Chẳng lẽ tôi đã sai khi chỉ muốn sống yên ổn bên các con?
Liếc mắt thấy tôi, chồng tôi nói: “Cô đứng đó làm gì, mau quỳ xuống đây xin anh ta cho tôi”. Mặt người đàn ông kia tràn đầy tức giận, tôi vội quỳ xuống vừa lạy vừa cầu xin anh ta đừng đánh chồng tôi.
Từ hôm đó đến nay, thái độ của nhà chồng đối với tôi càng tệ hại hơn trước (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 30 tuổi, lấy chồng đã 6 năm nay và có hai con. Tôi làm nhân viên kế toán cho một công ty cung cấp thiết bị chiếu sáng. Chồng tôi làm cho một công ty phân phối mỹ phẩm. Bố mẹ chồng tôi đều là công nhân về hưu.
Chồng tôi là một người rất mâu thuẫn. Anh nói chuyện với người ngoài vô cùng nhỏ nhẹ và tình cảm. Nhưng khi nói chuyện với tôi và con thì luôn cao giọng và gắt gỏng. Mỗi khi tôi thắc mắc tại sao về nhà là anh la mắng mẹ con tôi. Anh trả lời: “Ở ngoài kia tôi phải nịnh bợ hết người này người nọ, về đến nhà còn không cho tôi thoải mái?”
Mỗi khi đi tiệc tùng bên ngoài, anh đều thể hiện là một người chồng hoàn hảo, săn sóc vợ từng ly từng tí khiến người ngoài ai cũng khen anh chu đáo, bảo tôi có phúc. Song cứ về nhà là anh lại coi tôi như bù nhìn để anh mắng chửi, sai bảo, hành hạ. Mặc dù cảm thấy chồng hành xử rất vô lý nhưng còn có bố mẹ chồng ở bên, tôi không dám nói lại anh nửa lời.
Lúc nào uất ức quá, tôi chỉ biết ôm con khóc. Với các con cũng vậy. Chúng rất sợ bố và có phần xa lánh bố vì chỉ cần phạm một lỗi nhỏ là anh đánh hoặc quát mắng con rất nặng nề. Tôi bênh con thì anh đánh luôn tôi, bảo tôi chiều hư con.
Video đang HOT
Vì các con, tôi nhẫn nhịn để anh hàng ngày đi sớm về muộn, thậm chí che giấu giúp anh trước mặt bố mẹ chồng (Ảnh minh họa)
Tôi đi làm về đã rất muộn, lại phải chăm sóc hai đứa con nhỏ và nấu cơm dọn dẹp. Bố mẹ chồng thì nhàn hạ ngồi ghế chờ cơm, thỉnh thoảng mới giúp tôi trông chừng con cái. Vậy nhưng hôm nào tôi chậm dọn cơm là bị mẹ chồng nói lười biếng, suốt ngày lấy cớ để trốn việc. Sống mệt mỏi như vậy nhưng vì hai con, tôi luôn tự nhủ phải cố gắng mới giữ được gia đình đến ngày hôm nay.
3 tháng trước, tôi phát hiện ra chồng ngoại tình với một cô gái rất trẻ. Hai người công khai nhắn tin đêm hôm với nhau, trong khi anh vẫn nằm bên cạnh tôi. Khi tôi trách móc chồng, anh nói: “Cô có chiều nổi tôi đâu mà không cho tôi đi tìm người khác”. Tôi hỏi anh còn phải chiều những gì, muốn chiều như thế nào? Anh nhếch mép bảo: “Nhìn thấy cô là tôi mất hết cảm hứng rồi, cô biết thân phận thì im lặng, tôi cho cô mái nhà mà sống. Cô mà làm ầm lên để người khác biết thì cút ngay khỏi nhà”.
Những lời anh nói khiến tôi nằm suốt đêm khóc thầm. Vì các con, tôi nhẫn nhịn để anh hàng ngày đi sớm về muộn, thậm chí che giấu giúp anh trước mặt bố mẹ chồng. Thỉnh thoảng anh đi qua đêm, tôi phải nói dối mẹ chồng rằng anh đi công tác. Anh chở cô ta đi mua sắm bị bạn của mẹ chồng tôi nhìn thấy, tôi nói dối đó là đồng nghiệp của anh. Tôi đã từng gặp, hai người đi mua đồ cho công ty… Dần dần, tôi cũng cảm thấy bản thân mình thật đúng là không còn giới hạn.
Cho đến buổi chiều chủ nhật vừa rồi, mẹ chồng hầm hầm lao vào nhà gọi tôi ra hỏi chuyện. Tôi rất ngạc nhiên vì bà nói đi thăm bạn bị ngã phải nằm viện, không ngờ đã về sớm như vậy. Nhìn thấy tôi, bà nghiến răng nói: “Sao mày bảo chồng mày đi công tác? Công tác mà tao còn nhìn thấy nó với đứa con gái đi vào nhà nghỉ là sao? Chồng mày công tác gì trong nhà nghỉ hả?”. Vừa nói bà vừa chỉ mặt tôi. Tôi cuống quá cũng không trả lời được ngay, chỉ biết lắp bắp “Con không biết”.
Vậy là mẹ chồng kéo tóc tôi mắng: “Có phải mày làm nó chán nên nó đi với người khác? Tao đã nói mà, cái đứa như mày không sớm thì muộn cũng làm con tao bực mình. Mày mau đi tìm nó về đây ngay”. Các con tôi nghe được tiếng của bà nội, liền chạy ra ngăn phía trước vừa khóc vừa nói bà nội không được đánh mẹ, không được mắng mẹ chúng. Mẹ chồng tôi giằng tay hai đứa trẻ, chỉ ra ngoài sân nói: “Đi tìm nó về, nó đang ở nhà nghỉ…”.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa dắt xe máy đi tìm chồng. Đến địa chỉ nhà nghỉ mà mẹ chồng nói, tôi cũng ngại ngùng không dám bước vào. Tôi không biết chồng mình ở phòng nào, cũng không rõ bà nói có chính xác?
Chưa kịp chờ lâu đã thấy chồng tôi quần áo xộc xệch từ cầu thang chạy xuống. Phía sau là một người đàn ông to con tay cầm gậy đuổi theo. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì bảo vệ nhà nghỉ đã ngăn lại. Trông thấy bộ dạng chồng, tôi ba chân bốn cẳng chạy vào mới hay anh ngoại tình bị chồng cô kia bắt được và đang đánh ghen. Lúc này anh đang quỳ xuống van xin người đàn ông kia tha cho, bất chấp trước mặt bao nhiêu người.
Liếc mắt thấy tôi, chồng tôi gào lên: “Cô đứng trơ ra đó làm gì, mau quỳ xuống xin anh ta tha cho tôi”. Nhìn mặt người đàn ông kia tràn đầy tức giận, tôi như bừng tỉnh vội quỳ xuống vừa lạy vừa cầu xin anh ta đừng đánh chồng tôi. Gã đó nói với tôi: “Tôi thật hết hiểu nổi chị. Chị thấy chồng mình đi ngoại tình mà còn xin xỏ hộ. Chị như vậy thảo nào mà chồng chị tự tung tự tác bên ngoài”. Sau đó anh ta sỉ nhục cả tôi và chồng một trận bằng những lời lẽ rất nặng nề nữa. Nói xong, anh ta đạp cho chồng tôi một đạp rồi mới kéo tay lôi cô vợ đi.
Hai người đó vừa đi khỏi, chồng tôi đứng dậy vuốt quần áo rồi mặc kệ tôi mà ra lấy xe về trước. Khi tôi về đến nhà thì anh đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ và đang ngồi vắt chân trên sô pha. Mẹ chồng tôi ngồi bên thủ thỉ điều gì đó với anh. Trông thấy tôi, cả mẹ chồng và chồng đều không nói gì, chỉ có bố chồng bảo tôi mau đi nấu cơm.
Từ hôm đó đến nay, thái độ của nhà chồng đối với tôi càng tệ hại hơn trước. Bố mẹ chồng đối xử với tôi như thể tại tôi nên con trai họ mới ngoại tình. Còn chồng tôi thì càng ghét tôi hơn nữa vì đã chứng kiến giây phút xấu hổ của anh.
Chẳng lẽ tôi đã sai khi muốn sống yên ổn vì các con như vậy? Tôi không muốn các con chịu ảnh hưởng vì chuyện của người lớn. Hay tôi sai vì đã che giấu và cầu xin cho chồng? Mọi người có thể cho tôi lời khuyên nên làm gì tiếp theo đây?
Theo Afamily
'Chồng à! Em không phải trụ cột gia đình'
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng.
"Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê" - đôi khi em ước gì vợ chồng mình cứ lớn tiếng, để em có cơ hội "bớt lời" và cảm nhận được ngọn lửa ấm áp vẫn nhen lên trong gia đình mình. 4 năm rồi, chính sự im lặng của anh làm em khao khát một điều không giống ai - những cuộc "chiến tranh" giữa chúng ta.
Em đi qua nhiều mối tình. Anh theo đuổi em hơn 5 năm thầm lặng. Thời trung học, những rung động đầu đời với cậu bạn cùng lớp rồi đến khi em vào đại học, trước những săn đón của các cậu bạn cùng khóa, em cũng cà cỡn, chẳng từ chối ai và cũng không đến với ai. Anh biết, nhưng im lặng và âm thầm quan tâm như một người anh, một người yêu không chính thức. Bạn bè hỏi, em bảo "anh hàng xóm", chưa bao giờ nhận anh là bạn trai. Đó là khi em vào năm 3 đại học, em bận bịu với bài vở, bạn bè, gần như quên hẳn anh. Anh giận, không liên lạc, em mới thấy mình như mất một báu vật. Em quáng quàng tìm kiếm và chấp nhận làm "người yêu chính thức của anh".
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng. Trong những cuộc chơi với bạn bè em, anh cứ thế tháp tùng bên cạnh, không ý kiến, không phàn nàn. Em nghĩ, tính anh hiền lành hiếm thấy, em càng "có phước" hơn người. Cưới nhau, chúng ta có một gia đình nhỏ tương đối ổn định, đủ để hãnh diện với bạn bè. Em nghĩ, hạnh phúc thật giản đơn, sẽ chẳng có sóng gió nào khi anh thì quá cục mịch, ít nói, còn em thì trầm tĩnh và không thích tranh cãi...
Nhưng em nhầm. Chính sự lặng im, kiệm lời bất chấp tình huống của anh đã biến thành "liều thuốc độc" ngấm vào lòng em, làm em trở thành con người cộc cằn, thường xuyên tuôn những lời độc địa chỉ muốn để anh lên tiếng phản bác. Anh không thay đổi. Anh giao hết mọi quyết định vào tay em chỉ với câu nói "em muốn sao thì làm vậy!". Mẹ bệnh, em là người quyết định nằm bệnh viện nào; Tivi trong nhà hỏng, em là người quyết định mua nhãn hiệu nào; Mở tài khoản ngân hàng, cũng em là người quyết định chọn ngân hàng nào, gởi bao lâu; Tệ hơn, chuyện mua bảo hiểm, chọn trường cho con cũng chính em là người đắn đo, suy nghĩ một mình. Đứng trước những vấn đề đó, nếu được hỏi, anh cứ "bản cũ soạn lại", không ý kiến, rồi im lặng lên nhà ngồi xem thời sự.
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. (ảnh minh họa)
Em tự hỏi, anh vô tâm, xem là chuyện nhỏ nên hời hợt để em lo, hay anh không xem trọng gia đình mình, hoặc giả anh là người đơn giản và dễ tính, nên thế nào cũng được? Anh quan tâm đến vấn đề xã hội, quốc gia ở tận đâu đâu. Anh kể với em rành mạch rằng có bao nhiêu bé chết vì vắcxin, những nước nào đang đói khổ vì chiến tranh, nhưng tuyệt nhiên chưa nghe anh dặn dò theo dõi con kỹ khi đi tiêm ngừa... Sao thế anh ơi?
Bốn năm rồi, trước sự im lặng của anh, em "bất đắc dĩ" trở thành trụ cột gia đình và là một "người hùng" gánh vác mọi thứ. Anh đều đặn mang hết lương tháng về nhà, rồi hài lòng để em đưa lại vài triệu chi tiêu hàng tháng. Có khi trong ví hết sạch tiền tiêu, anh cũng im lặng, không hề hỏi em để em đưa tiền. Em tự thấy thương anh thì nhét tiền vào ví anh, không thì anh cứ thế mà chịu. Sao thế anh ơi?
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. Anh cũng lặng im không nói, không giải thích, lẳng lặng dìu em lên giường ngủ. Anh không biết, em thèm biết bao nhiêu được anh cằn nhằn, được cãi vã rồi giận hờn nhau để có cơ hội làm lành và thấy cuộc hôn nhân của chúng mình còn nhiều thiếu sót mà phấn đấu, lấp đầy những khoảng trống. Thà như thế em sẽ vui vẻ chấp nhận hơn là củi lửa lạnh tanh, ngôi nhà chẳng có tiếng nói, âm thanh gia đình ngoài những suy nghĩ tiêu cực và sự thổn thức trong lòng em.
Câu nói "im lặng là vàng" giờ đây trở thành hố sâu ngăn cách vợ chồng mình. Đôi khi em nghĩ, anh có phải đang ở trọ trong ngôi nhà này, anh đã lạc nơi nào rồi, làm sao đưa anh về đây?
Theo VNE
"Rủ" tôi có thai xong, anh có người mới Anh phũ phàng dẫn tới trước mặt tôi người con gái anh yêu, anh bảo, đó là cô gái anh lựa chọn. Nhiều lần anh dụ dỗ tôi có bầu Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi đã có tình cảm gắn bó thân thiết. Tình yêu những ngày đầu thật mặt nồng, nhiều kỉ niệm đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau hết...