi cho con dâu. Thấy chiếc váy của nó bị sứt chỉ, tôi ngồi cặm cụi khâu lại. Thực ra đã rất nhiều lần như thế, con dâu cũng không biết vì tôi cũng không nói.
Song lần vừa rồi, thấy chiếc váy bị sứt chỉ ở gần nách, tôi cũng âm thầm khâu lại cho con. Chẳng ngờ tối về treo quần áo, con dâu tôi phát hiện ra và cằn nhằn với mẹ chồng. Con dâu tôi bảo: "Khâu xấu mù lại còn bày đặt khâu vá. Mất khoảng 10k, mang ra hàng đẹp luôn".
Vừa rồi, sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định nói chuyện với các con và xin ra ăn riêng một mình để mặc chúng nó sống cuộc sống riêng của mình.
Ngày tôi nói ra ăn riêng, 3 con trai còn níu kéo mẹ chút xíu. 3 con dâu của tôi không ai được lời nào bảo mẹ ăn cùng. Mấy con dâu cũng chẳng thèm mua sắm bất cứ thứ gì cho mẹ ăn riêng hay hỏi han mẹ còn thiếu thốn thứ gì không.
Có những đêm tôi khóc tu tu như trẻ nhỏ dù nước mắt đã cạn khô. Bỗng dưng tôi muốn được cùng theo ông nhà tôi sang thế giới bên kia quá.
Hôm nay đã gần 1 tuần từ ngày tôi ra ăn riêng sau bao nhiêu năm ăn chung, ở chung với con cháu. 3 cái nhà gác 2 tầng, tôi đều cho 3 cặp vợ chồng trẻ ở. Tôi lẳng lặng dọn xuống ở cái nhà cấp 4 cũ ngày xưa gần đó của vợ chồng tôi.
Các con trai tôi đi làm về còn mò xuống thăm mẹ, trò chuyện với mẹ một lúc. Chứ 3 con dâu tuyệt nhiên mấy hôm rồi chưa thèm xuống hỏi han mẹ câu nào. Ngày nào cũng lủi thủi cơm canh, dọn dẹp, nhất là lúc ngồi ăn cơm, tôi buồn tủi đến rớt nước mắt vì một mình ngồi một mâm cơm, ngồi bên nào tôi cũng thấy lệch.
Có những đêm tôi nằm khóc tu tu như trẻ nhỏ dù nước mắt đã cạn khô. Bỗng dưng tôi muốn được cùng theo ông nhà sang thế giới bên kia quá.
Nhiều lúc nghĩ lại, cả đời tôi cơ cực vất vả nuôi con. Tôi cũng yêu thương và vun vén cho con cháu hết lòng mà sao các con dâu, con trai tôi lại đối xử với mẹ tệ bạc thế? Tại sao chúng coi tôi chẳng ra gì? Với chúng, kiếm được tiền là to tát lắm sao và có thể lấn át hết cả tình cảm gia đình? Hay tại chúng nghĩ, mẹ chồng khác máu tanh lòng nên như vậy?
Theo VNE
Khi "chân ngắn" cắm sừng đại gia Tôi có vô số những cuộc tình một đêm, những chuyến công tác xa với nữ đối tác... Tiếc là trong bộ sưu tập chân dài của tôi chẳng hề có vợ. Đơn giản vì vợ tôi chân ngắn, chẳng phải thuộc dạng sắc nước hương trời gì. Người tôi muốn nhắc đến đầu tiên là Kiều Thoa. Cái tên của cô ấy...