“Chán nhất là gái già còn trinh”
Em năm nay đã 29 t.uổi, quen anh qua một người bạn thân. Ở bên anh, em rất hạnh phúc, vui vẻ bởi anh là một chàng trai hóm hỉnh. Chúng em bằng t.uổi nhau nhưng nhìn em trẻ hơn anh nhiều. Có lẽ do anh là người từng bươn chải trong cuộc sống. Còn em, sau khi ra trường, em nhanh chóng tìm được công việc ổn định ở một cơ quan nhà nước.
Vì quá yêu và không muốn mất anh, sau 1 năm yêu nhau, em đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Sau lần đó, chúng em sống chung với nhau như vợ chồng.
Điều đáng nói là, sau lần đầu tiên đó, em cứ tưởng anh sẽ hạnh phúc, trân trọng em hơn khi biết em còn trinh trắng. Nhưng trái lại, anh không hào hứng, không yêu thương em nhiều như trước nữa. Tuy thế, anh vẫn thường xuyên gặp gỡ, chủ động đến nhà thăm hỏi, giúp đỡ bố mẹ em.
Trước sự thúc giục của gia đình, mấy lần em thủ thỉ tâm sự, hỏi han anh có yêu em thật lòng không, bao giờ chúng mình cưới nhau thì anh thẳng thắn khẳng định: “Anh mới 29 t.uổi, chỉ thích yêu, chưa muốn nghĩ tới chuyện cưới xin. Em hãy đợi anh 10 năm nữa, khi nào mua được nhà, anh sẽ cưới em”.
Em đau khổ vô cùng và trách anh: “Chờ anh 10 năm nữa, em lúc đó đã gần 40 t.uổi, anh mà không cưới thì em c.hết già mất”. Sau một hồi đấu khẩu, anh mới lòi ra lý do của sự lần lữa cưới xin này khi buột miệng nói: “Em cũng được nhưng chán nhất là gái già mà còn trinh”.
Em như rơi xuống vực với suy nghĩ, lời nói đáng sợ của anh. Hóa ra anh lại ngược đời với những người đàn ông khác. Anh thất vọng vì em còn trinh trắng? Nhưng vì nghĩ bản thân đã hết t.uổi giận dỗi, em vẫn cứ xuống nước bảo sẽ chờ đợi anh. Em nghĩ biết đâu anh đang thử mình?
Video đang HOT
Thế nhưng mới đây, anh lại đi công tác biền biệt. Ngoài thông tin ra Bắc thì em chẳng còn biết gì về anh nữa. Em gọi thì anh luôn tắt máy…
Em đau khổ quá, em phải làm gì vào lúc này đây?
Trả lời
Đúng là trong cái rủi lại có cái may, nếu em cứ im lặng, vui vẻ chung sống với anh ấy và chẳng hỏi tới chuyện hôn nhân thì làm sao biết được anh chỉ muốn hưởng thụ, cưỡi ngựa xem hoa chứ không có ý định gắn bó lâu dài với em. Nếu như vậy, em sẽ bị anh chàng này lợi dụng lâu hơn nữa.
Em là một cô gái trong sáng, hết lòng vì người mình yêu. Nhưng làm sao em có thể giữ chân được một người đàn ông đã muốn dứt áo ra đi? Em nên nhớ người đó thực sự không yêu thương em nhiều như em vẫn nghĩ. Bởi anh ấy không để ý tới tâm trạng, cảm xúc của em.
Nếu anh ấy yêu em thật lòng, anh ấy sẽ trân trọng sự trong trắng của em hơn, nghĩ cho tương lai của hai người hơn khi cả hai đều không còn trẻ. Một lời hứa “chờ 10 năm” là quá xa vời và khó có thể kiểm chứng được liệu điều này đúng hay chỉ là lời hứa suông, chống chế cho qua chuyện.
Sự mất mát này sẽ khiến em đau khổ nhưng hãy tin qua thời gian, em sẽ nhanh chóng tìm lại được thăng bằng trong cuộc sống của mình.
Thời gian này, em đừng cố gắng liên lạc với chàng kia nữa. Hãy cố gắng dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân, gia đình, công việc, bạn bè. Hãy khiến cho mình thật bận rộn để không suy nghĩ quá nhiều về sự mất mát kia. Đừng cho rằng mình là “gái già” mà vội vã chuyện chồng con em ạ. Điều quan trọng là em phải tìm được người phù hợp, yêu thương em thật lòng thì mới mong có được hạnh phúc lâu dài.
Người con gái tốt, hiền lành, hết lòng vì người yêu như em sẽ tìm được một nửa hoàn hảo, đích thực, chân thành và trân trọng tình yêu của em.
Theo VNE
Ám ảnh t.uổi thơ bị mẹ đ.ánh đ.ập, tôi căm thù con gái
Những đứa con gái mà tôi tiếp xúc, tôi tin rằng chúng cũng chẳng khác nào mẹ tôi. Nếu sau này có đẻ ra một đứa con như tôi, chúng nó cũng sẽ đ.ánh c.on không thương tiếc cho mà xem.
Là một thằng con trai rất bình thường, nhưng không hiểu sao, tôi chỉ thích chơi với con trai mà không bao giờ chơi với con gái. Tôi thật sự rất ghét bọn con gái, cho dù đó là những đứa con gái nữ tính, dịu dàng, yểu điệu hay những đứa mạnh mẽ, cá tính thì tôi đều ghét. Lý do là bởi mẹ tôi...
Ngay từ lúc sinh ra, tôi đã bị mẹ ghét bỏ. Chẳng hiểu lý do tại sao mẹ tôi lại có thể ghét tôi đến mức ấy. Bà bảo rằng thật sai lầm khi mang bầu và sinh ra tôi. Lúc mới sinh thì hình như vẫn không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, phải sau đó gần 1 tháng, khi ngày đầy tháng của tôi đến gần thì công ty của bố bắt đầu lâm vào cảnh nợ nần và phá sản. Kể từ đây, t.uổi thơ của tôi bắt đầu phải hứng chịu những bất hạnh. Tôi không những không nhận được sự yêu thương, mà còn thường xuyên bị đổ lỗi. Mọi người cho rằng một đ.ứa t.rẻ lúc ấy còn đang ẵm ngửa là tôi chính là kẻ mang tai họa đến nhà. Bởi vì tôi mệnh Kim, khắc với bố mẹ nên mới khiến cho công việc của bố bị như vậy.
Mẹ tôi dường như là người ghét tôi nhất. Trong mắt bà, tôi chính là tai họa của cả nhà. Bao nhiêu tội lỗi đều do tôi gây ra. Có thể vì như thế nên mẹ tôi luôn coi tôi giống như cái gai trong mắt. Chỉ cần tôi làm sai một chút là lại bị mắng, bị đ.ánh. Mỗi lần bị mẹ cho ăn đòn, tôi chỉ biết khóc và rối rít xin lỗi cho dù chẳng biết mình đã gây ra lỗi lầm gì. Bố tôi cũng không bao giờ bênh vực tôi, cứ để mẹ đ.ánh tôi, mắng tôi như thế.
Lúc em trai tôi ra đời thì tôi càng khổ hơn. Nó được mẹ tôi cưng như cục vàng. Tôi bất đắc dĩ đã trở thành một thằng ô sin cho nó dù lúc đó tôi mới học lớp 7. Nó tè ra, ị ra thì mẹ bắt tôi dọn. Nó chơi bày bừa ra nhà, đ.ập p.há đồ đạc thì tôi bị mắng, bị đ.ánh. Nếu tôi có lên tiếng giải thích hay đổ tội cho nó thì mẹ tôi càng đ.ánh tôi nặng hơn vì dám "đổ tội cho em". Nhiều lúc nựng nó, mẹ tôi còn bảo rằng: "Ui, cục vàng của mẹ ngoan nào. Con ngoan nhé, đừng có như thằng T. nhé! Có con rồi thì mẹ chẳng cần thằng con nào nữa, nhờ...". Lúc nghe câu ấy, tôi đã hận vô cùng.
Từ bé cho đến bây giờ, những trận đòn roi của mẹ cứ ám ảnh tôi. Lúc nhỏ thì tôi hay bị tét vào mông và má, rồi bị nhéo tai. Cứ tức cái gì là mẹ lại cho tôi ăn bạt tai. Lớn lên, tôi còn nhận được cả những trận đòn roi. Mẹ đ.ánh tôi bằng cán chổi, bằng thước, bằng bất cứ cái que nào trong nhà...
Có lần, lúc mẹ tôi đang đút cháo cho thằng em tôi ăn, nó khóc nên bị nghẹn. Mẹ gọi tôi rót nước ra cho nó nhưng vì phải rót nước nóng từ phích ra để pha nước ấm nên tôi lóng ngóng làm đổ vào chân, vì thế mà mang ra chậm. Thế là thằng em khóc um lên, mẹ tôi tức quá đã bạt tai cho tôi mấy nhát liền dù biết rằng tôi cũng đang đau vì bị bỏng ở chân. Lúc ấy, tôi vừa đau, vừa ức. Một mình tôi chạy lên ban công ôm má và cái chân đau khóc tức tưởi.
Lần bị ăn đòn đau nhất là hôm tôi ở nhà trông em một mình và làm nó bị ngã. Lần đấy là khi tôi nghỉ hè năm lớp 8. Tôi phải ở nhà trông em để cho bố mẹ đi làm. Trong lúc tôi ngồi học bài, nó chơi trên giường và không may bị ngã xuống nền làm tím một bên trán. Thế là buổi tối đi làm về, mẹ tôi phát hiện ra. Bà đã lôi tôi ra giữa nhà và dùng cán chổi đ.ánh túi bụi vào lưng và mông tôi không thương tiếc. Đấy lại là cái chổi quét nhà, những cái dằm từ cán chổi bị đ.ập mạnh thì cắm đầy vào lưng tôi. Rồi chẳng hiểu sao mẹ tôi lại có ý nghĩ là tôi ấm ức chuyện bố mẹ chiều em hơn nên cố tình làm ngã nó. Bà cứ thế vừa đ.ánh, vừa mắng c.hửi tôi, sau đó thì bắt tôi úp mặt vào tường. Lúc sau, bố tôi đi làm về, thấy vậy thì cũng chỉ hỏi qua loa rồi mặc kệ, coi như là chuyện rất bình thường.
Giờ tôi lên cấp 3 rồi. Thế nhưng những trận đ.ánh thì vẫn chẳng hề giảm. Chỉ khác một điều là giờ tôi không khóc nữa. Tôi chỉ cắn răng chịu đựng. Sự hận thù của tôi với mẹ cũng ngày một nhiều lên, giống như số lần ăn đòn mà tôi phải gánh chịu. Tôi chẳng còn tin vào những chuyện mà người ta vẫn nói là "tấm lòng người mẹ", "hổ dữ không ăn thịt con"... Những đứa con gái mà tôi tiếp xúc, tôi tin rằng chúng cũng chẳng khác nào mẹ tôi. Nếu sau này có đẻ ra một đứa con như tôi, chúng nó cũng sẽ đ.ánh c.on không thương tiếc cho mà xem. Tôi ghét, tôi căm hận bọn con gái.
Theo VNE
Chồng bất tài, gia trưởng nhưng không dám bỏ vì sợ khó... tái hôn Tôi xinh đẹp, công việc ổn định lại nắm giữ chức phó phòng nhiều người mơ ước. Bạn bè thường khen tôi thông minh, hoạt bát và có một gia đình hạnh phúc. Ấy vậy nhưng họ đâu thể ngờ rằng, ở nhà tôi là người phụ nữ bất hạnh, nhẫn nhục đến nhường nào. Thực ra tôi đến với anh - chồng...