Chán vì chồng lúc nào cũng ngửa tay xin tiền vợ
Vợ chồng mình cưới nhau được 6 tháng rồi. 2 vợ chồng từ lúc cưới chẳng có tý tài sản nào.
Tôi có đi làm nhưng bên ngoại còn nhiều việc nên không tiết kiệm được cho bản thân. Còn chồng thì ham chơi, có bao nhiêu tiền tiêu hết nên cũng chẳng dành dụm được. Hai đứa lấy nhau được bố mẹ hai bên cho vài chỉ vàng dắt lưng thôi.
Cưới nhau về chồng cũng chẳng tiết kiệm được, lương chồng tháng gần 7 triệu, đưa cho mẹ chồng 2 triệu còn lại chồng giữ tiêu hết, thậm chí tháng nào chồng cũng xin thêm tiền vợ để tiêu. 7 triệu là mức lương trung bình thôi nhưng với mức sống ở đây thì cũng không đến nỗi tệ. Nhiều gia đình vợ ở nhà nội trợ, chồng đi làm tháng 7 triệu thôi vẫn đủ nuôi vợ nuôi con, còn chồng tôi nuôi mỗi bản thân cũng không đủ.
Tiền lương 2 vợ chồng của ai người ấy giữ, mọi người cứ bảo phải kiểm soát lương chồng, bắt quy về 1 mối nhưng tháng nào anh ấy cũng tiêu âm như vậy thì cầm để làm gì đâu. Mà anh ấy thì chỉ thích tiêu tiền cho bạn bè, hôm nào vợ có việc đột xuất mà chưa có lương muốn vay tạm vài ngày (chứ xin thì đừng có hòng mà cho) thì chồng cũng không thoải mái. Tiền thì không đưa vợ cầm. Mà nhà tiêu việc gì lớn, khám bệnh, du lịch, mua sắm nội thất… toàn vợ phải chi tiền. Vợ có bầu bảo phải tiết kiệm còn nuôi con thì chồng bảo tới đâu hay tới đó, khi nào đẻ thì ông bà nội nuôi. Tính vợ thì chỉ thích tự lực, không muốn dựa dẫm vào ai, đặc biệt nhà nội, nhờ vả cái gì cũng không thích. Hai vợ chồng sức trẻ, có công việc ổn định, phải xin tiền bố mẹ chồng thì có mà ê mặt.
Tiền lương 2 vợ chồng của ai người ấy giữ, mọi người cứ bảo phải kiểm soát lương chồng, bắt quy về 1 mối nhưng tháng nào anh ấy cũng tiêu âm như vậy thì cầm để làm gì đâu. (ảnh minh họa)
Đàn ông ngửa tay xin tiền vợ thì cũng ngại chứ nhỉ, nhưng chẳng thấy chồng tôi ngại ngùng gì, kể cả có tiền anh ấy cũng thích tiêu tiền vợ, đi đâu mà vợ trả tiền là thích lắm. Cả tuần đi làm được ngày chủ nhật nghỉ muốn rủ chồng đi ăn sáng, lang thang phố xá tý thì câu đầu tiên của chồng là: Em đãi nhé! Rồi 2 vợ chồng chạy chung xe máy, khi nào hết xăng hoặc vợ phải tự đổ hoặc chồng đổ xăng cho nhưng kiểu gì về nhà cũng phải lấy tiền vợ. Thỉnh thoảng chồng lại lấy ví vợ để lấy tiền tiêu, vợ đòi lại thì chồng không trả, còn được mẹ bênh “ sao lại đòi tiền nó, nó làm gì có tiền”. Chắc mẹ nghĩ vợ nhiều tiền lắm. Vợ cũng chỉ có lương hàng tháng thôi mà.
Vợ bầu mùa hè nóng không ngủ được, bảo lắp điều hòa chồng không chịu với lý do nếu lắp điều hòa phải lắp cho phòng bố mẹ nữa. Chứ mình nằm hưởng thụ mà bố mẹ nóng thì chồng không muốn. Ờ thương bố mẹ như vậy là tốt. Nhưng vợ chỉ đủ sức lắp cái điều hòa cho phòng mình thôi, chồng có đưa cho vợ xu nào đâu mà đòi. Thêm nữa bố mẹ có nhiều tiền gửi tiết kiệm thế trích ra mua điều hòa có sao đâu. Mẹ cứ kêu nóng mà tiền thì không chịu chi. Thế là vợ phải đi vay tiền để lắp 2 cái điều hòa cùng lúc.
Video đang HOT
Vợ còn đi làm vài tháng nữa thôi là nghỉ đẻ rồi, nghĩ đến lúc bé con ra đời không có tiền nuôi con không biết sao nữa. (ảnh minh họa)
Rồi lương tháng này chồng ngẫu hứng vét sạch cho bạn vay hết, quay về bắt vợ phải cho tiền tiêu, mà bạn chồng vay thì chẳng hẹn ngày trả. Cả bố mẹ cả chồng lúc nào cũng nghĩ vợ lắm tiền, sẵn sàng chi trả các thứ. Lương vợ hàng tháng trừ các khoản lặt vặt chỉ còn 1-2 triệu để tiêu dần thôi chứ có mấy đâu. Như hôm vừa rồi, 2 vợ chồng đi du lịch cùng đoàn cơ quan, phải đóng tiền, vợ bảo chồng thì chồng bảo kệ vợ, chồng không có tiền mặc dù vợ biết chắc trong tài khoản của chồng có tiền mà bắt vợ phải trả hết. Nói chung, chồng hạn chế tối đa phải tiêu tiền cho gia đình, cho vợ con mà đùn đẩy hết cho vợ.
Vợ còn đi làm vài tháng nữa thôi là nghỉ đẻ rồi, nghĩ đến lúc bé con ra đời không có tiền nuôi con không biết sao nữa. Chồng vô tâm quá chồng ạ! Chồng còn thích chơi bời lêu lổng thế thì lấy vợ làm gì, làm khổ cả vợ ra, hay chồng lấy vợ về để vợ nuôi đây?
Theo VNE
Nhục nhất là đàn ông ngửa tay xin tiền vợ
Hàng tháng, cô ấy đưa cho tôi mấy đồng, bảo là để tôi tiêu vặt. Tôi cầm tiền mà đau xót, nhưng không có tiền thì tiêu bằng gì.
Muốn tự tử vì không có việc làm
Lấy vợ, đó là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc nhất đời. Cả đời có một ngày quan trọng lại có được người vợ tốt, tôi thật sự tự hào. Công việc lúc ấy thật suôn sẻ. Tôi vẫn nghĩ, số mình may mắn nên vừa có công việc có thu nhập tốt lại có được người vợ mà mình yêu thương, vợ lại đảm đang tháo vát thì còn gì hơn.
Rồi thời gian trôi đi, tôi đi làm kiếm tiền, vợ tôi cũng đi làm. Công việc của hai vợ chồng khá tốt, khá ổn nên cả hai quan tâm, lo lắng vun đắp gia đình. Hi vọng có được đầy đủ kinh tế rồi còn sinh con đẻ cái. Thế rồi, vợ tôi mang bầu và sinh con. Ngày đó vợ nghỉ làm, còn tôi vẫn tiếp tục công việc tốt của mình.
Không hiểu sao, trong thời gian đó, công ty bỗng dưng làm ăn thua lỗ rồi phá sản. Ông sếp của tôi nghỉ việc, thế là tôi cũng phải lao đao. Ngày đó là tôi may mắn được giới thiệu vào làm ở đó với mức lương ổn. Bây giờ đi kiếm việc, tìm được số tiền lương bằng nửa chỗ đó còn khó chứ đừng nói là bằng. Tôi hoang mang không biết tính như thế nào, vợ thì còn đang trong thời kì nghỉ thai sản. Cái chuyện đi làm kiếm tiền xưa nay là trọng trách của đàn ông, vợ ở nhà, có con thơ, tôi không làm thì ai làm. Nhưng công việc tự nhiên lại hỏng bét, tôi thành ra lo lắng vào người, mệt mỏi vô cùng.
Cảnh trông con, tôi bị hàng xóm dị nghị. Họ nói ra nói vào là tôi là đàn ông mà vô dụng, để vợ mình đi kiếm tiền. (ảnh minh họa)
Suốt thời gian đó tôi đi tìm việc khắp nơi mà không được. Thế là, vợ tôi lại suốt ngày ca thán chuyện không có tiền mua sữa cho con, rồi còn tiêu pha quần áo, bao nhiêu thứ cho con mà không biết kiếm đâu ra. Tôi thì áp lực đầy mình vì không đi làm, ở nhà, chán nản vô cùng.
Rồi vợ tôi hết thời ở cữ, tôi ở nhà chăm con, thay vợ làm việc đó còn vợ thay tôi làm việc kiếm tiền. Thực ra, vợ chồng cùng đi kiếm tiền thì không sao, kể cả vợ có giỏi hơn mình cũng được. Đằng này, mình lại ở nhà chăm con, còn mọi việc vợ phải tự làm.
Cảnh trông con, tôi bị hàng xóm dị nghị. Họ nói ra nói vào là tôi là đàn ông mà vô dụng, để vợ mình đi kiếm tiền. Biết làm sao được, nó là vậy rồi. Bây giờ tôi cũng chưa kiếm được việc. Công việc kiếm được có phải dễ đâu, có phải ngày một, ngày hai là được đâu. Nên tôi cảm thấy lo lắng, mệt mỏi lắm. Càng ngày tôi càng căng thẳng, nhất là vợ lại chẳng tình cảm với tôi.
Người ta ngó tôi bằng ánh mắt lạ lùng khi tôi bế con sang hàng xóm chơi. Những người trước nay nói chuyện vui vẻ, quan tâm tôi thì bây giờ nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, chẳng ai động viên tôi câu nào mà chỉ nhìn tôi bằng con mắt coi thường. Nhiều khi tôi thấy xấu hổ vô cùng, tai hại vô cùng. Sao người ta lại nhìn tôi như sinh vật lạ, người ngoài hành tinh vậy? Tôi nhục nhã vô cùng, có khi tôi từng nghĩ tới việc bỏ nhà đi. Khi bị vợ nói không ra gì, cảm thấy nhục nhã, tôi muốn tự tử để cho vợ biết tay. Nhưng rồi lại nghĩ lại, mình có nên làm việc đó hay không? Vì bây giờ, tôi làm thế thì càng chứng tỏ tôi hèn nhát. Nhưng động lực sống với tôi mà nói đã không còn nữa rồi.
Từ một công chức, tôi trở thành kẻ lông bông, cứ làm nay đây, mai đó. Tôi chán việc nghiêm chỉnh, đi làm vớ vẩn cùng với mấy anh bạn trước giờ tôi ít chơi, vì họ chỉ ưa nhậu nhẹt. (ảnh minh họa)
3 năm cam chịu để vợ làm gì cũng không biết
Tôi bắt đầu sống như cái bóng trong nhà. Tôi trải hồ sơ khắp nơi nhưng không ai gọi. Làm công việc nhàng nhàng thì cũng khó, vì công việc ấy không ổn định, nay thế này, mai thế nọ, lại còn chịu mọi điều khoản của công ty, tôi đâm chán. Tôi tự biến mình thành kẻ vô dụng trong mắt người khác.
Tôi lao vào chơi cùng với đám bạn, thi thoảng chúng mách cho tôi cách kiếm tiền, ví như đi đánh đề, đánh lô, rồi thi thoảng đi theo công trình xây dựng nào đó, có ngon nghẻ thì làm theo họ.
Từ một công chức, tôi trở thành kẻ lông bông, cứ làm nay đây, mai đó. Tôi chán việc nghiêm chỉnh, đi làm vớ vẩn cùng với mấy anh bạn trước giờ tôi ít chơi, vì họ chỉ ưa nhậu nhẹt.
3 năm rồi, tôi cứ sống như vậy, không còn muốn xin việc ở đâu đó nữa. Tôi nghĩ, thi thoảng đi làm lại an nhàn, kiếm được tiền theo ý muốn của mình. Còn vợ tôi, cô ấy vẫn cứ kiếm tiền như thế, vẫn nghiêm chỉnh, vẫn cứ là người vợ vừa chăm chồng, chăm con, lại còn đi kiếm tiền. Tuy nhiên, các mối quan hệ của cô ấy ngày càng phức tạp, cô ấy cũng lạnh lùng với tôi, cô ấy không giống như trước. Dường như trong cô ấy, tôi giờ trở thành kẻ vô dụng, vô công rồi nghề. Cô ấy không còn tôn trọng tôi, tôi nói gì thì cô ấy gạt phắt đi, không muốn bên cạnh tôi như trước, chỉ tự mình quyết mọi việc. Tôi cảm thấy càng áp lực và chán nản cuộc sống này.
Hàng tháng, cô ấy đưa cho tôi mấy đồng, bảo là để tôi tiêu vặt. Tôi cầm tiền mà đau xót, nhưng không có tiền thì tiêu bằng gì. (ảnh minh họa)
Cô ấy đi với ai, cặp kè với ai hay không, có quan hệ với ai, tôi mặc kệ. Tôi chẳng thiết gì nữa rồi. Giờ tôi không còn gì để mất, tôi cũng cứ sống theo sở thích của mình, còn cô ấy muốn sao thì muốn, đành lòng như vậy thôi!
Hàng tháng, cô ấy đưa cho tôi mấy đồng, bảo là để tôi tiêu vặt. Tôi cầm tiền mà đau xót, nhưng không có tiền thì tiêu bằng gì. Thôi thì đành làm gã đàn ông hèn. Không hiểu chuyện này vì đâu mà đến tai hàng xóm láng giềng, họ nói tôi là kẻ đi bám váy vợ, ngửa tay xin tiền vợ. Họ không còn cái nhìn tôn trọng nào, thậm chí là một chút với tôi nữa, nhất là sau khi tôi hay say khướt rượu chè. Xin tiền vợ, còn gì nhục nhã hơn. Giờ tôi chỉ muốn chui xuống đất cho bớt nhục, chứ sống thế này, hàng xóm khinh, gia đình khinh, vợ khinh thì thà chết còn hơn...
Theo VNE
Chồng là thạc sĩ vẫn ăn bám vợ Hạnh thích thú và tự hào khi lấy được chồng học cao. Ai cũng khen ngợi cô và anh là một đôi trai tài gái sắc. Lấy chồng học cao tưởng sướng Hạnh thích thú và tự hào khi lấy được chồng học cao. Ai cũng khen ngợi cô và anh là một đôi trai tài gái sắc. Hạnh vốn là cô gái...