Chẳng dễ dàng gì
Hai anh chị là bạn học thời phổ thông. Anh yêu chị vì chị thông minh, duyên dáng, chị yêu anh vì anh có tài, nhưng bố mẹ chị lại cương quyết phản đối khi biết anh chọn nghề ca sĩ.
Bố mẹ chị bảo, môi trường làm việc của anh có nhiều cám dỗ, đặc thù nghề nghiệp của anh sẽ khiến chị vất vả, cô đơn. Họ biết những điều đó sẽ mài mòn tình yêu, khiến hôn nhân mong manh dễ vỡ. Không muốn cuộc đời con gái mình bất hạnh nên bố mẹ chị cho anh một lựa chọn: hoặc bỏ nghề ca hát hoặc rời xa con gái họ.
Anh không thể bỏ niềm đam mê ca hát vì đó là thế mạnh của anh, chỉ có hát anh mới thấy tự tin, mới tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Anh cũng không thể bỏ chị vì chị là tình yêu của anh. Sự lựa chọn thuộc về chị – gia đình hoặc tình yêu. Khi đó chị đã lựa chọn anh với nghề ca sĩ của anh. Khi đó anh đã hứa sẽ yêu thương chị suốt đời để chị không bao giờ phải ân hận vì đã lựa chọn anh.
Cuộc sống vật chất của chị hơn hẳn những bạn bè cùng trang lứa. Dạo chưa có con, chị theo anh đi các show diễn. Khi ấy thật lãng mạn. Ánh mắt tình tứ, lời ca ngọt lịm của anh chỉ dành riêng cho chị khiến chị đê mê, hãnh diện. Chị hãnh diện cả khi các fan nữ đến tặng hoa cho anh, ôm hôn anh và nhìn chị bên anh với ánh mắt ghen tị.
Video đang HOT
Nhưng giờ đây, vợ chồng chị sống trong cùng mái nhà mà chẳng khác gì vợ chồng Ngâu. Giờ chị đi làm thì anh còn ngủ, chị vừa về đến nhà là lúc anh chuẩn bị đi làm. Ngày cuối tuần là lúc anh đi tỉnh. Từ khi có con, chị không có thời gian và cũng không có sức lực để theo anh nữa. Những bữa cơm một mình, một mình bế con về thăm ngoại, những tối mệt mỏi không ngủ được, những lúc con ốm đau lo sợ đến thắt ruột thắt tim không người chia sẻ, những đêm giao thừa cô đơn bên chiếc ti vi, chị tủi thân chảy nước mắt. Làm vợ nghệ sĩ chẳng dễ dàng gì. Cô đơn đã là nỗi đau, nhưng những cơn ghen hành hạ còn đau hơn nhiều. Ánh mắt âu yếm dịu dàng, cái nắm tay, khoác eo tình tứ của anh giờ đây không phải là cho chị mà dành cho cô bạn diễn. Chị ghen khi anh niềm nở tiếp các fan nữ trẻ. Chị ghen khi anh lưu diễn ở nước ngoài với đồng nghiệp nữ. Chị ghen khi thấy anh ngoài đời lịch lãm, vui vẻ với phụ nữ bao nhiêu thì về nhà đối với vợ lại thờ ơ, vô tâm bấy nhiêu. Những cơn ghen ngày một đau hơn khiến chị không còn là cô gái thông minh, dí dỏm, đầy tự tin như ngày nào nữa.
Làm vợ nghệ sĩ phải chịu nhiều áp lực. Chồng có tài thực sự cũng bị dèm pha, ganh ghét, cũng phải nghe fan của đối thủ ném đá, chê bai. Chị thấy phiền và tự ái vô cùng mỗi khi giới ca sĩ có scandan tình ái, đám bạn giới kỹ thuật của chị lại gọi họ là bọn xướng ca vô loài. Khi chị theo anh, chị đã hiểu những khó khăn, những cái được, cái mất khi làm vợ nghệ sĩ nhưng chị không ngờ sức của chị lại không đủ dẻo dai để vượt qua cô đơn, không đủ nhân hậu để tha thứ, không đủ công bằng để lòng thanh thản. Đến một hôm anh ho ra máu nhưng anh vẫn không bỏ show, chị giận hờn trách anh tham tiền, trách anh không muốn ở nhà, nghi anh có người đợi. Anh buồn rầu nói: “Anh bỏ show thì sau này sẽ mất show, anh tham tiền không phải để cho anh, chuyện học hành của con còn dài, còn tốn kém, bố mẹ hai bên cũng sắp phải cần rất nhiều tiền để dưỡng lão, tuổi thọ của nghề ca hát lại rất ngắn, anh phải tranh thủ chứ chẳng có ma nào đợi đâu”. Chị chảy nước mắt vì thương chồng. Làm vợ nghệ sĩ nếu không có sự thông cảm, không có lòng tin, không có tình yêu bao dung thì chuyện mất nhau chả phải do có ai đợi, ai cướp, là tự mình đánh mất.
Theo VNE
Lâu lắm rồi anh không hôn em
Hãy hôn em, dù là phớt nhẹ để em cảm nhận được tình yêu anh vẫn nồng nàn.
Lâu lắm rồi anh chẳng hôn em, lâu lắm rồi hình như anh đã quên trao em những ánh nhìn âu yếm. Những lời nói ngọt ngào mà ngày nào đã khiến trái tim một cô bé ngốc nghếch là em xao xuyến cũng chẳng còn nữa, thay vào đó là những chiếc ôm vội vã, những cuộc hò hẹn chớp nhoáng được duy trì giống như một thói quen.
Em cứ tự hỏi rằng liệu có phải anh đã hết yêu, nhưng rồi sau đó chính em lại tự khẳng định được rằng mình đối với anh vẫn là duy nhất. Chỉ có điều chẳng biết lý do gì đã khiến anh thường xuyên "quên" trao tặng em những thương yêu. Người ta bảo rằng càng yêu nhau lâu thì thời gian càng khiến cho tình yêu trở nên phai nhạt, dĩ nhiên em chẳng tin vào điều ấy, dĩ nhiên em biết rằng lý do là vì anh quá bận rộn nhưng lẽ nào việc mình đã ở cạnh nhau suốt bốn năm khiến trong tiềm thức của anh đã mặc định sẵn rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù có đối xử với em thế nào đi chẳng nữa thì mình cũng mãi mãi là người yêu?
Em nhận ra rằng lâu lắm rồi mình không có một nụ hôn theo đúng nghĩa (Ảnh minh họa)
Công việc của anh vất vả, thương lắm nhưng em chẳng biết phải giúp đỡ thế nào. Mỗi lúc rảnh rỗi em thường lên mạng sưu tầm những mẩu chuyện cười để khi mình gặp nhau có thể khiến anh được vui vẻ. Em chẳng dám nũng nịu, cũng chẳng dám dỗi hờn mà thay vào đó là cố gắng rất nhiều để mỗi lần bên nhau anh tạm quên đi công việc bộn bề và cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.
Em sợ lắm mỗi lần mình vừa đi chơi chưa được mười phút đã có người gọi anh về gấp để xử lý công việc, lại vừa buồn, vừa thương anh khi mà nắm tay em nhưng đầu óc vẫn mải nghĩ về công việc, rồi sực nhớ ra chưa giải quyết xong việc và lại phải ra một góc yên tĩnh của quán cà phê để gọi điện nói chuyện với khách hàng. Thương anh lắm nhưng chẳng biết phải làm gì ngoài việc quan tâm và nhắc nhở anh gắng giữ gìn sức khỏe.
Hôm nay bất chợt nhớ rằng đã lâu lắm rồi anh chẳng hôn em. Nhớ lắm nụ hôn ngọt ngào ấm áp tưởng chừng như bất tận thuở mới yêu nhau, nhớ lắm cảm giác bình yên khi được nép trong vòng tay anh, dụi dụi đầu vào ngực anh rồi nũng nịu rằng: "Người ta nhớ anh quá!". Bấy lâu nay ngay cả những cái nắm tay, những ánh mắt tình tứ còn phải trao nhau trong vội vã, vậy nên lẽ dĩ nhiên những vòng ôm hay nụ hôn nồng nàn cháy bỏng chỉ là ước ao thôi.
Không gì có thể gạt mình ra khỏi cuộc sống của nhau (Ảnh minh họa)
Buổi tối trước khi đi ngủ người cuối cùng mà em nghĩ đến là anh và buổi sáng mỗi khi thức dậy anh cũng là người đầu tiên mà em nghĩ tới. Em thương anh vất vả, thương anh phải lăn lộn ngoài đời để gây dựng sự nghiệp, gây dựng nền móng cho cuộc sống trong tương lai của hai đứa chúng mình. Em biết tất cả những gì anh làm ngày hôm nay đều là vì em, vì "ngôi nhà hạnh phúc" trong chính giấc mơ của em, bởi vậy nên càng ngày em càng yêu và cảm kích nhiều hơn bao giờ hết.
Nhưng anh ơi, dù có bận đến thế nào cũng đừng bao giờ gửi cho em một dòng tin nhắn cụt lủn chỉ có một hoặc hai từ, dù có bận thế nào cũng đừng tắt máy mỗi lần em gọi tới để rồi sau đó quên không gọi lại cho em, dù có bận thế nào cũng dành cho em một cái nắm tay thật chặt, một vòng ôm hay một nụ hôn dù là phớt nhẹ để em cảm nhận được rằng không gì có thể gạt mình ra khỏi cuộc sống của nhau.
Theo Eva