Chẳng đáng tiếc!
My có nét ngoan hiền, chân chất thật thà, hay lam hay làm, buổi đồng áng nào cũng góp mặt nên luôn được dân làng nắc nỏm khen, đánh tiếng gán ghép với con mình. Cô gái má hồng đương xinh khiến bao chàng ngấp nghé bên nhà xin làm rể.
Thế rồi My gặp Hoàng, từng bôn ba vào Nam ra Bắc nhiều năm, kiếm được lưng vốn, trở về mở cửa hàng sửa chữa xe máy trên phố. Nhiều người nhận xét Hoàng có tài và giỏi kinh doanh. Còn với My, Hoàng quả là pho kiến thức vô tận, nghe anh kể chuyện mãi chẳng chán.
Rồi họ yêu nhau, Hoàng đang chuẩn bị đưa bố mẹ sang thưa chuyện cũng là lúc My cảm nhận có một hố sâu ngăn cách giữa họ, đó là tính gia trưởng. Anh có hình mẫu để noi gương đó là bố anh, một tín đồ trung thành theo chủ nghĩa phong kiến. Người phụ nữ luôn phải nhất nhất tuân theo mọi mệnh lệnh và quyết định của người đàn ông trong nhà. Anh yêu My cũng vì cô hiền lành, dễ bảo tất sẽ là người vợ thảo, một lòng với gia đình chồng. My lo lắng khi phải trao gửi cuộc đời mình cho con người độc đoán này. Cô liền thẳng thắn bộc lộ quan điểm không đồng tình, khiến Hoàng tức giận. Rồi họ chia tay…
Một lần My đến chơi nhà Oanh, cô bạn đã làm mối My cho Quý – trước đóng quân cùng chồng Oanh trên Yên Bái, nay Quý đã chuyển về gần đây. Anh được biên chế, công việc ổn định, hơn nữa là người đàng hoàng vì đích thân chồng Oanh khen và giới thiệu.
Trong bụng My thấy ưng, nên chuyện trò với anh cởi mở hơn. Quý cũng cảm mến My ở nết hiền dịu, việc nhà một tay cô đảm đang gọn ghẽ nên có ý định đi xa hơn. Đang trong giai đoạn e ấp, tìm hiểu, tình cảm lớn dần thì bỗng My nhận thấy Quý nói chuyện có phần gượng gạo, dè dặt. My hụt hẫng rồi e ngại không hiểu có việc gì.
Tính cả thẹn nên My không dám hỏi thẳng, đành ôm trong lòng nỗi thắc thỏm không yên. My kể sự tình với bạn. Oanh hứa sẽ “điều tra” giúp.
Video đang HOT
Tuần đó chồng về, Oanh cầm điện thoại chồng nhắn hỏi thăm Quý, sau đó làm như vô tình hỏi về chuyện của anh và My. Quý đáp: “Tôi mới gặp Hoàng “hói”. Ra là họ đã tình ý từ lâu, có quan hệ rất sâu sắc, còn suýt cưới”. Nghe Oanh nhắn lại vậy, My điếng người, không hiểu Hoàng đã bịa đặt những gì khiến Quý nghĩ vậy.
Oanh còn kể My nghe chuyện ngày trước Quý đóng quân trên vùng cao, trước khi đi có hẹn sẽ sớm trở về quê hương để cưới vợ, song chưa đầy năm cô bạn gái đã lên xe hoa với người khác. Điều đó làm Quý u buồn suốt thời gian dài và gần như mất niềm tin vào phụ nữ, nay lại bị giáng một “vố” thế này, có thể anh đã không đủ bình tĩnh.
Trong giây phút ấy dù giận Hoàng vô cùng, My cũng quay ra thầm trách Quý không hiểu và tin mình. Mất gì lời nói mà không đến hỏi trực tiếp My? Phải chăng tình cảm chưa đủ chín? Ấm ức vì bị oan nhưng rồi My tặc lưỡi cười: “Thôi kệ, cây ngay không sợ chết đứng”. Và với cô, có lẽ cả hai tình yêu ấy đi qua cùng chẳng đáng tiếc.
Theo VNE
Có nên chia tay người yêu quá... tính toán chi ly?
Trước khi yêu tôi luôn nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ, tiền bạc không quan trọng bằng nhưng chính nó lại khiến tình yêu của tôi có nguy cơ tan vỡ.
Anh đến với tôi tình cờ trong một lần gặp nhau ở trường Đại học. Anh vui tính, hóm hỉnh, lại là người nhà quê nên có chút chân chất, thật thà. Tôi yêu anh vì những điều giản dị ấy.
Vì anh cũng không khá giả gì nên tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi gì ghê gớm cả, yêu anh tôi luôn cố gắng san sẻ những mệt nhoài, những bận rộn của anh. Vậy nhưng càng ngày anh càng bộc lộ bản tính keo kiệt, bủn xỉn, chi ly từng tí một.
Anh ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác. Anh chỉ có 2 cái áo, một cái áo kẻ và một cái sơ mi trắng để đi làm. Một tuần anh thay phiên nhau mặc hai áo ấy, áo kẻ thì nhăn nhúm còn áo trắng thì đã đen cả viền áo. Khi tôi nhắc bảo anh mua thêm áo nữa đi thì anh hét toáng lên rằng như thế lãng phí, chỉ cần hai áo là đủ rồi.
Cả tuần anh với tôi chỉ hẹn hò nhau một lần. Có tháng chỉ gặp mấy tiếng vì anh sợ đi chơi sẽ tốn kém. Tôi chỉ cần gặp anh cho đỡ nhớ là được rồi nhưng anh luôn lấy cớ là bận công việc. Có hôm mãi mới gặp được anh, tôi rủ anh đi ăn vịt nướng, anh bảo "ăn cái đấy đắt lắm, lại đang mùa dịch cúm nữa, ăn bún đậu mắm tôm cho lành".
Còn nước thì về nhà mà uống, uống trà đá làm gì cho mất thêm mấy nghìn tiền oan. Có lần đi chơi, anh thủ sẵn chai nước khoáng nhỏ, anh tính "một chai này có 5 ngàn thôi, chúng mình uống thoải mái, khi nào hết thì thôi, còn hơn hai cốc trà đá đã 6 ngàn rồi, uống không hết cũng phải bỏ đi".
Lúc đầu tôi thấy vì mới ra trường đi làm, chưa có tiền nhiều nên cũng thấy có lý, nhưng khi lương anh được tăng, mỗi tháng cũng được gần chục triệu, tôi mới thấy anh sống quá tằn tiện, keo kiệt. Đến phòng anh chơi, thấy giấy vệ sinh hết, tôi bảo anh mua nhưng anh cười hề hề rồi bảo "đợi mai lên công ty anh lấy về luôn, đỡ tốn mấy chục nghìn, giờ dùng tạm giấy loại đã".
Ảnh minh họa
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, độc thân mà đã thế này thì tôi không hiểu sau này lấy vợ anh sẽ thế nào. Một năm có vài ngày lễ dành cho phụ nữ nhưng chả bao giờ anh tặng quà gì, chỉ nhắn tin chúc mừng qua loa. Tôi lúc đầu im lặng nhưng sau thấy tủi thân quá cũng khóc lóc bảo anh vô tâm. Vậy mà anh cáu tôi rồi bảo còn cái thời tán tỉnh nữa đâu mà tặng quà. Hôm 8/3 vừa rồi, tự dưng tôi thấy anh có hộp quà cho mình, đang vui mừng hí hửng nghĩ tại sao anh bỗng dưng "thoáng" thế, hỏi ra thì mới biết là đó là đồ khuyến mại, giảm giá 60% nên anh mới dám mua đấy, trong khi tôi nhìn giá của món đồ ấy chỉ gần 100 nghìn.
Tôi bắt đầu thấy bực mình với cách sống ấy của anh, góp ý thì anh bảo tôi "ăn mày mà đòi xôi gấc", chưa giàu đã tỏ vẻ này nọ. Tôi thực sự chỉ muốn anh sống thoải mái, hưởng thụ cuộc sống một chút chứ không phải muốn anh phung phí cái gì cả. Thu nhập cũng đã dần ổn định mà sao anh vẫn giữ cách chi tiêu ti tiện như vậy?
Có lần đi mua đồ ăn với anh, đi qua cửa hàng tạp hóa anh muốn mua bánh mỳ. Nhưng rồi lại cãi nhau ỏm tỏi với bác chủ cửa hàng. Chuyện là cái bánh mỳ thường ngày anh mua 4 nghìn mà sao giờ bác ấy bán 4 nghìn rưỡi. Bác bảo tăng giá rồi nhưng anh hét toáng lên là "đừng lấy lý do xăng tăng mà tăng giá như thế, 5 trăm đồng cũng là tiền cả đấy, không dễ mà "ăn" được tiền của thằng này đâu". Mọi người xung quanh ai cũng trố mắt và thì thầm về anh. Tôi thấy xấu hổ quá nên bảo anh đi, không mua hàng này thì mua hàng khác.
Rồi còn nhiều chuyện nữa khiến tôi thấy mệt mỏi. Mỗi lần tôi có quần áo mới là anh phải hỏi giá tiền, hơi đắt một tí anh sẽ mắng nhiếc bảo tôi là đồ tiểu thư, rồi điều tra tiền đâu mà mua được thứ ấy. Qua nhà anh ăn cơm thì có hôm chỉ có 2 quả trứng luộc với bát nước mắm cùng món rau muống luộc, anh bảo "ăn no là được, ăn thịt dễ béo lắm".
Nhiều lần tôi nói chuyện chân thành với anh nhưng anh không tiếc lời hằn học, còn dặn tôi rằng đi chơi với bạn bè, sắp tàn cuộc thì nên về sớm để đỡ phải trả tiền, còn người ta bắt trả thì cứ bảo quên đưa tiền đi, mua đồ thì nên mua cái rẻ nhất, ăn uống thì bớt ăn ngon đi, khổ một tí cũng chẳng chết ai,...
Tôi thấy kiếm tiền để tiêu, để sống đủ đầy chứ không phải dành tiền rồi tiêu chi ly từng tí một như vậy. Cách đây ít ngày, chúng tôi to tiếng với nhau cũng vì chuyện tiền nong này. Sau hai ngày không gặp, nhắn tin hay gọi điện, anh đến chỗ tôi ở, tôi cứ nghĩ anh đến để làm lành nhưng tôi đã nhầm. Anh đưa tôi một cuốn sổ nhỏ là bảng thống kê ăn uống từ trước đến giờ, anh bảo tôi chia đôi số tiền ấy và trả lại cho anh... Tôi rất bực mình, trả hết cho anh toàn bộ số tiền ấy chẳng cần chia chác gì nữa. Tôi đã định chia tay nhưng vẫn chưa nói ra vì thú thực tôi cũng yêu anh nhiều, anh lại là mối tình đầu, là nguồn động viên tinh thần rất lớn cho tôi từ trước tới nay. Tôi nên làm gì lúc này cho phải?
Theo Tiin.vn
Muốn yêu, hãy học cách chân thành Muốn có một tình yêu thật sự, lúc này anh phải học cách yêu thương chân thành. Ngày hôm nay em gặp lại anh sau khoảng thời gian dài biệt tăm biệt tích, một cuộc gặp gỡ vô tình giữa hai con người đã từng không phải là xa lạ với nhau. Anh có vẻ hơi trầm ngâm khi biết tin đầu năm...