Chán vợ nhưng tôi lại yêu… em vợ
Tôi lấy Hiền sau đúng một tháng quen biết do 2 gia đình có sự sắp xếp. Một phần tôi đã không còn tin vào tình yêu sau 1 lần thất bại. Tôi cũng nghĩ hạnh phúc của tôi và Hiền sẽ nảy nở sau khi kết hôn và tôi tin rằng tôi sẽ yêu thương vợ con quan tâm đến người vợ của mình.
Ảnh minh họa
Sau 1 năm H đã sinh cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh. Tôi nguyện sẽ yêu thương em và con. Nhưng đến bây giờ em vẫn không biết người chồng của mình cần gì.
Tôi phải công nhận H là người vợ đảm đang tháo vát. Nhưng tâm lý của 1 người chồng cần gì thì em lại không biết. H đặt công việc và đồng tiền trên hết. Bữa cơm em chỉ nói chuyện về những vấn đề đó. Em không để cho chồng có tiền trong túi.
Tôi không giận em, tôi còn vui vì em biết quản lý chi tiêu. Tôi chỉ buồn những lúc tôi mệt mỏi những lúc tôi khó khăn trong công việc những lúc tôi cần 1 người để chia sẻ thì em lại thờ ơ, vô tâm. Em cho rằng người đàn ông chỉ cần được vợ cho ăn ngon và không có tiền trong túi là em không cần lo lắng gì cả. Tôi đã tế nhị nhắc nhở em nhưng em gạt phăng đi.
Vợ tôi là một người bảo thủ nóng nảy cho nên sau những lúc tiếng to tiếng nhỏ dù đúng hay sai em luôn cố chấp, tôi luôn là người phải chịu nhún nhường chủ động làm lành. Tôi không nhu nhược nhưng cuộc sống gia đình là vậy.
Tuy chỉ 24 tuổi nhưng tôi hiểu được trách nhiệm gìn giữ hạnh phúc của mình. Niềm vui của tôi chỉ được an ủi với con trai tôi nó thông minh dễ thương lắm. Tôi phải chấp nhận một cuộc sống không có hạnh phúc nhưng tôi không giận H, đối với trách nhiệm làm con dâu, làm mẹ em đã làm tròn. Còn đối với tôi, tôi coi như đó là một tai nạn trong cuộc đời.
Video đang HOT
Tôi tự hỏi tôi đã đem tất cả tình yêu trách nhiệm của một người chồng một người cha mà sao một người vợ như em lại vô tâm thờ ơ không cho tôi một chỗ dựa những lúc tôi cần. Tôi đã sống trong cô đơn mệt mỏi em có biết không tất cả là vì hạnh phúc gia đình nhưng tôi tự hỏi hạnh phúc của tôi ở đâu. Có những lúc tôi đã khóc thầm. . .
Dường như hiểu được nỗi buồn của tôi mà Hương, em gái cua vợ tôi luôn an ủi tôi. Mới 19 tuổi nhưng Hương rất sâu sắc chín chắn dằng sau sự hồn nhiên trẻ trung của cô gái mới lớn.
Do 2 gia đình gần nhau nên tôi thường tiếp xúc với em. Những lần tôi đưa em đi học và đón em về. Tôi đã bắt gặp ánh mắt của em với tôi không chỉ đơn thuần là ánh mắt của một đứa em. Và không hiểu sao tôi lại muốn gặp em, tôi viện những lý do để được gặp em. Tôi thấy mình vui vẻ ấm áp khi bên em. Nhưng tôi cũng giật mình đau khổ! Hương là em gái vợ tôi. . .
Và một ngày tôi đón em ở cổng trường, em chạy ra, khuôn mặt rạng rỡ xinh xắn. Em hỏi anh có đợi em có lâu không. Tôi cười không nói gì, tôi cứ chạy xe mà muốn con đường không có điểm cuối, chỉ tôi và em. Tôi đã yêu em hay là tôi thiếu thốn tình cảm nên mới vậy. Tôi muốn nắm lấy tay em nhưng tôi không thể. Nhưng em lại choàng ôm lấy tôi ngả đầu vào vai tôi. Tôi đã khóc, muốn đẩy em ra nhưng tôi không thể và tôi cứ đi mà lòng nặng trĩu.
Tối hôm đó tôi đã không ngủ được, em gửi tin hỏi tôi đã ngủ chưa tôi không nhắn lại. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi quyết định tôi phải quên em đi, tôi không gặp em, không còn những buổi đón đưa nữa. Tôi trốn tránh em. Nếu tôi đón nhận em gia đình sẽ đổ vỡ, thể diện 2 gia đình sẽ mất, con trai của tôi, và chính tôi sẽ làm hại em.
Nhưng tôi làm sao trốn tránh mãi được. Rồi 1 tuần sau em nói em muốn gặp tôi, tôi đồng ý. Tối hôm đó tôi gặp em, em ôm lấy tôi. Tôi phải làm sao đây? Em khóc nhiều lắm. Nếu tôi ôm lấy em cho em một niềm tin, thì tôi thật là tồi tệ. Tôi đã đẩy em, tôi nói tôi không yêu em, tôi giải thích là tôi không thể có lỗi với gia đình, với vợ con, với bố mẹ và với chính em, em hãy hiểu cho tôi, chúng ta là anh em.
Em đã chạy đi, tôi muốn níu tay em lại nhưng tôi không thể, rồi em sẽ hiểu cho tôi, tôi phải quay về với gia đình của tôi.
Tôi vẫn phải sống và ôm một nỗi đau. . .
Theo Afamily
"Anh là một thằng con rể "ăn cháo đá bát"!
Dân Việt - Cô ấy xa xả mắng tôi lãng phí, khi "vung tay quá trán", dồn toàn bộ tiền lương, tiền thưởng tháng Tết vào việc mua đồ đạc tặng bố mẹ.
Năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Tết đến là vợ chồng tôi lại nhìn nhau ngán ngẩm, không biết nên mua quà gì biếu bố mẹ. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, dù không nói ra nhưng cả hai đều biết, bản thân đều nghĩ về bố mẹ mình, nghĩa là vợ thì nghĩ đến việc mua gì cho bố mẹ đẻ, còn tôi cũng đang ngóng về quê, nơi bố mẹ đang sinh sống cùng cậu em trai.
Vợ chồng cãi nhau vì chồng mua quá nhiều quà đắt tiền cho bố mẹ đẻ. Ảnh minh họa
Năm ngoái, Tết đầu tiên được làm con rể, tôi dự định phải sắm Tết thật hoành tráng để bố mẹ vợ hài lòng. Một phần cũng vì sĩ diện của đàn ông, một phần cũng để lấy lòng bố mẹ vợ vì hai vợ chồng tôi vẫn ở cùng nhà với ông bà.
Nghĩ là làm, trước Tết vài ngày, tôi hì hục khuân rượu Tây về biếu bố vợ, bộ áo dài nhung loại xịn biếu mẹ vợ, và hai cô em vợ thì tôi không quên lì xì với phong bao dày cộp. Tôi cũng sắm sửa bánh kẹo ngoại, đồ ăn toàn "của ngon vật lạ" biếu nhạc phụ, nhạc mẫu.
Nhưng nhà vợ ở thành phố, kinh tế rất khá, vì vậy, đồ tôi mua dù xịn đến mấy cũng bị chê thẳng mặt. Rốt cuộc, bố vợ cầm chai rượu Tây lên, phán câu xanh rờn: "Bố bị huyết áp cao có uống được rượu đâu", "Cái áo dài này chẳng hợp với dáng mẹ tẹo nào nhỉ, hình như màu này hơi già ". Rồi đến màn "khảo giá", thứ gì mẹ vợ cũng giả vờ chép miệng: "Đắt quá! Lương hai đứa mày được bao nhiêu mà bày vẽ!".... Thế là đi tong tháng lương và khoản tiền thưởng Tết mà chẳng được ai trong nhà vợ dành tặng cho lời có cánh nào.
Năm nay, khi con gái được 5 tháng cũng là lúc vợ chồng tôi lại hối hả sắm sửa, chuẩn bị về quê ăn Tết nhà ông bà nội. Khỏi phải nói tôi cảm thấy vui thế nào vì được ăn Tết bên bố mẹ mình.
Vợ tôi, vì mải con nhỏ nên giao phó hoàn toàn cho tôi tự quyết quà cho bố mẹ hai bên. Vì vẫn còn ấm ức mua quà đắt tiền cho bố mẹ vợ nhưng vẫn bị chê vào năm trước, năm nay, tôi không mua bất cứ quà nào cho bố mẹ vợ nữa mà lập tức gọi người khuân về bộ sofa mới coóng, thêm cái tivi LED treo tường để biếu bố mẹ đẻ ở quê xem ... cho đỡ hại mắt. Chưa cảm thấy hài lòng, tôi mạnh tay mua cả một con lợn 50kg nhà bác hàng xóm về thịt, kéo anh em sang đánh chén, ăn nhậu túy lúy.Bố mẹ tôi hãnh diện lắm vì đã lâu rồi không được ăn Tết cùng con trai cả, lại được sắm sửa quá chu đáo nên ai đến cũng khoe.
Vợ không rõ kế hoạch của tôi, nên khi biết tất cả những đồ đạc mới trong nhà bố mẹ có đều do tôi sắm sửa, mua tặng thì ra điều ấm ức lắm. Vợ tôi cho rằng, tôi quá lãng phí và không cần thiết phải mua nhiều đồ như vậy cho bố mẹ.
Cô ấy nói tôi không biết điều khi chỉ chăm chăm lo cho bố mẹ mình, mà quên không sắm sửa cho bố mẹ vợ. Tôi lấy lý do cho rằng, do mẹ vợ lương hưu cao, lương ông còn cao hơn cả lương vợ, nên không cần phải sắm Tết cho ông bà. Ngược lại, bố mẹ chồng ở quê, nhà nghèo, thiệt thòi nên muốn sắm sửa bù đắp.
Vợ tôi nghe đến đó thì giãy nảy lên và cho rằng tôi "nhất bên trọng, nhất bên khinh", rằng tôi là thằng con rể "ăn cháo đá bát", khi ở nhờ nhà vợ mà tâm trí chỉ biết hướng về bố mẹ đẻ.
Cô ấy xa xả mắng tôi lãng phí, khi "vung tay quá trán", dồn toàn bộ tiền lương, tiền thưởng tháng Tết vào việc mua đồ đạc tặng bố mẹ. Vợ tôi lo sau Tết cả hai không còn tiền để dùng nên càng nhiếc móc tôi thậm tệ.
Tôi thấy mình cũng hơi sai khi "vung tay quá trán", nhưng cách cô ấy nhiếc móc tôi khiến tôi chạnh lòng. Liệu tôi có nên tiếp tục ở nhà vợ hay qua Tết sẽ chuyển hẳn ra ngoài sống riêng?. Nếu chúng tôi ở nhà thuê, có khi dịp Tết năm sau sẽ không còn những câu chuyện như thế này nữa.
Theo VNE
Ông xã cứ lên giường là rung lẩy bẩy, không biết đâu mà "tác nghiệp" Tại sao ông xã em lúc lên giường thì lại run lẩy bẩy, người nóng ran, thậm chí có khi còn không biết mặt trận chính là nơi nào để tác nghiệp? Năm nay em 24 tuổi, ông xã lớn hơn 2 tuổi, chúng em mới đám cưới được hơn 2 tháng. Trước đây chúng em làm chung, em hay nghe anh ấy...