Chán yêu nhưng gia đình liên tục giục đi lấy chồng
Với tuổi của tôi ở quê mọi người đã coi là ế. Tôi quan niệm người ế là không có ai để ý hay không có ai yêu, còn tôi điều đó không đúng. Tôi cũng nói với mọi người trong gia đình rằng tìm được một người phù hợp với mình mới khó chứ muốn lấy chồng thì gật đầu là có ngay. Tôi chẳng có gì nổi bật nhưng không ít người dành tình cảm cho tôi. Nếu không thích ai thì tôi nói ý hay nói thẳng để họ khỏi tốn thời gian và khỏi làm phiền mình (nhiều khi tính tôi rất khó chịu, thẳng tính), hầu hết mọi người đều yêu quý.
Mối tình đầu của tôi kết thúc vì gia đình anh không cho lấy vợ tỉnh lẻ. Tôi vừa đau cho mình vừa có lúc tức giận gia đình anh tại sao lại phân biệt đối xử như thế trong khi đó còn chưa gặp tôi. Hơn năm sau anh lấy vợ do mẹ giới thiệu, giờ cuộc sống anh không hạnh phúc khi vợ chồng không hiểu nhau, không tin tưởng anh.
Theo anh kể thì vợ anh là người từng trải, gia đình có điều kiện nên chỉ biết tiêu tiền, lại lười. Anh luôn nói vẫn yêu tôi, chỉ cần tôi cho cơ hội làm lại tất cả anh sẽ từ bỏ mọi thứ. Tôi biết anh nói thật, có những chuyện anh không dám nói với ai ngoài tôi. Giờ tôi chỉ xem anh như người bạn, người anh trai, nhìn anh thế tôi không vui, thấy thương anh. Có lẽ do số phận như vậy.
Thời gian trôi đi, tôi dành tình cảm cho một anh cùng quê, biết anh cũng dành tình cảm cho mình khi anh chia sẻ những suy nghĩ, dự định trong tương lai. Tuy chỉ tìm hiểu nhau nhưng anh đã đưa tôi gặp anh em, bạn bè. Thời gian tôi làm đồ án tốt nghiệp bận rộn, anh cũng quan tâm nhưng có phần giảm đi, ngày tôi bảo vệ đồ án anh cùng người nhà lên chúc mừng tôi. Tôi thấy vui và hạnh phúc vì những gì anh dành cho mình.
Kể từ khi tôi đi làm, sự quan tâm của anh dành cho tôi giảm dần, gần nửa năm sau anh quyết định ra đi vì công việc mỗi người một tỉnh, anh không muốn tôi từ bỏ ước mơ của mình. Tôi luôn nghĩ vì anh không muốn tôi khổ nên làm vậy nhưng mọi niềm tin sụp đổ khi tôi phát hiện ra đã có người con gái khác bên anh. Vì không chính thức là người yêu nên tôi cũng không thể nói anh bắt cá hai tay. Khi tôi biết sự thật, anh bảo không làm gì có lỗi với tôi, cô ấy không bằng tôi về mọi mặt. Anh bảo tôi có nhiều sự lựa chọn, chính điều đó anh càng không thể làm tôi khổ. Lại vì lý do không muốn tôi khổ, tôi đâu sợ khổ, chỉ cần ở bên người mình yêu là đủ rồi.
Giờ tôi chẳng ghét anh, thi thoảng vẫn hỏi thăm anh như bạn bè bình thường, có lẽ vì tôi chẳng thể ghét ai dù họ làm mình tổn thương tới mức nào. Mọi người nói vợ chồng là do duyên số, rồi một người đàn ông mới xuất hiện tự nhiên trong lòng tôi. Có lẽ tôi để ý tới anh vì bởi anh cũng khoác trên mình bộ đồ màu xanh như người ấy. Quen nhau một thời gian trên mạng và điện thoại, chúng tôi quyết định gặp nhau.
Video đang HOT
Ngày tới chỗ hẹn, anh nhận ra tôi, đi ngang qua tôi hai lần và mỉm cười nhưng tôi không nhận ra anh. Nụ cười hiền ám ảnh tôi. Dần dần tôi và anh hay chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Tôi biết anh bị bệnh, anh nói có thể sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Tôi nghĩ ông trời thật bất công, một người như anh sao lại gặp phải căn bệnh như thế. Anh là người sống nội tâm, tình cảm nên anh càng suy nghĩ nhiều, không muốn người khác phải khổ vì mình.
Từ khi biết tình cảm của tôi, anh luôn né tránh, ít nói chuyện và không gặp nhau nữa. Tôi hỏi lý do, anh chỉ bảo không muốn tôi phải khổ. Cho dù thế nào đi nữa tôi vẫn muốn ở bên anh, cùng anh trải qua bệnh tật hay khó khăn. Anh chỉ im lặng trước câu nói của tôi. Tôi hiểu bệnh tật chỉ là cái cớ, có lẽ tôi ngộ nhận trước những sự quan tâm chăm sóc trước đây của anh dành cho mình. Người như anh phải tìm một người hơn tôi.
Tôi muốn gặp anh một lần để tạm biệt, không muốn thi thoảng nhắn tin hỏi thăm sẽ làm anh khó chịu. Ai cũng lấy lý do một người như tôi là niềm ao ước của nhiều người thì phải có được hạnh phúc, vì thế không muốn tôi chịu khổ vì họ. Không hiểu sao tôi lại dành tình cảm cho họ mà không phải những người con trai khác. Tôi nhớ anh nhưng lại không muốn làm phiền anh, cũng chẳng muốn để ý tới ai nữa, cho dù bây giờ không ít người dành tình cảm cho mình.
Gia đình yêu cầu tôi làm thế nào thì làm, trong năm nay phải lấy chồng. Tôi đau đầu quá, lại thêm áp lực công việc. Tôi chẳng còn muốn yêu đương hay tìm hiểu ai, làm sao để tôi thoát khỏi cảnh này cho tâm hồn thanh thản đây? Xin mọi người có kinh nghiệm cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Nỗi lòng của con gái
Tôi đã bước sang tuổi 24 và chỉ còn vài tháng nữa là tôi tốt nghiệp để trở thành một kỹ sư tương lai nhưng trong tôi vẫn thấy lòng nặng trĩu...
Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo ở miền Trung. Biết được sự vất vả của ba mẹ và muốn được thoát khỏi cảnh nghèo khó nên tôi đã cố gắng học thật tốt. Từ nhỏ vốn đã lanh lợi hơn so với các chị, lại là con út nên tôi được ba mẹ rất yêu thương.
Chắc có lẽ sẽ hạnh phúc nếu tôi cứ mãi được sống hồn nhiên và vô tư đến thế. Càng lớn tôi càng biết và càng hiểu hơn về gia đình mình, ba mẹ tôi không hạnh phúc như tôi vẫn tưởng. Ba tôi là con trai độc nhất, được bà nội cưng chiều nên tính tình ba có chút gia trưởng và cái tính ấy càng trở nên hà khắc với vợ con khi ba tôi chỉ có 5 đứa con gái sau khi trải qua hai đời vợ. Má lớn tôi đã mất sau lần vượt cạn để sinh người chị thứ ba và sau đó ba đã cưới mẹ và lại sinh ra 2 chị em tôi. Có lẽ vì vậy mà ba buồn và càng trở nên cau có, khó chịu hơn.
Từ lúc biết suy nghĩ trong tôi luôn nhen nhóm một nỗi buồn, những lúc nhìn thấy cảnh ba mẹ cãi vả nhau vì chuyện cơm áo gạo tiền rồi đến những chuyện lặt vặt, lòng tôi không khỏi đau đớn. Tôi là một đứa "mít ướt" nên những lúc ấy tôi chỉ biết núp ở một nơi nào đó thật kín để khóc, để trách hờn cho số phận sao bất công với tôi và với ba mẹ tôi đến vậy? Giá như ba mẹ tôi có một người con trai thì có lẽ mọi chuyện có thể sẽ tốt hơn, giá như...
Mặc dù buồn tủi nhưng trong tôi vẫn luôn cháy bỏng một ước mơ là bước vào giảng đường Đại học và cũng vì muốn ba mẹ vui, gia đình tôi sẽ hạnh phúc hơn nên tôi đã rất chăm chỉ vào việc học. Đôi lúc nhìn những đứa bạn tôi lại thầm ước mình được như chúng nó, không phải lo nghĩ gì về gia đình, về chuyện tiền nong, tôi thầm ghen tỵ với bạn bè và cũng không ít lần tôi thầm trách ông trời sao trớ trêu?
Ba mẹ là điều quý nhất mà ông trời đã ban cho chúng con! (Ảnh minh họa)
Rồi cái ngày tôi mong đợi ấy cũng đến, tôi cũng hoàn thành được ước mơ của mình là bước vào giảng đường Đại học. Khi ấy, với cái ý nghĩ ngây thơ là mọi chuyện buồn sẽ được kết thúc với tương lai đang mở rộng trước mắt, tôi đã vui mừng khôn xiết. Thế nhưng việc đi học kéo theo là việc chi tiêu những ngày sắp đến khi tôi phải khăn gói ra thành phố trọ học. 5 năm không là quá dài đối với nhừng gia đình giàu có nhưng là cả một hành trình đối với gia đình tôi. Có những lúc yếu lòng tôi đã muốn từ bỏ tất cả, đến một nơi nào đó để kiếm sống nhưng rồi nghị lực cũng giúp tôi đứng lên.
Tôi đi học nhưng trong lòng luôn lo nghĩ về gia đình, ba tôi là một người kỹ tính trong chuyện tiền bạc, vì thế mà số tiền hàng tháng ba gửi cho so với những đứa bạn cùng phòng rất tiết kiệm. Là con gái tôi có nhiều việc để chi tiêu nhưng không dám xin vì biết hoàn cảnh của mình. Thậm chí đến những lúc nộp học phí, tôi cũng không dám nói, chỉ đến khi hết hạn tôi mới lấy hết can đảm để xin nhưng tôi biết mỗi lần như vậy là ba tôi lại than, lại kiếm chuyện để hằn học mẹ. Lúc ấy, có lúc tôi đã hận, đã ghét ba rất nhiều và tự hỏi vì sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi chỉ muốn được học mà cũng khó khăn đến thế ư? Mẹ thì rất thương tôi nhưng vì kinh tế ba quản nên mẹ chỉ biết dành dụm giấu đưa cho tôi những lúc tôi về: "Con cất ít tiền này để thích mua gì thì mua", những lúc ấy tôi chỉ biết khóc nức nở, tận sâu trong đáy lòng mình tôi thương mẹ lắm! nhìn dáng mẹ ngày càng nhỏ bé, gầy còm vì tôi mà tôi không khỏi xót xa!
Thương mẹ và để kiếm thêm thu nhập tôi đã cố gắng đi làm thêm. Rồi năm thứ nhất trôi qua, trong khi bạn bè về nhà nghỉ ngơi dịp hè thì tôi lại bon chen nộp hồ sơ đi làm công nhân để dành dụm cho năm học đến. Tôi chỉ biết học và kiếm tiền, không nghĩ về chuyện khác, bạn bè hay trêu tôi "ế" nhưng tôi không quan tâm vì có lẽ tôi bị ám ảnh bởi chuyện gia đình mình và tôi muốn tìm được một người thật sự hiểu, biết quan tâm và cảm thông để giúp tôi có cơ hội thực hiện tâm nguyện của mình.
Cứ thế, rồi 5 năm cũng lần lượt trôi qua với biết bao nỗi buồn và bao đêm nằm úp mặt vào gối khóc thầm. Cho đến hôm nay, tôi đã bước sang tuổi 24 và chỉ còn vài tháng nữa là tôi tốt nghiệp để trở thành một kỹ sư tương lai nhưng trong tôi vẫn thấy lòng nặng trĩu...
Ba tôi vẫn thế, vẫn khắt khe, vẫn cáu kỉnh mặc dù chị em tôi đã bao lần khuyên can. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi không hề oán giận gì ba tôi cả, mà ngược lại tôi lại càng thương ba vì tôi hiểu sâu trong lòng ba có một nỗi buồn mà ít ai biết được. Cho đến bây giờ, trong tôi vẫn luôn có một tâm nguyện mà tôi chưa hoàn thành được đó là sau khi ra trường có được một công việc ổn định và được gần ba mẹ. Tôi sẽ có khả năng chăm sóc, phụng dưỡng ba mẹ lúc tuổi già vì tôi biết tôi là người mà ba mẹ đã đặt niềm tin rất lớn và vì tình yêu tôi dành cho ba mẹ tôi rất nhiều!
Đây là những dòng tâm sự mà tôi đã giấu kín đã lâu. Bên ngoài tôi luôn được đánh giá là một người vui vẻ, hoạt bát nhưng thực chất bên trong là một người sống nội tâm nên tôi chưa từng kể những điều này cho bất cứ ai kể cả những đứa bạn thân vì tôi sợ mình sẽ khóc trước mặt tụi nó.
Đôi lúc tôi cảm thấy mình cô đơn kinh khủng! Tôi cần một bờ vai để nương tựa, để tâm sự mọi chuyện buồn và để có thể khóc òa trước mặt người ấy nhưng rồi tôi nhận ra ít người con trai nào có thể chấp nhận sau này sẽ chăm sóc, gần gũi cha mẹ vợ, rồi tôi cũng tự an ủi được bản thân sau những khó khăn trong cuộc sống. Vì thế, những điều này tôi chỉ biết viết vào những trang nhật kí là người bạn quen thuộc mà thôi... Nhưng đến hôm nay, tôi muốn viết ra đây để mọi người cùng chia sẻ và tôi mong một ngày ba mẹ sẽ hiểu cho nỗi lòng của tôi.
Qua đây tôi chỉ muốn nói với ba mẹ rằng: "Con thương ba mẹ nhiều lắm! Con luôn mong ba mẹ sẽ yêu thương nhau nhiều hơn vì cuộc sống này, ba mẹ là điều quý nhất mà ông trời đã ban cho chúng con. Con sẽ thay các chị báo hiếu với ba mẹ! Ba mẹ hãy luôn khỏe mạnh để con có thể đền đáp công ơn của ba mẹ nhé!"
Con gái của ba mẹ!
Theo VNE
Dâng hiến cho anh vì ám ảnh bố dượng Trong đầu hiện lên viễn cảnh bị cha dượng hãm hiếp, tôi nghĩ thà trao cái ngàn vàng cho người mình yêu còn hơn. Thế là tôi đã vội vã hiến dâng cho anh... Tôi là một người thích khiêm tốn trước mặt người khác. Những người xung quanh thấy tôi thật lạc quan, ngây thơ, dễ thương nên tôi được rất nhiều...