Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu?
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng.
Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn lựa giữa anh và một người bạn thân khác.
Cho đến lần hai đứa bị hư xe trên đường từ quê anh trở lại trường để nhận bằng tốt nghiệp. Chúng tôi phải dắt xe đi gần 3 cây số mới có chỗ xin nghỉ trọ qua đêm. Căn phòng nhỏ chỉ có một cái giường được bác chủ nhà tốt bụng nhường cho khách. Bà tưởng chúng tôi là một cặp vợ chồng. “Em cứ ngủ trên giường đi”. Nói rồi Minh ôm mền gối xuống đất. Tôi sợ anh bị lạnh, bị muỗi cắn… nên trằn trọc mãi không ngủ được. Nửa đêm tôi lay anh dậy, bảo anh lên giường nằm chung. Phải nói mãi anh mới chịu lên.
Đêm đó chúng tôi nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ. Tôi nghe hơi ấm từ anh phả vào người mình. Trong cái đầu giàu tưởng tượng của tôi hiện lên đủ thứ hình ảnh khi một người con trai và một người con gái nằm cạnh nhau… Thế nhưng, đến sáng mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi sung sướng nghĩ thầm, anh đúng là mẫu người đàn ông quân tử, mã thượng mà tôi tìm kiếm.
Hôm đó, khi ngồi sau xe anh trở về Sài Gòn, tôi đã vòng tay ôm anh và tựa cằm lên vai anh với cảm giác thật ấm áp, tin cậy…
Ra trường hai năm, chúng tôi cưới nhau trong sự vui mừng của gia đình hai bên và bạn bè. Ai cũng khen chúng tôi là một cặp đẹp đôi. Bản thân tôi lại càng thấy cuộc hôn nhân của mình thật đẹp bởi dù rất yêu nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ gìn cho đến ngày cưới…
Đêm tân hôn, tôi háo hức chờ đợi. Anh cũng không dám uống rượu nhiều. Thế nhưng, điều tôi nôn nao chờ đợi đã không xảy ra. Thoạt đầu, tôi nghĩ anh mệt vì mấy ngày nay phải lo đám cưới nên động viên anh: “ Không sao đâu, anh chợp mắt một chút đi, sẽ khỏe lại thôi mà”. Hai chúng tôi ôm nhau, da thịt tôi chạm vào da thịt anh nóng rát, môi tôi tìm môi anh khát khao… Thế nhưng anh vẫn không thể nhận điều mà tôi đã để dành cho anh đến tận giây phút ấy. Điều cuối cùng tôi có được trong đêm tân hôn là anh nằm gục trên người tôi bật khóc như một đ.ứa t.rẻ…
Đêm sau và những đêm sau đó, tình hình vẫn không cải thiện. Cả hai chúng tôi đều phờ phạc. Người ngoài nhìn vào đều cho rằng, vẻ phờ phạc ấy là kết quả của những hoan lạc tuyệt vời mà chúng tôi tìm thấy trong tuần trăng mật của mình.
“Sao thế hả anh?”. Đến đêm thứ ba, tôi vừa khóc, vừa hỏi. Anh vùi mặt vào ngực tôi không có câu trả lời. Tôi bức bối vứt bỏ cả những e ngại, xấu hổ của một cô gái mới về nhà chồng để săm soi từng ngõ ngách trên cơ thể anh nhằm tìm một câu trả lời khả dĩ hiểu được. Tất cả đều bình thường, khỏe mạnh, trừ một nơi mà tôi cần nó khỏe thì mãi chẳng có cách gì để nó có thể bình thường.
Tôi bắt đầu đọc sách, lên mạng tìm hiểu rồi lặn lội tận chợ thuốc bắc ở Chợ Lớn để cắt thuốc cho anh. Ròng rã 3 tháng trời vẫn không có kết quả. Tôi quyết định đưa anh đến phòng khám nam khoa. Thế nhưng anh không đồng ý: “ Anh thấy khá hơn rồi, em đừng tạo áp lực cho anh nữa“. Tôi không biết anh thấy khá hơn là thế nào chứ với một người phụ nữ đang khao khát được làm vợ như tôi thì tất cả vẫn chỉ là con số không.
Video đang HOT
Tôi im lặng vì thấy ngại ngùng hơn là vì không muốn đến với anh… (Ảnh minh họa)
Thời gian không dừng lại ở 3 tháng. Một năm rồi 3 năm trôi qua. Ai gặp tôi cũng hỏi: “ Hai vợ chồng này ham vui quá, mãi mà vẫn chưa chịu đẻ con“. Tôi nghe mà ứa nước mắt. Chính điều đó cũng đã trở thành nỗi bận tâm lớn nhất trong cuộc sống của tôi bây giờ. Nhưng làm sao tôi có thể có bầu, đẻ con một mình? Không lẽ tôi có chồng đàng hoàng mà phải đi thụ tinh nhân tạo? Càng buồn hơn khi chính ba mẹ chồng tôi lại thúc giục chúng tôi sinh con. Bí quá, tôi đành nói dối: “ Con đang học cao học nên chưa thể sinh em bé bây giờ“. Ba mẹ chồng tôi có vẻ không vui, còn Minh thì ngày càng lầm lũi, ít nói.
Cho đến một lần, nhân kỷ niệm 4 năm ngày cưới, anh bảo tôi làm tiệc đãi mấy người bạn thân. Hôm đó là thứ bảy. Anh bảo: “ Ngày mai được nghỉ nên hôm nay em cứ uống, anh sẽ rửa chén, lau nhà cho em”. Tôi rất vui nên uống khá nhiều. Đến khuya, mọi người đã về gần hết, thấy tôi có vẻ mệt anh bảo: “ Em đi ngủ trước, lát nữa xong anh dọn dẹp cho”. Chỉ chờ có vậy, tôi xin lỗi mọi người rồi về phòng. Cả ngày vất vả lại uống nhiều rượu nên vừa đặt lưng xuống, tôi đã ngủ vùi.
Tôi không biết mình bị đ.ánh thức khi nào vì lúc ấy trong phòng rất tối. Hình như anh quên bật đèn ngủ. Tôi ngửi thấy mùi rượu từ anh phả vào mặt, vào mũi mình cùng những nụ hôn ngấu nghiến của một người đã phải nhịn đói lâu ngày. Tôi cảm nhận được cơ thể nóng ấm của anh đang đốt cháy từng tế bào ham muốn trong tôi. Có điều gì đó rất lạ đang xảy ra. Dường như tôi và anh đang tan chảy trong nhau. Tôi nhắm mắt ghì xiết lấy anh như cố giữ lấy những phút giây diệu kỳ ấy. Vậy là cuối cùng anh cũng đã cho tôi hạnh phúc được làm vợ dù đêm động phòng phải lùi lại đến 4 năm…
Đêm đó anh không chỉ cho tôi một lần hạnh phúc. Dường như bao nhiêu yêu thương, khao khát, chờ đợi bị dồn nén bấy lâu mới có dịp tuôn trào. Cứ thế, cho đến lần cuối cùng thì tôi không còn chút sức lực nào nữa. Tôi đã ngủ thiếp đi khi chúng tôi vẫn còn trong nhau…
Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Bởi chỉ có những giấc mơ mới không thể làm cho người ta đớn đau, dằn vặt. Sáng hôm đó, khi tỉnh dậy, tôi không thể tin vào mắt mình: Người nằm cạnh tôi lại là người bạn thân nhất của anh và cũng là của tôi. Tôi dựng anh ta dậy, gào lên: “Đồ khốn nạn. Tôi sẽ g.iết c.hết anh!”.
Rồi tôi lao ra khỏi phòng. Mọi thứ vẫn gọn gàng, tươm tất. Như thể đêm qua không hề có cuộc rượu kỷ niệm 4 năm ngày cưới của chúng tôi. Điều duy nhất khác thường là cửa nhà đóng kín và Minh đã ra đi với bức thư để lại: “ Anh vô cùng xin lỗi em. Cầu chúc hai người hạnh phúc. Vinh cũng yêu em như anh đã từng yêu. Đơn ly hôn anh đã ký…”.
Tôi khóc vùi trong vòng tay một người đàn ông xa lạ. Nhưng tôi không thể chấp nhận một thực tế là cuộc hôn nhân của mình đã đổ vỡ…
Hai năm qua, tôi vẫn cất lá đơn dưới gối. Thỉnh thoảng Minh gọi về nhưng chỉ để hỏi thăm tôi sống ra sao. Điều lạ lùng là cảm giác nặng nề những ngày đầu trong tôi đã biến mất. Tôi không nhớ Minh mà mỗi khi nhắm mắt lại, tôi chỉ nghĩ về người đàn ông trong cơn ác mộng của mình…
Vinh bảo tôi: “ Anh sẽ chờ cho đến khi em thật sự thấy nhẹ nhõm trong lòng”.
Tôi im lặng vì thấy ngại ngùng hơn là vì không muốn đến với anh… Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi chàng thích "hái hoa cả cụm"
"Không hiểu tự tin tới mức nào mà vừa bỏ bạn em xong, hắn đã dám vác mặt dày tán tỉnh em", Tình bức xúc kể tội Thành - một gã trai tham lam, không biết mình là ai.
Từ hái dần dần...
Hoa với Tình vốn là cặp bài trùng suốt những năm cấp 3. Ra trường, mỗi người chọn một ngành học nhưng họ vẫn là đôi bạn thân thiết như thuở nào. Đều xinh xắn, dễ thương song Hoa tính tình có phần nhút nhát, khép kín. Trong khi đó Tình lại sôi nổi, phóng khoáng và mạnh mẽ hơn hẳn. Bởi vậy, chơi với nhau, Tình vừa là bạn vừa là người chị, luôn luôn giúp đỡ, bảo vệ Hoa.
Cách đây hai tháng, Hoa tâm sự với Tình rằng đang quen Thành - một anh chàng sinh viên lớp trên cùng trường. Tình vui thay cho bạn, bởi tuy đã bước sang t.uổi đôi mươi song với bản tính rụt rè, đây mới là lần đầu tiên Hoa chập chững "tập yêu". Thế nhưng, vừa gặp "ý trung nhân" của bạn, Tình đã sớm phát hiện chàng ta "có vấn đề".
Tình kể: "Hôm đó, vô tình mấy lần em thấy anh ta liếc trộm em. Ban đầu, em nghĩ do mới gặp, còn xa lạ nên thi thoảng "săm soi" nhau. Sau đó, anh ta tỏ ra khá ga lăng, tự tin và nhanh mồm nhanh miệng. Trước mặt bạn em, anh ta không ngại chủ động bắt chuyện, hỏi han em rất nhiều, thậm chí còn hỏi số điện thoại. Tưởng đó chỉ là sự cởi mở, thân thiện, ai ngờ...".
Vài ngày sau, Thành gọi điện cho Tình, giả vờ hỏi về Hoa rồi à ơi gợi chuyện. Những ngày kế tiếp, Thành bắt đầu dàn trận, mở chiến dịch tin nhắn, chat chít tiếp cận Tình. Dù anh chàng làm ra vẻ đang kết thân với Tình theo kiểu "bạn bè, anh em" trong sáng, tuy nhiên, những câu nói bóng gió như "Tính anh và Hoa không hợp nhau lắm", "Bọn anh vẫn chưa có gì sâu đậm"... đã khiến Tình không khỏi "lăn tăn".
Nghi ngờ vậy song chưa có chứng cứ xác đáng, phần nữa lại sợ cô bạn hiền lành sẽ tổn thương, thành thử Tình chẳng dám "manh động" mà chỉ nhắc nhở Hoa tuyệt đối cẩn thận với đàn ông thời nay.
Mãi đến khi Hoa đeo bộ mặt âu sầu thổ lộ "Bọn mình tạm chia tay rồi. Anh ấy bảo cần thời gian để xác định lại tình cảm" thì Tình mới chột dạ. Choáng hơn nữa là chỉ sau đó ít hôm, Thành dám vác mặt dày tới tán cô. Anh ta thản nhiên tuyên bố: "Ai chẳng có lúc nhầm lẫn. Trước khi gặp em, anh tưởng mình thích Hoa. Nhưng sau đó, anh chỉ nghĩ tới em mà thôi! Chuyện tình cảm sao nói trước được điều gì!".
Đương nhiên, là cô gái biết nghĩ, Tình không bao giờ cho phép Thành bất kì một cơ hội nào.
"Phải thừa nhận hắn rất đẹp trai, hấp dẫn, lại là công tử con nhà giàu. Nhưng như thế không có nghĩa mọi cô gái sẽ phải xiêu vẹo dưới chân hắn", Tình quả quyết.
Tình bạn của Thảo với Trang cũng xuýt bị một tên đàn ông tham lam phá hoại... (Ảnh minh họa)
Đến đ.ánh cả cụm
Gặp chuyện nực cười tương tự, tình bạn của Thảo với Trang cũng xuýt bị một tên đàn ông tham lam phá hoại.
Số là trong buổi tiệc sinh nhật một người bạn, Thảo và Trang cùng có dịp quen Lâm - anh chàng kiến trúc sư vừa điển trai vừa đa tài. Tối đó, cả hai cô gái đã không khỏi ngưỡng mộ trước giọng ca trầm ấm và tiếng đàn guitar điêu luyện của Lâm. Họ càng xao xuyến hơn khi được chàng chủ động bắt chuyện, xin số điện thoại. Chẳng ai bảo ai nhưng trong lòng họ đều ngấm ngầm nuôi hi vọng.
Ngay hôm sau, niềm hi vọng ấy lại như nhân đôi khi hai cô gái tiếp tục được Lâm mời đi uống cà phê. Có một điều oái oăm là suốt buổi trò chuyện, tán gẫu, cả Thảo và Trang đều không thể đoán nổi chàng đang nhắm đến ai. Lâm thân thiện với Thảo, mà đối với Trang cũng tỏ ra quý mến. Rồi những ngày sau đó, anh chàng càng vô tư một cách khó hiểu, như khéo léo bày binh bố trận làm hai cô gái như rơi vào mê cung.
Chẳng hạn, hôm trước thì Lâm viện cớ Thảo sành mua sắm nên rủ cô cùng đi chọn quà sinh nhật cho mẹ mình. Hôm sau, anh chàng lại khen Trang giỏi tiếng Anh, vì thế nhờ cô dịch giúp một số tài liệu. Hay lúc thì Lâm bảo vừa có công chuyện gần trường Trang, tiện thể rủ cô đi ăn trưa. Buổi khác anh chàng lại nói đang sửa xe ngay khu nhà Thảo, nên trong lúc chờ đợi gọi cô ra tán dóc. Rồi có bận, Lâm c.hơi b.ài "phối hợp", khoe mới tăng lương nên mời cả hai cô bạn cùng đi ăn tối chia vui.
Tất nhiên, sự công bằng quái gở ấy khiến tình bạn giữa Thảo và Trang không khỏi r.ạn n.ứt. Thảo khó chịu mỗi khi biết Trang hẹn hò với Lâm mà không có mình. Trang cũng tức anh ách vì biết Thảo hay chat chit cùng Lâm đến tối khuya. Nhưng họ không thể đùng đùng lôi Lâm ra chất vấn "Anh thích ai trong hai chúng tôi?", bởi suy cho cùng mọi cử chỉ quan tâm của Lâm vẫn chỉ dừng ở mức độ bạn bè, chứ anh chàng chưa có hành động "quá khích" hẳn với cô nào.
Ngay cả khi mỗi cô đều tìm cách thăm dò Lâm bằng các câu hỏi như "Anh mê cái Trang chứ gì?", "Anh nhớ em Thảo phải không?"... thì đều chỉ nhận được nụ cười khó hiểu và câu trả lời chung chung: "Thôi em đừng suy diễn nữa!". Thế nên hai cô gái vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
Phải đến khi vô tình, một anh bạn của Thảo học cùng trường với Lâm ngày xưa cho biết: "Tên Lâm này trước đây nổi tiếng trăng hoa, sát gái" thì Thảo mới giật mình thon thót. Cô quyết định mở "cuộc họp kín" với Trang để xác minh tư cách "anh bạn tốt" và cũng là để làm hai năm rõ mười vụ tình án có nhiều khả nghi này.
Thảo và Trang thống nhất sẽ lật ngược tình thế, chuyển từ trạng thái bị động sang chủ động, tổng tấn công Lâm cùng một lúc, xem anh chàng phản ứng ra sao. Kết quả, tối hôm trước Lâm vừa choáng ngợp trước màn chủ động khóa môi của Trang, thì đến tối hôm sau lại im re đồng ý khi Thảo vòng tay ôm eo mình. Vậy là chân tướng kẻ tham lam bại lộ.
"Hồi đó, cũng hơi buồn và tiếc nuối nhưng bọn em vẫn cạch mặt hắn ngay. Hai chị em còn tặng thêm cho hắn một bài "tổng sỉ vả" làm quà chia tay. Nói chung, đàn ông tham lam thế thì chỉ có mất cả chì lẫn chài thôi", Thảo khẳng định. Cô cũng cho hay, câu chuyện này vừa là bài học thương đau, vừa là chiến tích của cô và Trang vì đã trừng trị được một kẻ tham lam, đòi "hái hoa cả cụm".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nguyên tắc “tán” Giao tiếp vốn dĩ không đơn giản. Chuyện càng phức tạp hơn khi một người có "tình cảm đặc biệt" với người kia. Thuộc nằm lòng những nguyên tắc sau, bạn chắc chắn sẽ tự tin hơn trên con đường chinh phục trái tim người ấy. 1. Hãy coi chuyện tán tỉnh như một trò chơi. Bởi "nghiêm trọng hóa vấn đề" sẽ...