‘Chẳng lẽ gia đình tôi phải để chú rể đến đón cô dâu trong tiếng kèn đám ma?’
Dù sao người mất cũng mất rồi, còn em chồng tôi cả đời mới có một ngày cưới chẳng lẽ lại để nhạc đám tang làm phá hỏng bầu không khí?
Các cụ ngày xưa nói “Bán anh em xa mua láng giềng gần”. Gần gũi đâu tôi không thấy, chỉ thấy vừa mệt người lại còn mang tiếng ra.
Xưa nay tôi luôn tâm niệm mình có thì chia sẻ với người khác. Vì thế đối với hàng xóm tôi rất hoà đồng. Bố mẹ ở quê gửi lên thứ gì gọi là quà quê tôi đều sai con mang sang nhà họ. Con trai họ học cùng lớp với con tôi, mà tôi lại làm giáo viên. Thành thử mỗi tối tôi lại kèm cả 2 đứa học. Mấy năm trời tiểu học lúc nào tôi cũng kèm cặp con nhà hàng xóm nhưng không lấy một xu nào.
Bình thường có lẽ không sao, nhưng sau một lần va chạm thì chúng tôi chẳng còn thân thiết gì nữa. Đợt ấy con trai tôi rất hay rủ con nhà hàng xóm sang chơi. Có một hôm buổi trưa thằng bé đến chơi thì buổi tối tôi phát hiện mất cái dây chuyền. Thật ra ở hoàn cảnh của tôi thì ai cũng sẽ làm như tôi đó là thu hẹp phạm vi những người tình nghi. Nhà tôi chỉ có hai vợ chồng với đứa con. Mà con trai tôi thì đi đường nhặt được đồng 2 nghìn cũng mang về đưa mẹ, làm sao nó ăn trộm dây chuyền của tôi được.
Sau lần ấy thì hai nhà chúng tôi bằng mặt không bằng lòng. (Ảnh minh họa)
Vì chỉ có 2 đứa trong nhà nên tôi có hỏi con nhà hàng xóm và qua nói với nhà họ. Mẹ thằng bé hỏi mấy nó cũng không nhận. Chị ta tức quá nên lấy roi vụt con vài cái mà nó chỉ khóc chứ khăng khăng không lấy đồ của tôi.
Lúc ấy tôi đang bên nhà hàng xóm thì chồng vội vàng chạy sang túm lấy roi của chị hàng xóm và quay sang nói với tôi: “Dây chuyền em làm rơi ở dưới bàn trang điểm kia kìa. Chưa tìm kỹ đã vội bán tín bán nghi.” Tôi để ý thấy chị hàng xóm có vẻ tức tôi, lấy tay đánh vào mông con rồi còn răn không được sang nhà tôi nữa kẻo có ngày mang vạ.
Thật lòng tôi cũng thấy mình có chút sai. Nhưng cũng đâu phải là tôi vô lý. Thực lòng vì nôn nóng muốn tìm lại đồ nên tôi đành xử lý như vậy. Đâu ngờ chị ấy lôi con ra đánh. Đã vậy hôm ấy về tôi còn bị chồng nói một trận vì tội hậu đậu.
Sau lần ấy thì hai nhà chúng tôi bằng mặt không bằng lòng. Trước mặt thấy nhau thì chào nói vài câu xã giao chứ không còn như trước. Nhưng đến lần này có lẽ nhìn mặt nhau tôi còn thấy ngán chứ đừng nói là chuyện trò.
Em chồng tôi cả đời mới có một ngày cưới chẳng lẽ lại để nhạc đám tang làm phá hỏng bầu không khí? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chuyện là tuần trước em chồng tôi kết hôn. Khổ nỗi sáng hôm tổ chức thì bà cụ bên nhà hàng xóm mất. Thế rồi nhạc nhẽo hai bên đấu đá nhau cả. Tôi biết ý nói bên loa đài cho nhạc nhỏ lại rồi nhưng nhà họ vẫn sai người sang nhà tôi bắt tắt nhạc đám cưới đi mới được.
Vậy là nhà tôi tổ chức đám cưới cho em mà chẳng ai cười nổi. Vì nhạc khóc đám tang inh ỏi lên thì làm sao mà xuôi tai cho được. Dù sao người mất cũng mất rồi, còn em chồng tôi cả đời mới có một ngày cưới chẳng lẽ lại để nhạc đám tang làm phá hỏng bầu không khí? Thấy không khí không giống đám cưới một chút nào nên khi nhà trai chuẩn bị đến đón dâu, tôi cũng mặc kệ và nói loa đài bật to để át tiếng bên nhà hàng xóm.
Tưởng thế là xong ai ngờ sau hôm đó tôi đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ không biết trước sau. Họ còn nói tôi như vậy là không tôn trọng người chết. Ô hay, chẳng lẽ đám cưới nhà tôi lại để cái tiếng nhạc đám tang làm cho mất vui hay sao? Vậy mà bây giờ nhà tôi tự nhiên bị cả khu cô lập vì như vậy các bạn ạ. Các bạn là người ngoài cuộc, các bạn phân trần giúp tôi xem việc này đúng sai thế nào với.
Theo Phununews
10 năm vợ mới mang bầu, chỉ một câu nói của chồng vợ đã khiến tôi phải ly dị
Chẳng hiểu sao có người lại ghen tức với niềm vui của tôi, nói những lời thô thiển khó nghe. Tôi liền gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.
Trong khi bạn bè đứa nào cũng có con bồng con bế thì vợ chồng tôi vẫn "vườn không nhà trống". Mỗi ngày đi làm về chỉ có tôi và em bên nhau, nói chuyện mãi rồi cũng chẳng còn gì để nói. Nhiều lúc vợ chồng muốn cãi vã nhau để cho không khí thêm rôm rả mà cũng chẳng tìm ra được lý do gì để mà tranh luận.
Vẫn biết nguyên nhân không có con là tại mình nên tôi luôn kiên nhẫn chữa trị bằng mọi giá và em cũng luôn động viên tôi mỗi khi nghe thấy tiếng thở dài hay sự ngáo ngán của tôi về sự buồn chán thiếu tiếng bi bô của trẻ nhỏ. Thấm thoắt hai vợ chồng cưới nhau đã được gần 10 năm, vợ tôi cũng hơn 35 tuổi rồi, cái tuổi sắp đến ngưỡng nguy hiểm của sinh nở vậy mà tin vui vẫn chưa một lần gõ cửa vào nhà tôi. Nhiều lúc tôi muốn ly dị vợ để trả quyền làm mẹ cho cô ấy nhưng em không đành nhìn tôi một mình lẻ loi trên cõi đời này.
Sau nhiều năm kiên trì chạy chữa, cúng bái cầu khấn ở khắp nơi, cuối cùng vợ đã cho tôi một tin vui, tôi đã có con, thế là ngày làm bố của tôi sắp được toại nguyện. Tin vợ tôi có bầu chỉ trong một ngày đã được lan tỏa đến bố mẹ, anh em, bạn bè khiến những lời chúc mừng dồn dập ập đến nhà tôi. Trong những lời chúc mừng đó có một lời nhắn tin từ số lạ:
- Mày nghĩ mày có con thật sao thằng khờ?
Chẳng hiểu sao có người lại ghen tức với niềm vui của tôi, nói những lời thô thiển khó nghe vậ. Tôi liền gọi điện nhưng người này không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Đọc đi đọc lại tin nhắn bí hiểm đó tôi lờ mờ hiểu ra họ muốn nói là cái thai trong bụng vợ không phải là của tôi. Ngay tức khắc tôi đưa tin nhắn lạ chất vấn vợ, cô ấy sa sầm mặt xuống rồi ấp úng trả lời:
- Ôi bọn ghen ăn tức ở đấy mà, người đâu mà thấy gia đình người ta hạnh phúc không chia vui còn chọc gậy bánh xe, muốn phá nát cuộc sống của người khác mới thỏa lòng chăng.
- Vợ chồng mình ăn ở hiền lành vậy mà có kẻ thù sao, chắc có chuyện gì khuất tất thì người ta mới nói vậy chứ, hay em đi lăng nhăng với thằng nào rồi có con? Em mà giấu anh điều gì thì đừng có trách đấy.
- Anh nghĩ em là loại người như vậy sao?
- Thôi anh đùa đấy, chúng ta đi ngủ thôi.
Khi tôi đưa tin nhắn lạ chất vấn vợ, cô ấy sa sầm mặt xuống rồi mớiấp úng trả lời (Ảnh minh họa)
Tôi quên nhanh những câu nói vớ vẩn của mình mà vô tư chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Sáng dậy vợ kêu mệt muốn nghỉ một buổi, do vội đi làm tôi cũng chẳng để ý gì đến tâm trạng vợ, tùy cô ấy thích nghỉ thì nghỉ miễn sao giữ sức khỏe tốt cho con là được.
Đang làm việc có người gọi điện cho tôi bảo:
- Anh đến bệnh viện đưa vợ về, cô ấy yếu lắm.
Không hiểu cô ấy bị sao mà phải vào viện, lại còn trong tình trạng yếu lắm. Một loạt câu hỏi lúc đó bao trùm lên đầu tôi trong khi vội vàng sắp xếp công việc để vào viện gấp. Đến nơi thấy một y tá đang chuyền dịch cho vợ còn cô ấy nhắm mắt ngủ ly bì, tôi vội hỏi:
- Vợ em bị làm sao mà phải chuyền vậy chị?
- Là chồng mà chẳng biết kế hoạch gì cả, khiến cô ấy phải đi phá thai chứ sao nữa, sức khỏe cô ấy yếu lắm, khi nào tỉnh dậy và hết chai dịch này mới được về.
Nghe cô y tá trách mà lòng tôi đau nhói, không hiểu sao vợ lại đi phá thai trong khi tôi đã mong chờ đứa con gần 10 năm nay rồi, thấy vợ tỉnh dậy tôi kìm nén nỗi đau lại tỏ như chưa biết chuyện gì. Nhìn thấy tôi cô ấy khóc nức nở:
- Sáng nay em bước cầu thang không cẩn thận nên bị sảy mất con rồi, em thật có lỗi với anh.
- Em đừng khóc nữa, khi nào về nhà rồi nói, em ngủ một chút nữa đi để sức khỏe nhanh hồi phục.
Ngoài miệng tôi cố nở nụ cười mà trong lòng một chuỗi hoài nghi về người vợ chung thủy. Tại sao vợ lại nói dối? Tại sao lại phá thai?
Mặc dù tôi cố bình tĩnh nhất có thể nhưng trong lòng lại xuất hiện một chuỗi hoài nghi vềngười vợ chung thủy (Ảnh minh họa)
Đưa vợ về đến nhà, cánh cửa vừa khép lại tôi lao vào đẩy vợ xuống ghế mà quát ầm nhà lên:
- Hãy trả lời anh đi, tại sao em lại bỏ đứa con mà anh mong mỏi bấy lâu nay? Tại sao nói dối là bước xuống cầu thang bị sảy thai? Em đang giấu anh điều gì nói ngay, anh hết chịu đựng nổi rồi.
Sự hùng hổ, giận dữ của tôi khiến vợ sợ quá đành phải khai sự thật:
- Em đã hết kiên nhẫn để chạy chữa nên đã chủ động quan hệ với một người bạn để có con, nhưng lời cảnh báo của anh hôm qua cùng với tin nhắn lạ khiến em không đủ can đảm để giữ đứa con này nên đã quyết định phá thai.
- Chỉ một câu nói vô tình đùa giỡn của anh mà em lại đang tâm bỏ đứa con trong bụng đi, mà sao trước lúc bỏ thai đi em không nói thật tất cả với anh, anh sẵn sàng chấp nhận con của người khác cơ mà, miễn sao là do em sinh ra và tay anh nuôi nấng là được.
Nhưng đến bây giờ đã quá muộn rồi, anh thấy em thật tàn ác, không xứng đáng được làm mẹ lần nữa. Chúng ta chia tay tại đây thôi, anh không thể sống chung với người đàn bà không có tình người như em được, chỉ vì ý nghĩ ích kỷ của bản thân mà đang tâm bỏ giọt máu của mình.
Không để cho vợ thanh minh, năn nỉ, tôi dọn hết đồ đạc của mình ra ngoài ở để mặc cho vợ ngồi đấy suy nghĩ về những hành động dại dột của mình.
Theo Phununews
Em nhất định không sinh con cho tôi vì hi vọng tình cũ sẽ quay về hơi sâu vào quá khứ của nhau chỉ khiến cho cả hai thêm đau khổ, nhưng nếu em cố tình sống với quá khứ, hỏi tôi phải làm sao? Với em, tôi chỉ là bến đậu tạm thời mà thôi (Ảnh minh họa) Tôi chấp nhận không phải là người đàn ông đầu tiên của em, bởi em cũng không hẳn là người...