Chán vì mụ vợ ghê gớm!
Chán cảnh vợ suốt ngày đay nghiến và mở mồm ra là nói chuyện tiền nong nên Tiến đã khinh từ lâu. Tiến không thèm để ý vợ đi sớm, về muộn, làm gì hay quan hệ với ai.
Vợ Nam lúc nào cũng tự cho mình cái quyền làm sếp ở khắp mọi nơi, ở bất kì lúc nào và đối bất kì ai. Nam thấy ngán ngẩm và xấu hổ vì có một người vợ như thế.
Nhiều lần bị vợ bắt chở đi chợ nhưng Nam đều trốn tránh. Hôm thì lý do đau bụng, hôm thì đau đầu. Có hôm biết vợ chuẩn bị đi chợ lại nhờ mình chở, anh chạy vội vào trong nhà tắm xả nước ầm ầm nhưng thật tình anh đâu có tắm. Chờ cho đến khi vợ gọi mãi không được và đã đi, anh lại mò mò mở cửa, thò đầu ra ngoài.
Số là vợ Nam mắc cái bệnh thích làm sếp và thích ra oai. Lên sếp được mấy tháng nên có lẽ cái máu làm sếp, thích chỉ huy người khác vẫn chưa loãng. Lúc nào cô cũng tỏ ra như thể trên đời chỉ có mình mình là sếp.
Số là vợ Nam mắc cái bệnh thích làm sếp và thích ra oai. Lên sếp được mấy tháng nên có lẽ cái máu làm sếp, thích chỉ huy người khác vẫn chưa loãng. (ảnh minh họa)
Đã nhiều lần đi chợ, mua rau mua quả, cô đều phóng túng và vung tay quá trán. Bà bán hàng bảo bao nhiêu thì đưa từng đấy, thậm chí thừa tiền không lấy lại. Nhiều lần Nam nhắc nhở thì bị cô phản kháng ngượng chín cả mặt: “Anh làm đàn ông bà ki bo, em là sếp chả lẽ lại đi chắt bóp vào đồng bạc à? Đàn ông đi chợ cứ như đàn bà. Trên công ty em, em cũng thoáng như vậy đấy. Có thế thì nhân viên họ mới làm việc nhiệt tình được chứ”.
Một lần như thế thì không nói nhưng lần nào đi ra chợ cô cũng tỏ vẻ mình lắm tiền, biết ưu đãi nhân viên. Nhưng cô có biết đâu rằng, người ngoài chợ chỉ là người bán hàng chứ không phải nhân viên của cô. Mấy bà hàng cá, hàng thịt nghe đi nghe lại điệp khúc ấy cũng chán nản và nhìn anh chồng cười khểnh. Có lẽ vợ Nam không nhận ra vẻ chín mặt ngượng ngùng của anh. Và đó cũng là lý do tại sao lần nào đi chợ Nam cũng trốn vợ. Hi vọng một ngày vợ có thể hiểu được nỗi khổ của kẻ làm chồng như anh.
Chẳng phải chỉ có mình Nam mà nhiều ông chồng còn rơi vào tình trạng khóc dở, mếu dở hơn anh. “Vớ” phải cô vợ lắm lời lại lúc nào cũng ra vẻ ta kiếm được nhiều tiền cũng đã quá mệt lại thêm cái việc, lúc nào cũng to tiếng chê bai chồng mình làm ăn không bằng một nhân viên quèn của công ty. Nói thế, có ông chồng nào mà không động lòng tự ái. Nhưng các bà vợ thì có hiểu mà thông cảm cho đâu, thậm chí thấy chồng không buồn nói gì lại tưởng chồng giả điếc nên càng nói hăng. Anh Tiến (Long Biên, Hà Nội) là một trong những trường hợp như thế.
Video đang HOT
Lúc nào vợ Tiến cũng tỏ vẻ ra oai rằng mình có thể kiếm được nhiều tiền, rồi chồng, rồi con đang sống nhờ số tiền mà cô ấy làm ra nên đương nhiên là chồng phải phụ thuộc vào cô ấy. Có lẽ là vợ anh đang hoang tưởng bởi từ trước tới giờ anh chưa hề dùng một đồng tiền nào của vợ. Có ít tiêu ít, dù không chu cấp được đầy đủ cho gia đình, con cái nhưng chưa khi nào Tiến phải ngửa tay ra xin tiền vợ thậm chí hết sạch, không có thì vay bạn bè.
Vật chất đã len lỏi vào từng gia đình và đang dần cướp đi hạnh phúc mong manh vốn dễ vỡ. (ảnh minh họa)
Tiến cũng là đàn ông, cũng có sĩ diện và lòng tự trọng của mình. Có thể Tiến không lo cho con được sung sướng như cô ấy nhưng cũng có thể tự nuôi được bản thân và các con no đủ. Biết là có tiền thì được tôn trọng, được kính nể nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng, không có tiền thì sẽ bị coi thường, khinh rẻ. Với cái xã hội hiện tại, người không có tiền chiếm nhiều chứ người có tiền là mấy.
Chán cảnh vợ suốt ngày đay nghiến và mở mồm ra là nói chuyện tiền nong nên Tiến đã khinh từ lâu. Tiến không thèm để ý vợ đi sớm, về muộn, làm gì hay quan hệ với ai. Anh mặc kệ những lời nói ra nói vào của hàng xóm láng giềng về vợ chồng anh. Mặc kệ vợ là bà hoàng, là trụ cột trong nhà. Tiến luôn tỏ thái độ với vợ rằng, cô làm được tiền thì cô tiêu, tiền tôi tôi hưởng, chẳng ai phụ thuộc ai.
Đó chính là lý do khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt và gia đình không còn ấm cúng như xưa nữa. Vì đồng tiền, vì kinh tế nên cuộc sống có nhiều điều khó nói. Vật chất đã len lỏi vào từng gia đình và đang dần cướp đi hạnh phúc mong manh vốn dễ vỡ. Nếu không nhanh chóng đẩy lùi tình trạng ấy thì những mái ấm gia đình kia chỉ còn là trong ảo tưởng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đêm qua anh đã làm gì?
"Sao bữa nay về trễ vậy anh?". Thỉnh thoảng, tôi vẫn hỏi Thắng như thế khi anh về muộn. Chồng tôi cười: "Anh ghé qua nhà má thằng cu". Biết anh đùa, tôi trêu: "Sao ghé thăm gì mà nhanh vậy?". Anh lại nói: "Thì ghé thăm thằng cu chớ có thăm má nó đâu mà lâu?".
Chỉ là chuyện nói đùa nhưng gần đây thấy bạn bè anh nhiều người vướng vào chuyện tình ái lăng nhăng, tôi đâm lo. Có lần, tôi đã nói rất nghiêm túc: "Từ nay đừng giỡn như vậy nữa. Em không thích đâu". Nghe vậy, anh cau mặt: "Nói đùa thôi, em làm gì dữ vậy?". "Em sợ cứ nói riết, nó lại hóa ra có thật thì nguy".
Tôi lo lắng là có lý do. Chuyện ba anh có vợ bé làm khổ mẹ anh, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, bà vẫn không tha thứ với lời trăn trối: "Tụi con để mẹ nằm riêng một mình...". Tôi sợ "con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh", nhất là khi tôi chỉ sinh được 2 cô con gái. Biết được điều đó, anh bảo tôi: "Anh đã chứng kiến những đau khổ mà ba gây ra cho mẹ nên không bao giờ lặp lại điều đó với vợ con mình".
Sau ngày mẹ mất, các em lần lượt đi lấy chồng, ngôi nhà ở quê không ai ở phải thuê người chăm sóc. Trước đây, thỉnh thoảng anh mới về. Cũng có khi, do bận việc làm ăn anh không về được thì tôi lại thay anh về thăm nom, thắp nhang cho ông bà. Mấy năm qua, chuyện vẫn bình thường như vậy.
Thế nhưng khoảng 1 năm trở lại đây, anh bỗng về quê thường xuyên hơn, hầu như tháng nào cũng về. Tôi thấy lạ nên hỏi thì anh nói: "Lớn tuổi rồi, tự dưng muốn quay về quê cho yên tĩnh. Với lại, anh cũng muốn về coi sóc nhà cửa, mồ mả".
Nghe anh nói cũng có lý nên tôi không dò xét nữa. Cho đến lần gần đây nhất, anh vội vã về quê sau khi nghe một cuộc điện thoại. Tôi thắc mắc: "Anh mới về tuần trước mà? Có chuyện gì vậy?". "À... ừ... Cái bờ kè bị sụp, anh phải về mướn xáng cạp đổ lại cho đầy...".
Nhìn điệu bộ luýnh quýnh của anh tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Xế trưa hôm đó, tôi bảo con: "Má về nội có chút việc, dì út sẽ qua ngủ với tụi con. Mai má lên". Con bé ngạc nhiên: "Sao hồi sáng má không đi cùng ba cho vui?". "Má bận giải quyết mấy việc ở công ty". Tôi trả lời cho con yên tâm.
Tôi về mà không báo cho anh. Đến nơi, thấy nhà cửa vắng hoe, mới 7 giờ tối mà con Tím, đứa bé chúng tôi thuê trông nhà đã đóng cửa đi ngủ. Thấy tôi, nó nói ngay: "Chú về tới tắm rửa xong là đi liền, không kịp ăn cơm". "Chú đi đâu con biết không? Cái bờ kè bị sụp chỗ nào mà thím không thấy?". Con bé trố mắt: "Ai nói cái bờ kè bị sụp? Cái bờ kè nhà mình làm chắc chắn như vậy, sao mà sụp được?". Rồi không đợi tôi hỏi thêm, con bé nói luôn: "Chắc chú ra cái quán đờn ca tài tử ở ngoài Cầu Lầu. Ở đó có mấy con nhỏ hát hay lắm...".
Cái quán mà con Tím nói là một quán nhậu. Ra đến nơi, thấy không khí xô bồ, tôi tần ngần không dám vào nên gọi điện cho anh: "Có chuyện này gấp lắm, em muốn hỏi ý kiến anh...". Giọng Thắng tiếng được, tiếng mất: "Anh đang ở trong quán với mấy thằng bạn, ồn quá nghe không được. Để lát anh gọi lại". Thắng dập máy. Chờ mãi không thấy anh gọi, tôi gọi lại và nói ngay: "Có một suất đi đào tạo ở Nhật, công ty cử em đi... ". Giọng Thắng vẫn hụt hửi: "Chờ chút, để anh ra ngoài".
Tôi cứ ngỡ sắp thấy chồng từ trong quán nhậu bước ra. Nào ngờ, tôi dán mắt mãi vào cửa quán mà chẳng thấy. Thế nhưng anh vẫn nói: "Rồi, anh ra ngoài rồi, em nói đi". Tôi lặp lại vụ đi Nhật. Vừa nghe vậy, anh đã kêu lên: "Trời, em được chọn đi Nhật đào tạo à? Sướng quá rồi. Tội gì không đi...".
Điều này hoàn toàn khác với Thắng trước đây. Hồi trước, mỗi khi tôi đi công tác, anh lại rầu rĩ, kêu than thậm chí gọi điện cho giám đốc công ty đề nghị phân công người khác...
Tối đó, tôi chờ mãi trước cổng cái quán nhậu có đờn ca tài tử cho đến lúc quán đóng cửa mà vẫn không thấy chồng mình. Tôi về đến nhà đã 2 giờ sáng mà Thắng vẫn chưa về. Cả đêm tôi gần như không ngủ. Sáng sớm, tôi gọi điện, nghe giọng anh còn ngái ngủ: "Em gọi làm gì sớm quá vậy? Để anh ngủ chút nữa, tối qua nhậu về khuya...".
Rồi anh vội vã cúp máy. Tôi không biết phải làm gì. Trong khi con Tím vừa quét sân vừa líu lo: "Mấy lần trước về, chú cũng đâu có ngủ nhà...".
Tôi không chờ anh mà trở lên Sài Gòn với tâm trạng thật nặng nề. Đêm qua và những đêm trước đây, anh đã đi đâu, làm gì? Tại sao phải nói dối vợ con? Tôi đặt ra nhiều tình huống và thử giải quyết. Thế nhưng tất cả các tình huống đều làm cho tôi thấy bị tổn thương và đau lòng.
Có lẽ anh đã nghe con Tím nói lại chuyện tôi lặn lội về quê nên sau đó đã gọi điện cho tôi: "Anh xin lỗi... Chờ anh lên, anh sẽ nói tất cả rồi tùy em quyết định". Tôi nghẹn lời: "Em không muốn nghe".
Nhưng dù không muốn thì tôi cũng phải nghe. Thằng bé đã gần thôi nôi. Má nó vốn là ca sĩ ở quán đờn ca tài tử. Tôi lặng người trước lời thú tội này. Hóa ra anh cũng tầm thường như những người đàn ông đã lén lút ngoại tình, lừa dối vợ con.
Bất giác tôi muốn gào thét, cấu xé để giải tỏa sự đau đớn, tuyệt vọng, chán chường. Nhưng rồi, tôi chẳng làm gì cả, chỉ chua chát thốt lên: "Đồ dối trá!".
Từ hôm đó đến nay đã gần 3 tháng. Tôi không thấy anh về quê nữa. Tôi tự hỏi, chẳng biết "thằng cu" như thế nào rồi? Nếu nó đúng là con của anh thì mọi chuyện đâu đơn giản chỉ là "nhắm mắt uống một chén rượu cay" như lời anh nói...
Nhưng điều quan trọng nhất là tôi không biết phải làm sao để tiếp tục cuộc hôn nhân của mình một cách bình thường. Trong hai chúng tôi, không ai đòi ly hôn nhưng tôi biết mình sẽ còn đau rất lâu trước sự thật này...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thử "cãi lại" số phận một lần! Các bạn trẻ hãy trả lời một cách thật rõ ràng, thật sòng phẳng câu hỏi: Sống để làm gì? Chúng ta, dù ít hay nhiều, ai chẳng tin là có số phận. May hơn khôn mà! Tuy vậy không ít người muốn "cãi lại" số phận của mình. Ai là người muốn thay đổi số phận? Chắc hẳn, đó là những người...