Chẳng lẽ tôi cùng khóc lóc với cô nhân tình này của chồng: “Em muốn gì cũng được nhưng…
Đang đau buồn thì có tin nhắn đến, của cô tình nhân Huyền xin tôi đừng nói chuyện chiều nay cho chồng tôi biết. Bực bội quá tôi nhắn lại: Không rảnh nợ.
28 năm trên đời tôi chưa từng khóc nhiều như thế này. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi lúc này mới phản ứng lại được. Anh giật điện thoại của bà và bảo: “Thôi mẹ ơi, con xin mẹ đừng làm rối vợ con nữa. Mẹ về đi, để chuyện này vợ chồng con tự giải quyết”.
Mẹ chồng nhìn tôi và bảo: “Thanh ơi, con giờ muốn thế nào? Mẹ đứng về phía con. Giờ con muốn bố con đến dạy chồng con thì mẹ gọi bố con đến. Còn con muốn giải quyết với chồng con thì mẹ cho cháu về bên kia vài ngày. Con muốn thế nào?”.
Tôi khóc nấc lên, còn chưa trả lời được gì thì chồng tôi đã bế con đặt vào tay bà rồi đẩy đẩy bà ra khỏi cửa, bảo bà về trước để anh tự giải quyết.
Thế là mẹ chồng tôi bước ra khỏi cửa. Bà còn quay đầu lại nói: “Thế mẹ về đã Thanh nhé, con cứ suy nghĩ kỹ đi, làm gì cũng nghĩ tới con cái nhé, đừng quyết định vội vàng. Tội nghiệp thằng bé đẹp như tranh thế này”.
Chồng tôi đóng cửa lại, khóa luôn. Sau đó anh đi đến quỳ xuống chân tôi, nhặt xấp ảnh ném hết vào thùng rác. “Giờ anh cũng chẳng biết phải xin lỗi em thế nào nữa. Em muốn gì cũng được, đánh anh cũng được, chửi anh cũng được, nhưng anh không đồng ý ly hôn đâu”.
Tôi buồn bã không nói gì. Giờ tôi chẳng muốn đánh anh, chẳng muốn chửi anh, chỉ nghĩ đến ly hôn thôi.
“Em nói gì đi Thanh”.
Tôi vẫn không nói, còn chồng tôi thì cứ thỉnh thoảng lại nhắc lại câu đó. Cuối cùng mệt mỏi quá, tôi đứng lên bỏ vào phòng ngủ, khóa trái rồi nằm vật trên giường.
Nằm trong phòng tôi lại khóc. Chẳng biết hôm nay lấy đâu ra nhiều nước mắt thế. 28 năm trên đời tôi chưa từng khóc nhiều như thế này. Mà người làm tôi khóc lại chính là người đàn ông tôi yêu. Đang đau buồn thì có tin nhắn đến, của cô tình nhân Huyền xin tôi đừng nói chuyện chiều nay cho chồng tôi biết. Bực bội quá tôi nhắn lại: Không rảnh nợ.
Video đang HOT
Tôi nghe tiếng leng keng tinh tinh bên ngoài phòng khách, đoán chừng anh đang dọn dẹp.
Lúc tôi mở cửa ra nhà vệ sinh thì đã là 1 giờ sáng, nhà đã sạch sẽ, chồng tôi đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn là món nem rán. Thấy tôi đi ra, anh bảo tôi ngồi xuống ăn chút gì cho đỡ đói đã, sau đó cầm đĩa nem lên định đi rán lại. Tôi không trả lời anh, cũng chẳng cản việc anh rán lại nem, im lặng đi vào nhà vệ sinh.
Tôi đi ra, thấy khói đen đầy bếp, anh hốt hoảng mở máy hút khói, rồi quay lại xấu hổ nói rằng nem bị cháy hết rồi, để anh nấu cái gì khác cho tôi.
Tôi ngồi xuống bàn ăn bảo anh tắt bếp rồi ngồi xuống, chúng ta nói chuyện. Anh vội vàng ngồi xuống. Anh vẫn mặc bộ quần áo đi đá bóng, từ lúc về đến giờ chưa thay. Ngón tay có mấy vết băng dán, chắc bị đứt tay lúc dọn nhà.
Anh hỏi tôi: “Giờ em định thế nào?”
“Trước mắt em và con sẽ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian”. Lúc nói ra tôi mới biết giọng mình bị khàn nặng gần mất tiếng.
“Bao giờ em lên?”.
“Chưa biết”.
“Em nghe anh nói này, anh biết anh đã sai. Anh xin lỗi em. Anh thề sẽ cắt đứt tất cả các mối quan hệlằng nhằng bên ngoài. Từ nay về sau anh chỉ có mỗi mình em thôi, em đừng bỏ anh. Em cho anh một cơ hội đi”.
“Em muốn gì cũng được, đánh anh cũng được, chửi anh cũng được, nhưng anh không đồng ý ly hôn đâu”. (Ảnh minh họa)
Tôi không kìm được lại khóc. Nếu anh đi bóc bánh trả tiền bên ngoài 1 – 2 lần vì thèm của lạ, hoặc bạn bè xúi giục, dù đau lòng tôi vẫn có thể tha thứ. Nhưng đằng này anh bao nuôi tình nhân 2 năm, với 2 người khác nhau, dối trá, phản bội, ngoại tình thử hỏi sao tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Anh liên tục xin tôi nín khóc, xin tôi tha thứ, xin tôi cho anh cơ hội. Tôi thì đau đớn quá, cứ như thể mất hết tri giác.
8 giờ sáng hôm sau tôi điện cho mẹ chồng, tôi bảo bà đưa cháu sang bên này, tôi sẽ cho cháu về quê ngoại ở một thời gian. Quê ngoại tôi ở PT, không xa Hà Nội lắm nhưng cũng đủ xa để tôi cảm thấy có thể bình tâm lại được.
Lúc mẹ chồng tôi bế cháu đến, con trai tôi khóc đòi theo tôi, cứ bám chặt tôi không rời. Tôi nhìn con như thế lại khóc theo. Mẹ chồng tôi bảo để chồng tôi đưa tôi về, chứ giờ tôi cả đêm không ngủ, không ăn uống gì, nhìn rất hốc hác, bà không dám để tôi về đó một mình.
Bà nói nếu không muốn chồng tôi đưa thì bà đi cùng tôi, đến xin lỗi thông gia. Nhưng tôi không nghe, tôi bảo: “Mẹ mà theo con thì sau này con sẽ trốn đến nơi cả nhà không tìm ra đâu”.
Theo Afamily
Từ cuộc gặp bất ngờ chiều chủ nhật đến toàn bộ sự dối trá của chồng suốt 4 năm bị hé lộ
Tôi xem ảnh mà tim như chết lặng. Không hiểu mình nên phản ứng như thế nào bây giờ. Chẳng lẽ cùng khóc lóc với cô tình nhân này?
Tôi sợ biết sự thật, nhưng càng sợ mình bị lừa dối. (Ảnh minh họa)
Chuyện của tôi bắt đầu từ ngày 21/8, lúc đó là 4 giờ chiều chủ nhật, tôi đang vừa trông con trai, vừa hì hụi làm món nem rán mà chồng tôi thích nhất, để chờ anh đi đá bóng về cùng nhau ăn bữa cơm gia đình.
Nhưng bất ngờ tôi lại nhận được một cuộc điện thoại từ một người xa lạ. Cô ta tự xưng là tình nhân của chồng tôi, muốn gặp và đưa cho tôi xem một thứ. Tôi không tin nên bảo cô ta là nhầm số rồi. Nhưng cô ta nói: "Em không nhầm đâu. Chồng chị tên Tạ Văn Trường, sinh ngày 18/5/1981. Làm ở tập đoàn H.".
Tôi vẫn không tin, vì người biết chồng tôi nhiều lắm, liệu có phải ai đó đang trêu chọc hoặc muốn phá hoại gia đình tôi không? Thấy tôi không nói gì, cô ta tiếp tục nói, lần này cô ta khiến tôi thực sự tin. "Mỗi tháng chồng chị đưa chị 18 triệu, đưa em 8 triệu, giữ lại 6 triệu để tiêu. Thế nào, em nói không sai chứ? Muốn biết vì sao em biết thì đến quán cà phê số 98 H.C đi, em sẽ nói cho chị biết tất cả".
Đúng là mỗi tháng chồng tôi đưa cho tôi 18 triệu, anh giữ lại 6 triệu tiêu vặt. Nhưng tôi không hề biết con số 8 triệu đưa cho cô ta. Tôi vẫn tưởng lương anh chỉ 24 triệu mà thôi, dù số tiền đó đúng là không xứng với chức vụ của anh ở công ty, nhưng tôi chẳng nghi ngờ gì. Bởi tôi cũng kiếm ra tiền.
Nhưng vì tò mò, tôi vẫn đồng ý đến gặp cô ta. Ngay khi tôi cúp máy, cô ta liền gửi đến cho tôi một tấm ảnh chân dung của cô ta. Dù hẹn 20 phút gặp vì quán đó khá gần nhà tôi, nhưng phải đến 40 phút sau tôi mới xuất hiện. Thứ nhất là vì tôi phải gửi con sang hàng xóm, thứ hai tôi vẫn còn băn khoăn không biết có nên đi hay không? Tôi sợ biết sự thật, nhưng càng sợ mình bịlừa dối.
Khi đến quán cà phê đó, tôi nhìn thấy một cô gái đang ngồi ủ rũ nghịch điện thoại ngay gần hàng rào trang trí. Khuôn mặt đó đúng là người trong ảnh, nhưng hiện giờ cô ta trông như bị bệnh, sắc mặt trắng tái, mắt thâm quầng, môi không tô son, trông khác xa người trong ảnh.
Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi và bảo: "Chị đến rồi à? Em gọi cho chị sinh tố bơ rồi, em biết đây là món chị thích". Tôi không nói gì, ngồi im ngắm cô ta chừng một phút thì phục vụ bàn đã mang ly sinh tố bơ ra. Ly cà phê của cô ta đã hết nên cô ta gọi thêm một ly chanh leo.
Cô ta mở lời trước, giọng rất thản nhiên như giới thiệu trong một cuộc họp: "Em tên là Huyền, 24 tuổi. Em quen anh Trường cách đây 4 năm, khi đó em là sinh viên năm thứ hai, đang làm phục vụ bàn ở quán bia H.B. Nhưng em chính thức trở thành tình nhân của anh Trường mới 2 năm thôi. Do em ra trường, anh Trường xin việc cho em".
Tôi không nói gì, miệng cảm thấy đắng chát nên muốn cầm ly sinh tố lên uống, nhưng không hiểu sao cầm mãi mà không nhấc lên được. 4 năm trước, tức là khi đó chúng tôi mới cưới được 1 năm, vẫn còn đang trong giai đoạn vợ chồng son yêu nhau không rời nửa bước.
Cuộc gặp bất ngờ ngày chủ nhật ấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi biết quán bia H.B, quán đó chồng tôi vẫn đến nhậu với bạn bè thường xuyên. Còn 2 năm trước, khi đó là tôi sinh con, không biết họ cặp với nhau khi tôi còn đang mang thai hay là đã sinh rồi. Vậy mà chồng tôi không hề khiến tôi nghi ngờ một chút nào, thật không hiểu anh giấu giỏi hay tôi là kẻ ngốc nghếch quá tin tưởng vào tình yêu nữa.
Cô ta tiếp tục: "Cuối năm ngoái em mang thai con của anh Trường, nhưng anh không cho em sinh. Anh nói như thế là làm tổn thương chị. Nghe lời anh, em bỏ con. Chị ơi, sao em khổ thế này? Tình yêu đầu tiên của em là dành cho anh ấy, lần đầu tiên cũng trao cho anh. Em còn nghe lời anh bỏ cả giọt máu của mình. Vậy mà giờ anh lại nhẫn tâm phản bội em thế này hả chị ơi?".
Tôi nghe cô ta nói mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có phải cô ta đang cướp mất lời của tôi không? Người đau khổ phải là tôi kia mà. Tôi còn chưa tát cho cô ta bạt tai nào, chưa chửi mắng, hắt nước vào mặt cô ta. Vậy mà cô ta đã kêu than với tôi? Còn muốn tôi an ủi sao?
Thấy tôi từ lúc vào đến giờ không hề nói một lời nào, cô ta cũng sụt sịt nín khóc rồi lục trong túi xách ra một xấp ảnh, bày ra trước mặt tôi. Trong ảnh là hình chồng tôi đang hôn say sưa một cô gái trẻ khác. Có tấm là anh bế cô gái đó ngồi trên đùi trong một quán cà phê tình nhân nào đó. Một tấm khác là anh mở cửa taxi cho cô gái đó. Hình ảnh chụp xa mà chất lượng cao, rõ ràng được chụp rất chuyên nghiệp. Tôi xem mà tim như chết lặng. Không hiểu mình nên phản ứng như thế nào bây giờ. Chẳng lẽ cùng khóc lóc với cô tình nhân này?
Theo blogtamsu
Màn kịch hoàn hảo của gã người yêu sở khanh Những ngày sau đó, anh vẫn đòi quan hệ khi muốn, vẫn đều đặn cho tôi uống thuốc tránh thai sau, vẫn là lời hứa, lời xin lỗi rằng nhất định sẽ cưới tôi làm vợ. Tôi và anh gặp nhau trong một lần tôi lên trường nhập học. Tôi một cô sinh viên bỡ ngỡ, lần đầu tiên bước chân ra khỏi...