Chán ngán với con dâu chỉ biết đẻ mà không biết chăm con
Đến cả cái tã mà nó cũng vụng về không biết quấn cho con, tôi chán ngán quá bảo nó “Làm mẹ mà không biết chăm con thì đẻ con ra làm gì?”
Chào độc giả mục Tâm sự! Tôi biết khi nói những lời này ra, nhiều người sẽ cho rằng tôi là một bố chồng đay nghiệt, thích soi mói cuộc sống của con dâu nhưng nếu không được dãi bày ra, chắc tôi hết chịu nổi.
Vợ tôi mất sớm, khi con trai tôi mới lên 10 tuổi còn đứa con gái mới lên 6. Tôi một mình sống cảnh gà trống nuôi con, không đi bước nữa, phần vì tôi không thể quên được vợ, phần vì không muốn các con tôi sống cảnh dì ghẻ – con chồng.
Các con tôi khôn lớn, trưởng thành và có nghề nghiệp cả. Thằng cả làm ở một cơ quan nhà nước trong thành phố, con em thì làm giáo viên ngay gần nhà. Tôi cảm thấy khá hài lòng với các con của mình. Tuy chúng không có mẹ dạy bảo nhưng đứa nào cũng biết làm việc nhà giúp bố.
Rồi thằng cả lấy vợ. Vợ nó cũng người thành phố, cùng quê cả, nhưng nó cũng mất mẹ từ sớm, bố nó đi bước nữa, đến bà thứ ba mới thôi. Ngày về ra mắt, nghe nó kể hoàn cảnh đáng thương lắm. Tôi hiểu vì các con tôi cũng thiếu tình mẹ từ bé mà.
Nhưng từ lúc nó về làm dâu, sống trong nhà thì tôi hết chịu nổi. Mang tiếng có con dâu mà tôi còn mệt hơn. Nó không biết làm gì, nấu ăn thì bữa sống bữa chín, canh nấu nhạt thếch, đồ ăn lúc cháy lúc còn đỏ máu, nhiều lần tôi bảo nó cố học một khóa nấu ăn nhưng mãi nó chẳng khá lên được. Nó viện cớ làm kinh doanh, đi tối ngày, sáng mở mắt đã đi, tối đen mới về lấy đâu thời gian mà đi học nấu ăn.
Video đang HOT
Tôi tức quá bảo: “Thế thì vợ chồng mày ra ngoài mà sống. Tao không dư sức đi hầu hạ thứ con dâu mất nết như chúng mày”. Ảnh minh họa.
Thằng con tôi cũng chiều vợ. Đáng nhẽ vợ không biết làm thì phải dạy bảo, đằng này nó lại biểu tôi, bố về hưu rồi, tranh thủ ở nhà nấu nướng giúp vợ con cũng được, vợ con đi làm vất vả như thế về làm sao mà làm hết đủ việc nhà chứ.
Tôi nghe mà uất lắm. Tôi nuôi nó lớn bao năm nó không thương, đi thương con vợ nó mới cưới có mấy hôm.
Rồi con dâu tôi mang bầu. Tôi lại càng phải hầu hạ chúng nó nhiều hơn. Trước nấu ăn cho chúng nó về đủ mệt rồi, giờ còn thêm dọn nhà, dọn phòng, chuẩn bị bữa sáng cho vợ chồng chúng nó. Hàng xóm bên cạnh ai cũng bảo thấy chướng mắt khi một ông già đi phục vụ con trẻ, thế mà chúng không biết suy nghĩ còn chây lười, bỏ đống cho tôi.
Ngày nó sinh con, tưởng nó là phụ nữ, không biết việc nhà thì cũng phải có kiến thức cơ bản chăm sóc con, đằng này đến cả cái tã nó cũng không biết quấn cho con. Thế là từ khâu mặc áo, quấn tã, lau rửa lại vào tay tôi với con gái tôi cả. May mà lúc đó con gái tôi chưa lấy chồng, không thì tôi còn đi hầu cả đổ phân, làm lò xông cho nó.
Cháu tôi mới được 3 tháng, không hiểu nó có thương con không mà đòi đi làm luôn. Mà nhà tôi có thiếu thốn gì đâu chứ. Nhà cửa đã xây bề thế, tiền ăn hàng tháng, tiền sinh hoạt phí vợ chồng nó đưa cho tôi có vài triệu gọi là, còn đâu tôi chu cấp cho hết. Thế là tôi lại chuyển từ làm ông sang “làm mẹ” cháu luôn. Từ thay tã đến pha sữa, tắm rửa cho cháu, tôi làm tất. Con dâu tôi từ lúc sinh ngày càng béo rửng mỡ ra, về chỉ mỗi việc ăn cũng không nên thân.
Đến ngày hôm qua thì tôi hết chịu nổi. Nó đi làm về, tắm rửa vứt cả đống quần áo đó không thèm cho vào máy giặt. Ăn xong bát đũa cũng không chịu dọn mà chạy tót lên phòng nằm ngủ. Tôi thấy thế tức quá lên bảo: “Con làm dâu mà sao không có chút ý tứ, lòng tự trọng nào cả. Đến cả bát, cả quần áo mà cũng chất đống để đó con không thấy chướng mắt với bố ư? Bố già rồi, như người ta được nghỉ ngơi, được con dâu hầu hạ. Còn con thì đến cả con cũng không biết chăm. Chỉ biết mỗi việc đẻ thôi à?”
Thế mà nó cuồng lên cãi lại “Ngày trước ở nhà dì con làm cho cả, mà có mấy việc nhà sao bố cứ kêu ca mãi như thế. Con đi làm đã mệt lắm rồi, về còn nghe bố chì chiết thế thì sống sao được.”
Tôi tức quá bảo: “Thế thì vợ chồng mày ra ngoài mà sống. Tao không dư sức đi hầu hạ thứ con dâu mất nết như chúng mày”.
Hôm sau mặt nó hầm hầm dọn hành lý dắt con đi thật. Con trai tôi không hiểu nó nghe vợ nó kể thế nào mà cũng kéo đồ đi không thèm chào tôi một câu.
Tôi thực sự thấy đau lòng lắm. Chúng nó đi nhà cửa trống trơn, không còn tiếng cười đùa của thằng cháu nữa, tôi nhớ nó lắm. Nhưng con dâu tôi quá quắt quá. Liệu tôi làm như vậy có sai không? Tôi có nên gọi chúng nó về hay không? Hay tôi cứ cho chúng nó ra ở riêng, xem thử sống tự lập được bao lâu?
Theo ĐSPL
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi biết chồng ngoại tình
Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại anh vẫn im lặng. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích, anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra hỏi chuyện cũ, mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì không thể làm gì khác. Anh chỉ nói hết những suy nghĩ và tâm sự của mình với người khác để tìm sự an ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm gì nhỉ? Anh nói không thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng, là niềm ao ước đến thèm khát của nhiều người. Anh làm gì cho hành trình xây dựng này hả anh?
Tôi lao động cật lực, vừa làm cha vừa làm mẹ, xoay trong vòng xoáy công việc, gia đình, con cái, để rồi nhận lại sự phản bội. Quan trọng hơn, tôi đã học tha thứ cả năm trời, cuối cùng anh vẫn tìm sự giải thoát "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi, anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.
Anh nhậu nhẹt, bỏ bê nhà cửa, dành thời gian lo lắng cho người ngoài, tôi chỉ câm nín, buồn não lòng, nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột cùng cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà không thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm, cho dù cơ hội cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách cư xử của tôi là rào cản, vậy tại sao anh chần chừ một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh, anh luôn có thể tâm sự rất nhiều với bạn bè mà không thể làm được điều này với tôi.
Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho vừa ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh, anh không ưng lại đem nói với người ngoài. Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại vẫn im lặng, không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi nói chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh nói gia đình cô ta, bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng chắc chắn họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh cuống cuồng sợ người tình bé bỏng tổn thương mặc cho tôi huyết áp tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó trong sáng, vậy tại sao tôi không được biết? Trong sáng mà phải giấu tôi?
Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ chấm dứt sự trong sáng kia nhưng lừa dối vẫn tiếp tục, tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ, rảnh rỗi là tâm trí tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới, chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có thể chấm dứt mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Làm "chuyện ấy" với nhiều người vì chồng yêu sinh lý Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn, không nhắc gì chuyện tôi ngoại tình nữa, chuyện chăn gối vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi 32 tuổi, có chồng và một bé gái 5 tuổi, ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thật ra không như mọi người nghĩ, tôi và chồng suýt...