Chán ngán vì vợ tôi càng ngày càng “xấu toàn tập”
Thật sự một người vợ xấu toàn tập như thế này tôi đang muốn “thanh lý” cho nhanh để đỡ ê mặt đây. Nhìn vợ người ta vừa đẹp người đẹp nết mà tôi phát thèm.
Tôi năm nay đã 29 tuổi và vừa mới kết hôn được 2 năm nay. Hiện vợ chồng tôi đã có con gái 9 tháng tuổi. Trước đây khi yêu, tôi trân trọng vợ tôi bao nhiêu thì giờ đây tôi thấy sợ về vợ xấu tính bấy nhiêu. Nói ra mọi người sẽ bảo tôi sao lại chê ỏng chê eo vợ mình thế. Nhưng thật sự, tôi đã mất hết tình cảm tốt đẹp của mình dành cho vợ kể từ sau cưới.
Khi vợ chồng tôi còn yêu, dù hình thức bên ngoài của vợ tôi bình thường, nhưng lúc ấy tôi vẫn thấy em rất đáng yêu. Bởi vì tính cách của vợ tôi khá thẳng thắn, nhẹ nhàng và tâm lý. Đặc biệt, tôi mê mẩn vợ bởi những món ăn cô ấy nấu cho tôi ăn và những món quà handmade vợ tôi tự làm. Có một người vợ hình thức trung bình song khéo léo như thế, tôi thấy mình vẫn hạnh phúc và hãnh diện với các bạn bè.
Song từ khi chúng tôi kết hôn, nhất là từ khi có con, vợ tôi ngày càng xấu tính với chồng. Điều này khiến tôi ngày một ngán ngẩm với vợ theo cấp số nhân.
Trước hết, về hình thức của vợ tôi ngày một xấu xí. Nhất là từ khi sinh con xong, cô ấy sồ sề kinh khủng. Ăn mặc thì lôi thôi luộm thuộm, không bộ nào ra bộ nào. Trong khi cô ấy cũng đâu có mức bận rộn tối mắt tối mũi. Vì chúng tôi ở cùng bố mẹ tôi. Mà bố mẹ tôi thì vẫn còn khỏe nên hàng ngày họ đỡ đần chăm cháu chu đáo. Vợ tôi đi làm về là chỉ việc lo cơm nước. Sau đó dọn dẹp và cho con uống sữa rồi đi ngủ. Thế mà vợ tôi cứ làm gì cũng lẩn mẩn, chậm chạp nên mất nhiều thời gian. Trong khi xấu vẫn hoàn xấu và lôi thôi vẫn hoàn lôi thôi.
Từ khi sinh con xong, cô ấy sồ sề nhìn phát gớm. Ăn mặc thì lôi thôi luộm thuộm
Từ ngày có bầu đến giờ, tôi không bao giờ thấy vợ trang điểm cho xinh lên hay mua váy áo tung xòe như mọi phụ nữ khác. Tôi bảo em, lương 2 vợ chồng làm ra mỗi tháng cũng khá thoải mái (được 30 triệu/tháng) nên em cứ để dành 1-2 triệu mua sắm cho bản thân như làm đẹp, mua áo quần. Song vợ tôi cứ gạt đi bảo: Giờ có chồng rồi, ăn mặc thế nào chả được. Chính cái tâm lý đó nên khi đi đâu với chồng, vợ tôi chẳng có lấy 1 bộ quần áo đẹp hẳn để diện. Nhìn cô ấy cứ lu mờ đi so với những người vợ của các ông chồng khác mà lâu dần tôi cũng chẳng có hứng thú rủ vợ đi đâu nữa.
Hình thức của vợ thì đã xuống cấp thảm hại rồi, tính cách của vợ tôi còn xấu tính đến mức không bút nào tả được. Lấy chồng xong, lương của tôi, em đòi phải chuyển khoản hết vào tài khoản của vợ. Tôi nghĩ, chi tiêu trong nhà cũng nên thu về 1 mối. Hơn nữa, vợ sẽ có cách chi tiêu tiết kiệm hơn cánh đàn ông chúng tôi. Vậy là mỗi tháng có lương về, tôi chuyển khoản sạch sẽ tiền lương của mình vào tài khoản của vợ.
Video đang HOT
Song điều đáng nói là, mỗi tháng vợ tôi chỉ để cho tôi khoảng 600 ngàn cho chi tiêu cá nhân (tiền đó bao gồm 300 ngàn tiền xăng xe, 300 ngàn tiền ăn trưa). Với số tiền chi tiêu eo hẹp này, tôi chi tiêu chỉ đúng như vậy. Nếu có phát sinh thì tôi tự lo, trong khi tôi nào có khoản thêm nếm nào khác.
Hình thức của vợ đã xuống cấp trầm trọng
Do đó, cứ ngày nào đi trên đường đến công ty, nói ra thì các bạn bảo tôi là thằng hèn. Nhưng thật sự, đi đến công ty hay đi ra đường, tôi chỉ sợ gặp bạn bè mời cà phê. Bởi dù chỉ mời bạn 1 cốc cà phê tôi cũng không có tiền. Do đó, tôi luôn phải từ chối những buổi tụ tập cà phê cùng mọi người với lý do bận. Song thực ra lý do quá phũ là tôi bị vợ trấn lột hết tiền trong túi, làm gì có tiền mà mời bạn cà phê hay bữa trưa nào.
Nhiều lần tôi ý kiến với vợ xấu tính phải để cho tôi ít nhất 1 triệu tiền tiêu pha mỗi tháng thì em nói luôn là không được. Em bảo: “Trăm thứ phải chi tiêu nên phải tiết kiệm phòng lúc ốm đau mới yên tâm”. Hơn nữa em còn nói: “Nếu bọn anh muốn tụ tập ăn uống hay uống cà phê, anh cứ đưa bạn về nhà em làm còn ngon hơn ở hàng mà rẻ”. Vợ nói vậy thì tôi cũng đến nước bó tay với vợ.
Tôi còn kinh hãi nhất ở vợ tính xấu kinh điển mà cô ấy thường áp dụng sau. Đó là mỗi khi vợ chồng tôi có chuyện gì đó cãi nhau do bất đồng quan điểm. Vì ở chung nhà nên em luôn biết cách lôi kéo bố mẹ chồng đứng về phía mình một cách thái quá. Có hôm vợ chồng tức nhau vụ cỏn con, ở trên tầng 2 em cứ nằm lăn ra khóc lóc ăn vạ. Rồi em kêu gào lên là bị chồng đánh, chồng chửi, chồng coi thường.
Bố mẹ tôi thấy vợ tôi bù lu bù loa lên như vậy nên chạy vội lên phòng hỏi han con dâu. Thấy bố mẹ chồng lên, vợ tôi càng giả bộ được thể y như thật. Vậy là ba máu sáu cơn, xót con dâu, nghĩ con dâu bị con trai bắt nạt nên bố mẹ tôi “xử ngay” con trai mình.
Nhiều lúc tôi nằm nghĩ, sao vợ tôi lại dần trở nên xấu toàn diện như thế chứ?
Gần 30 tuổi đầu mà tôi còn bị bố mẹ thiết quân luật bắt nằm ra sàn nhà và cầm roi đánh vào mông. Vừa đánh, mẹ chồng tôi còn vừa lầm bầm bảo: “Đánh cho chừa cái tội ăn hiếp vợ. Từ ngày lấy vợ đâm xấu tính”. Nhìn thấy tôi bị bố mẹ chồng đánh như vậy, vợ tôi càng tỏ vẻ ấm ức rồi có lúc còn lén cười. Tôi thì rơi vào cảnh tình ngay lí gian mà không làm gì được cũng như thanh minh chẳng ai tin.
Nhiều lúc tôi nằm nghĩ, sao vợ tôi lại dần trở nên xấu xa toàn diện như thế chứ? Là lỗi do tôi đã làm vợ bị thay đổi chóng mặt như vậy hay do bản chất cô ấy đã thế? Mới có 2 năm sống cùng vợ mà tôi ngán ngẩm quá. Một người vợ vừa xấu tính vừa xấu xí như thế thử hỏi có đáng để tôi “thanh lý” gấp không?
Theo Phunugiadinh
Mình giỏi, mình có quyền!
Tôi thuộc hàng... chân ngắn thời hiện đại. Nói vui thì người ta chân dài thước mốt, còn tôi cũng đủ thước mốt, cả người! Ngó từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, bề ngoài chẳng thấy điểm nào nổi bật, toàn những đường nét theo kiểu, nếu muốn tự an ủi thì sẽ gọi rằng "thuần Á Đông". Thi thoảng, bắt gặp tôi lụi hụi trang điểm trong tuyệt vọng, chị đồng nghiệp đùa rằng, em lại đang... trang trí vòng tròn đấy à?!
Kể như vậy, để có thể hiểu tinh thần chủ đạo của tôi thời con gái chính là... sợ ế! Tôi luôn cảm thấy mình sao mà xấu xí, vụng về khó tả. Đừng nói gì đến những khái niệm vĩ mô như tự tin, quyến rũ hay gợi cảm, chỉ cần cố gắng để đừng muộn phiền hoặc tủi thân, sống khép kín, thì đã là tốt lắm rồi.
Mười mấy năm qua kể từ ngày ra trường, tôi mới có dịp gặp lại đứa bạn gái thân hồi đó. Bạn nhìn tôi, ngỡ ngàng rồi bảo, sao bà càng "lớn" càng đẹp ra, tự tin, hấp dẫn hơn hẳn thế này? Đâu rồi cô gái ngày xưa cứ hay cố tình xõa tóc ra phía trước để che bớt gương mặt nhạt nhòa thiếu khởi sắc, mỗi chút lại cúi đầu ngại ngần? Đâu rồi câu than cửa miệng "sao ông trời bất công chẳng cho mình thứ gì" mỗi khi bất lực để vuột mất một chàng trai thầm ưa nào đó? Bây giờ, nhìn đằng ấy không phải quá nổi bật hút mắt, nhưng thần thái và phong cách vừa dịu dàng vừa cá tính, đủ để đàn ông đi ngang qua chẳng thể không ngoái nhìn. Vì đâu mà hay vậy?!
Bạn cam đoan là chả việc gì phải "nịnh" tôi cả. Đều là người thật việc thật thôi nhé! Cứ nhìn cách đằng ấy sải chân trên đôi giày gót nhọn bảy phân, cũng đủ cảm nhận rằng, người đàn bà này hoàn toàn biết mình muốn gì, đang sở hữu gì, có thể làm được những gì, cực kỳ biết người biết ta đấy chứ!
Chúng tôi cùng bồi hồi ngó lại con đường đã trải qua. Những điều mà một người đàn bà bình thường đa phần đều kinh qua, như tốt nghiệp đi làm, lấy chồng, sinh con... Những khổ sở vất vả thường nhật. Để sống và trưởng thành. Để nhận ra mình hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ về bản thân, từng chút, từng chút một.
Để biết rằng, phụ nữ chúng ta có khi chưa khám phá hết những năng lực tiềm ẩn của chính mình, nên cứ tự "không dìm mà hàng vẫn chìm". Để minh chứng rằng, đàn bà không phải chỉ có tuổi đôi mươi là rực rỡ và quyến rũ nhất. Sau đó hiển nhiên là tàn phai dần. Mà như một loại rượu ủ càng lâu càng say, như một thứ hoa trái đượm hương vừa chín tới, mặn mà, đắm đuối, nồng nàn...
Tôi biết bạn mình cũng đã có những năm tháng "lột xác" để trở nên đằm thắm và nữ tính hơn xưa rất nhiều. Ai đó bảo, đàn bà chẳng thể nào nhận ra giá trị bản thân, tự thấy mình đáng yêu, gợi cảm, xinh đẹp (tính từ này, với tôi vẫn còn hơi nhạy cảm!) nếu như không yên tâm vì thấy mình giỏi giang có ích. Điều này đúng đến vô cùng.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Từ ngày làm gà mái mẹ, nắm lấy bàn tay con, đi ở ngoài đường hay bất kỳ đâu đó, tôi đều thấy rằng mình mạnh mẽ lắm, tin vào chính mình quá thể, mình chẳng sợ ai... ăn hiếp cả. Mình có "gia tài" là đứa trẻ bụ bẫm xinh đẹp này đây mà. Mình có công ăn việc làm, mình có khả năng đánh máy mười ngón, mình biết siêng năng kiếm sống, dù ở hoàn cảnh nào...
Khi một người đàn bà có tiền và cả thẻ ATM trong ví, có thể đường hoàng mua cho con món đồ chơi gì mà nó thích, chủ động sắm sửa cho bản thân từng túi lớn túi nhỏ, thì người đàn bà đó khó có thể nói là không chút tự tin được. Mà chỉ riêng tự tin thôi, cũng đã là món trang sức đẹp để chị em khoác lên người, tô điểm cho khí chất luôn ngời sáng.
Tin tôi đi, dù mình chẳng cao nhưng người khác vẫn thích ngước nhìn. Bởi nét quyến rũ đến từ thần thái. Từ mái tóc làn da. Từ ánh nhìn thẳng mà sâu lắng. Từ chất giọng và nội dung câu chuyện. Từ nụ cười như nắm bắt hết tâm can người đối diện "tôi biết hết, hiểu hết đấy nhé". Cần gì nhiều lời. Cứ nhìn cánh tay thon trắng kia khẽ chạm vào ân cần, cũng đủ để cảm nhận bao sự tinh tế đồng cảm thấu hiểu rồi...
Nếu bản thân tuổi trẻ đã là nhan sắc, khi người ta... đẹp, có quyền tuyên bố là, em đẹp em có quyền. Chúng tôi, những người đàn bà tin vào những gì mình tự tay tạo lấy, tin vào sức mạnh bản thân, tin vào vẻ đẹp thứ hai, chúng tôi có thể nói rằng, tôi giỏi, tôi có quyền...quyến rũ.
Theo Baophunu
Bí quyết cô nàng đùi to, chân ngắn, chồng vẫn yêu điên cuồng Và dưới đây là câu chuyện của cô ấy mà bạn nên đọc để học tập. Tôi nghĩ người phụ nữ quan trọng là ở tính nết và cách ăn ở chứ hình thức cũng không quan trọng mấy. Như tôi may mắn lấy chồng đã 10 năm, dù không đẹp nhưng tôi vẫn được chồng và gia đình chồng yêu quý, nể...