Chàng ‘lãnh đạm’ vì đâu?
Họ sợ “chuyện ấy” vì hiểu rằng nó không chỉ sinh ra trẻ con, cũng là thứ đôi khi phiền toái mà còn gây ra cả đống bệnh.
Ảnh minh họa
Không phải vì họ không có khả năng làm cho người mình yêu tới đỉnh hạnh phúc, cũng chẳng phải họ là kẻ lập dị. Sự đoạn tuyệt của họ với “chuyện ấy” rất tự nhiên, với vô vàn lý do mà nếu hiểu được, chị em sẽ không “ kết tội” họ.
Nhóm những chàng trai này có tâm hồn mẫn cảm. Bất cứ điều gì can hệ đến bản thân, họ đều cực kỳ thận trọng và luôn cố tránh xa những chuyện phiền toái. Họ quá nhạy cảm để có thể chấp nhận chuyện ân ái qua đường, nhưng lại quá ích kỷ để có thể quyết định những vấn đề rắc rối mà một mối quan hệ lâu bền có thể đem lại.
Chuyện “bóc bánh trả tiền” họ không hứng thú, còn việc yêu đương bền lâu khiến họ mệt mỏi. Cảm thấy bị cắn rứt khi chung chăn gối với nhiều cô khác nhau, những anh chàng nhạy cảm này quyết định khi nào gặp được người con gái duy nhất trong mộng để có thể hòa hợp cả trong “chuyện ấy” lẫn trong cuộc sống.
Luôn bị ám ảnh bởi bệnh tật, các chàng thuộc diện này thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe và tiêm tất cả các loại vaccine phòng ngừa. Họ sợ “chuyện ấy” vì hiểu rằng nó không chỉ sinh ra trẻ con, cũng là thứ đôi khi phiền toái mà còn gây ra cả đống bệnh.
Khi biết rằng AIDS dễ dàng lây qua đường tình dục, họ có thể quyết định “hoãn sự sung sướng” ngay với cả người yêu. Chỉ khi nào “đối tác” đồng ý đi làm đầy đủ các xét nghiệm và kết quả là hoàn toàn âm tính thì họ mới yên tâm “chung giường”.
Ngán phụ nữ
Đây không phải là những gã đồng tính mà là những đấng mày râu đã vài lần thất bại trong hôn nhân để rồi đi đến kết luận: Nói chung không nên dây với đàn bà.
Theo họ, phụ nữ không chỉ ngốc nghếch mà còn dối trá, tham lam và luôn đem “chuyện ấy” ra để khống chế đàn ông. Và vì thế, nếu muốn được yên ổn thì tốt nhất là đàn ông nên tránh xa đàn bà, đặc biệt là trong tình ái.
Máy tính, xe ôtô, chuyện kinh doanh, nghiên cứu khoa học, đam mê công việc và những sở thích riêng khiến những người đàn ông này không còn thời gian cũng như hứng thú cho “chuyện ấy”. Mối quan tâm hàng đầu của họ là công việc.
Video đang HOT
Bữa ăn có khi cũng chỉ là cái bánh mì kẹp thịt mà cô thư ký giàu lòng trắc ẩn dúi cho. Họ thường trở về nhà khi mọi người đã đi ngủ và lên giường không phải với người phụ nữ mà với… chiếc mobile phone. Họ chẳng thiết tha gì với “chuyện ấy” mặc dù hoàn toàn có khả năng.
Ân ái kiểu fastfood vào giờ nghỉ trưa đồng nghĩa với hạ thấp thanh danh của họ. Một cuộc tình trong chuyến đi biển nghe chừng thích hợp hơn. Nhưng với những người này, phải đến vài năm may ra họ mới có thời gian thu xếp nổi một chuyến đi nghỉ.
Lãnh cảm
Theo Sheire Hite, một “sư mẫu” của bộ môn tình dục học, không có đàn bà thiếu cảm giác mà chỉ có đàn ông vụng về thôi. Lời phán của nữ tiến sĩ này hơi cường điệu. Sự thật không đến nỗi quá “căng” như thế, nhất là ở Việt Nam. Vì bản năng tình dục là hiện tượng bẩm sinh ở mọi người, không phụ nữ bình thường nào thiếu.
Hiện nay, thiếu cảm giác hay thiếu khoái cảm được nhận định là một sự kém phối hợp giữa não bộ và cơ quan sinh dục, cũng giống như trục trặc điện thoại (quay nhầm số, chuông không reo, hay chuông reo mà không có người nghe, đang nói chuyện thì bị cúp ngang). Cùng lắm là bản năng ấy được thể hiện với một hình thức khác, hoặc là một “bản năng chưa được triển khai”, giống như nàng công chúa đang ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến đánh thức dậy.
Có lẽ phải bắt đầu bằng một số điều cơ bản. Trước hết chuyện vợ chồng chủ yếu vẫn là (và phải là) chuyện riêng của hai người với nhau mà người khác (bất kỳ ai) không có tư cách gì, không “mắc mớ” gì phải có ý kiến. Nếu hai vợ chồng thấy được, thấy bằng lòng, thấy thỏa mãn là được, không cần thắc mắc gì cả.
Chuyện tình dục thuộc lĩnh vực mà người ta rất ít khi nói thật. Tuyệt đại đa số con người, nhất là người Việt Nam, mỗi khi đề cập đến chuyện đó, thường chỉ nói rất ít hoặc tránh né, không nói gì cả. Những trường hợp “hãnh diện khoe khoang thành tích” hoặc mô tả cụ thể với nhiều ngôn từ “đao to búa lớn” (ở cả nam lẫn nữ) phần lớn là bịa đặt.
Thật ra, người nói chỉ muốn tự trấn an, hoặc vẽ ra những tình huống mà trong thâm tâm họ đang mơ ước được hưởng. Những “câu văn tả chân” trong tiểu thuyết hoặc “hư cấu điện ảnh” của các văn hóa phẩm đặc biệt lại còn xa sự thật hơn. Không nên căn cứ vào những thứ ấy để tự cho là thiếu cảm giác, vì “lạc thú chăn gối”, như ông bà ta thường nói, là những cảm giác hoàn toàn chủ quan. Nữ bác sĩ Wolfromn đã rất có lý khi cho rằng, chỉ những phụ nữ nào tự nhìn nhận mình thiếu cảm giác và cảm thấy cần phải thay đổi tình trạng đó thì mới bị coi là thiếu cảm giác.
Trái với điều mà nhiều người lầm tưởng, khả năng tình dục ở người đàn ông không bao giờ có thể đánh giá bằng “số lần” trong một khoảng thời gian nhất định nào đó. Vì nếu vậy, một người đàn ông có khả năng xuất tinh nhiều lần bằng cách thủ dâm là mạnh lắm hay sao? Tự ái đúng nghĩa của người chồng phải là khả năng thỏa mãn của hai người chứ không phải chỉ riêng một mình mình thôi. Các nhà nghiên cứu nữ cho rằng, nếu các ông “chú ý” đến bà xã hơn một chút nữa thì tình trạng thiếu cực khoái hoặc thiếu cảm giác đã không xảy ra.
“Chuyện vợ chồng” là sự việc đã có từ ngày con người xuất hiện lần đầu tiên trên trái đất. Nếu không có chuyện đó, nhân loại đã không thể tồn tại đến nay. Nhưng “nó” lại là chuyện đơn giản nhất, đồng thời cũng phức tạp nhất, đa dạng nhất, muôn người muôn vẻ, tùy thuộc vào trình độ văn hóa, văn minh dân tộc. Riêng ở nước ta, hình như các bà ít thắc mắc và tự mình đến bác sĩ để chữa bệnh hầu hết các trường hợp là do các ông chồng dẫn đến.
Điều kiện tiên quyết để trị bệnh là phải có ông xã (chính thức hoặc không chính thức) và phải được sự cộng tác hoàn toàn của cả hai người. Nếu được như vậy thì cũng dễ giải quyết. Tuy nhiên, tất cả những chuyện từ nãy đến giờ chỉ là khái quát “vĩ mô”, nếu đi vào “vi mô” thì còn rất lắm chuyện.
Theo PhunuNet
"Bản án lương tâm" của tài xế lái xe bị lũ cuốn
Cơ thể Trường run lên liên tục khi chúng tôi hỏi đến giây phút kinh hoàng khi chiếc xe khách bị lũ nhấn chìm tại Hà Tĩnh khiến 20 người thiệt mạng. Tài xế này chẳng thể nói thành lời bởi đến giờ, những khoảnh khắc đó vẫn còn ám ảnh trong lương tâm.
"Pháp luật kết tội tôi như thế nào tôi cũng chấp nhận, nhưng bản án lương tâm trong con người tôi thì chắc sẽ đeo đuổi tôi suốt đời", Trường tâm sự.
Ám ảnh "bản án lương tâm"
Những ngày cuối năm Canh Dần, chúng tôi có cơ hội được gặp lại Trần Văn Trường, lái xe khách bị lũ cuốn trôi vào sáng ngày 18/10/2010 khi đang bị tạm giam tại trại tạm giam Cầu Đông, Hà Tĩnh. Trường đã bị cơ quan cảnh sát điều tra huyện Nghi Xuân khởi tố, bắt tạm giam về tội vi phạm các quy định điều khiển giao thông đường bộ sau khi lái xe gây ra vụ tai nạn kinh hoàng.
Gặp lại Trường sau 3 tháng, tài xế này bây giờ đã xuống cân nhiều. Khuôn mặt hốc hác, thân hình cũng đã gầy gò đi nhiều. Trường bảo, từ khi vào trại tạm giam, chẳng đêm nào ngủ yên. Nhiều đêm gặp phải ác mộng, chẳng thể ngủ tiếp, Trường lại đi về phía song sắt phòng giam rồi nhìn vào đêm tối mịt mùng. Trường nghĩ rất nhiều, nghĩ về những gì đã xảy ra, nghĩ về những giây phút kinh hoàng và cả lỗi lầm mà bản thân gây ra.
Tài xế Trường
Trường bảo, cũng sắp đến ngày phải chịu tội với một bản án của cơ quan pháp luật. Nhưng đối với Trường, bản án của tòa án pháp luật không còn sợ hãi. Từ khi bước chân vào trại giam, biết toàn bộ những hậu quả của vụ tai nạn thì Trường đã chịu dày vò với bản án lương tâm trong chính con người mình. Tài xế này sợ nó sẽ theo mình suốt cuộc đời này.
Trần Văn Trường quê tại xã Hải Cường, huyện Hải Hậu (tỉnh Nam Định). Năm 2006, khi bước vào tuổi 30, Trường lấy vợ là chị Mai Thị Vân. Vợ chẳng có công ăn việc làm, cả gia đình sống chủ yếu nhờ vào đồng lương ít ỏi 3 triệu đồng từ công việc lái xe của Trường. Rồi khi những đứa con ra đời, cuộc sống của gia đình càng khó khăn hơn. Nhưng Trường vẫn vui vẻ vì những đứa con ngoan ngoãn được người vợ hiền chăm sóc.
Trường bắt đầu lái xe khách từ năm 2003. Mỗi tháng chạy cho xe khách mang BKS 48K- 5868 ba chuyến từ Nam Định vào Đăk Nông. Mỗi chuyến vào rồi ra phải mất tới 10 ngày, được trả 1 triệu cho một chuyến đi như vậy.
Sáng 10/10/2010, Trường lại từ biệt vợ con để tiếp tục công việc lái xe của mình. Lúc này đứa con trai thứ 2 cũng chỉ mới được 2 tuần tuổi. Trường và vợ con nào có biết chuyến đi này lại trở thành chuyến đi định mệnh như thế. Từ đó đến nay, Trường vẫn chưa thể gặp lại vợ và hai con mình.
3 triệu đồng tiền lương mỗi tháng, Trường cố gắng chi tiêu khoảng 1 triệu cho cá nhân, còn 2 triệu đồng còn lại phải đưa cho vợ để nuôi hai đứa con còn thơ dại. Đồng lương ít ỏi từ công việc lái xe chẳng đủ để sắm sửa gì cho gia đình. Nhưng Vân chẳng bao giờ kêu than gì. Cứ mỗi lần thấy chồng tiếp tục đi xe, chị chỉ dặn "nhớ lái xe cẩn thận anh nhé", vì chị biết công việc của chồng mình tiềm ẩn nhiều tai họa.
Nhưng rồi, không ngờ tai họa lại ập đến với gia đình nhỏ bé này khi vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra, mà Trường lại là người điều khiển phương tiện.
Từ khi bị tạm giam đến giờ, Trần Văn Trường mới chỉ gặp được người bố một lần. Còn vợ chưa thể vào thăm được vì đứa con thứ hai chưa mới được vài tháng, sức khỏe của vợ vẫn còn yếu.
Tết năm nay đối với Trường chắc chẳng sẽ bao giờ quên được. Cái Tết đầu tiên phải xa gia đình, xa vợ con và lại phải ở trong buồng giam.
Giá như...
Đã 3 tháng trôi qua nhưng mỗi khi có ai hỏi đến vụ tai nạn, Trường lại im lặng. Dường như tài xế này chẳng muốn nhắc lại những gì đã xảy ra với mình và 37 con người trên xe. Phải thuyết phục mãi, người lái xe khách này mới thốt được nên lời.
Trường kể lại, sáng 17/10, chiếc xe khách bắt đầu xuất bến Đăk Nông để chạy ra Nam Định. Trên xe lúc này chỉ mới có 20 hành khách. Lúc này Trường và nhà xe cũng đã nắm bắt được thông tin về tình hình lũ lụt tại Hà Tĩnh, nhiều đoạn đường đã bị chia cắt.
Khi chiếc xe đến địa phận thị trấn Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh đã là 2h30 sáng ngày 18/10, do được thông báo đoạn đường tiếp tục đang bị ngập sâu nên chiếc xe dừng lại. Sau khi được sự hướng dẫn của lực lượng chức năng, chiếc xe tiếp tục di chuyển. Lúc này Trường trực tiếp điều khiến xe đi theo đường tránh thành phố.
Từ đoạn đường này cho đến địa phận xã Xuân Lam, nơi xảy ra tai nạn, chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển trong lũ dữ mà không vấp phải sự ngăn chặn nào. "Do thấy những phương tiện khác di chuyển trước nên tôi nghĩ xe mình cũng đi được, và do cũng chẳng thấy lực lượng nào ngăn cản hay có biển báo nguy hiểm gì", Trường nói.
Trục vớt xe khách và đưa các thi thể nạn nhân lên bờ
Kể đến đây Trường lại im lặng. Toàn thân thể run lên từng hồi. Khuôn mặt vốn đã hốc hác vì những đêm mất ngủ trong trại giam càng thêm vẻ thất thần. Tôi cũng hiểu và biết Trường không hề muốn nhắc lại những giây phút kinh hoàng khi chiếc xe lâm nạn.
Chúng tôi cũng như những cán bộ công an có mặt lại phải động viên thì Trường mới đủ bình tĩnh để kể tiếp. Chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển trong không gian bốn bề là biển nước, đến khi chiếc xe bắt đầu bị ngập hết đèn, phía trước chẳng thể nhìn thấy gì nữa thì anh và nhà xe mới hoảng hốt. Lúc này chẳng thể quay lại được nữa.
Trường bảo với hai phụ xe cầm đèn pin dọi ra phía trước để anh điều khiển xe khỏi lệch đường. Tuy nhiên ánh sáng yếu ớt của hai chiếc đèn pin chẳng giúp ích được gì giữa biển nước trong màn đêm đen kịt.
Lúc này Trường bắt đầu hoảng hốt. Nước lũ đã dần dần đẩy chiếc xe về phía trái con đường. Rồi bỗng nhiên bánh trước của chiếc xe bị sa xuống, đầu xe bị chúi sang một bên, rồi dần dần chiếc xe trôi tự do ra xa đường. Lúc này toàn bộ hệ thống điện bị mất. Trường biết chuyện gì đã xảy ra nên hét toáng lên: "Mọi người đập vỡ các cửa kính để thoát ra ngoài. Cố gắng bám vào các cột điện".
Gần 40 con người hoảng loạn tìm kiếm nhưng thiết bị phá kính không có. Trường cầm chiếc tuốc nơ vít đập vỡ cửa kính trái phía sau mình rồi bảo mọi người chui ra. Anh cũng thoát ra ngoài theo đường này.
Giữa biển nước mênh mông, những tiếng kêu cứu, la hét vang động cả một vùng, xé tan sự yên tĩnh của màn đêm. Trường và lái xe Đinh Văn Lương cùng một số hành khách khác bơi một lúc thì bám vào được cột và dây điện. Lúc này, chiếc xe đã dần chìm sâu xuống nước. Nhiều người đã không kịp thoát ra.
"Giờ tôi chỉ có một ước nguyện những hương hồn các hành khách xấu số được siêu thoát,
mong gia đình các nạn nhân hãy tha thứ cho tôi, bản thân tôi cũng sẽ bị ám ảnh suốt
cuộc đời này vì những tội lỗi mà tôi đã gây ra"
Bám dây điện được một lúc thì tài xế Đinh Văn Lương nói với Trường: Tao phải bơi vào bờ để báo cho lực lượng chức năng đến cứu thôi. Lời can ngăn của Trường chưa dứt thì Lương đã bơi vào dòng nước lũ để rồi mãi mãi không quay trở về. Thi thể anh được tìm thấy đầu tiên khi lực lượng chức năng tiến hành trục vớt xe khách.
"Giá như tôi dừng lại, giá như có ai đó ngăn cản và chỉ dẫn cho tôi...", Trường hối hận, nhưng tất cả đã quá muộn, sinh mạng 20 con người đã phải nằm xuống dòng nước lạnh lẽo.
"Giờ tôi chỉ có một ước nguyện những hương hồn các hành khách xấu số được siêu thoát, mong gia đình các nạn nhân hãy tha thứ cho tôi, bản thân tôi cũng sẽ bị ám ảnh suốt cuộc đời này vì những tội lỗi mà tôi đã gây ra", nói rồi Trường lặng im.
Theo VNN
Bó tay với những chiếc mũ bảo hiểm... tự chế Mũ bảo hiểm là để bảo vệ đầu bạn không bị chấn thương khi va đập nếu có tai nạn xảy ra. Nhưng đối với nhiều người bao nhiêu đó là chưa đủ, họ thích mũ của họ phải độc đáo và mới lạ để thể hiện cá tính hoặc cũng có thể là gây sự chú ý với những người xung quanh....