Chán ngán vì chồng ‘xong việc’ là nằm lăn sang 1 bên
Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: “Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?”. Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa “chơi gái” xong. (Anh rminh họa)
Tôi làm ở bộ phận quản lí hồ sơ cho bệnh viện. Còn chồng tôi làm tài xế taxi. Chúng tôi kết hôn được hai năm và có bé trai được một tuổi. Vì công việc của chồng không có giờ giấc cụ thể nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào sáng sớm và đêm khuya.
Thời gian quen nhau, tôi cũng nhận ra anh là người ít nói nhưng nóng tính. Tuy vậy, lúc đó anh vẫn thể hiện sự quan tâm của mình bằng nhiều cách như tặng hoa, nhắn tin, gọi điện… Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu được anh vì vậy đồng ý kết hôn. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm chăng, khi hiện giờ cuộc sống hôn nhân của tôi quá đỗi buồn chán.
Dù ở riêng nhưng tôi vẫn muốn cuối tuần hay ngày nghỉ, vợ chồng về nhà bố mẹ hai bên, ngoài việc thăm hỏi đó còn là cách làm ấm thêm tình cảm. Vậy mà, mỗi lần tôi rủ đi, anh đều la tôi một trận. Nào là về đó làm gì, kiếm một bữa ăn hay sao? Về chi mà về miết, về để nhiều chuyện, để nói xấu người này người kia chứ gì? Mỗi lần nghe anh nói như vậy, lòng tôi chùn xuống, cảm giác háo hức bay đâu mất, chỉ còn lại sự chán nản. Dần dần, tôi chỉ về nhà bố mẹ một mình.
Anh chị tổ chức kỉ niệm 25 năm ngày cưới cho bố mẹ tôi. Tôi cũng có nói với anh chuyện này trước mấy ngày để anh sắp xếp thời gian. Nhưng đến ngày đó, anh lại bỏ đi cà phê sáng với bạn bè, kệ mẹ con tôi tự bắt xe về một mình.
Video đang HOT
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo và buồn chán. (Ảnh minh họa)
Đến giờ vào tiệc, tôi gọi điện giục anh, mãi mới thấy anh xuất hiện như thể người bị ép buộc, không cười nói với ai. Nhìn thái độ của anh như vậy, tôi thấy buồn và ngại vô cùng. Chiều về nhà, tôi hỏi anh hôm nay sao chồng lại thể hiện như vậy. Anh liền nạt tôi: “Lần sau đừng có lôi kéo tôi vào những trò trẻ con như hôm nay nữa, có mỗi ngày nghỉ cũng không được yên thân”. Tôi nghe anh nói cảm giác hụt hẫng. Anh có phải là con rể của bố mẹ tôi không?
Thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ buổi chiều, cứ tưởng vợ chồng ít gặp nhau, những ngày như thế sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ. Anh là tài xế, đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người, chắc sẽ có rất nhiều câu chuyện thú vị. Vậy mà, anh luôn im lặng, không đi ra ngoài, thì anh nằm trên giường, dán mắt vào ipad. Khi tôi muốn gợi chuyện vừa mở lời,thì bị anh cắt ngang: “Im đi, lải nhải, ồn ào quá”.
Như buổi cơm chiều hôm kia, vừa ăn tôi vừa nói chuyện cho không khí vui vẻ. Tôi kể với anh về con của một chị đồng nghiệp bằng tuổi con tôi. Tôi đang nói rất hứng thú thì đột nhiên anh cắt ngang: “Im miệng và ăn cơm đi. Sao cô nhiều chuyện vậy? Chuyện đó thì có liên quan gì đến mình mà nói. Đau hết cả đầu, ăn cũng không yên”. Bị anh mắng, miếng cơm tôi đang nhai như bị mắc nghẹn ngay cổ. Nước mắt cứ muốn trào ra. Cảm giác mình quá vô duyên và cái giá là bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh.
Gần cuối năm, hồ sơ rất nhiều, tôi nhận thấy mình bị stress. Buổi chiều hết giờ làm tôi ghé nhà trẻ đón bé, nghe cô giáo nói bé khóc nhiều, không ăn. Lòng đang lo không biết bé mọc răng hay bị đau ốm gì. Về nhà, chồng không đi làm. Cứ tưởng chí ít ở nhà anh sẽ cắm giúp nồi cơm hoặc đỡ đần chút việc nhà để tôi chăm con ốm. Vậy mà anh chẳng giúp gì, nằm dài trên nhà xem ti vi. Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: “Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?”. Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo, ngay cả chuyện vợ chồng với anh cũng như để giải quyết nhu cầu. Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa “chơi gái” xong. Tôi buồn và chán nản đến tột độ. Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không cần quan tâm, không cần hiểu nhau, không cần an ủi động viện chia sẻ sao. Áp lực công việc, con nhỏ, gia đình làm tôi không còn chút năng lượng nào nữa. Với tôi từng ngày trôi qua thật nặng nề. Tôi nên làm gì với chồng tôi bây giờ. Mọi người giúp tôi với?
Theo Afamily
Tâm sự của một người vợ nghiện phim "đen" nhưng chán chồng
Dù anh có làm gì tôi cũng thấy nhạt nhẽo, chẳng bị kích thích chút nào.Lần nào xong việc, tôi cũng lấy cớ tắm rửa, chui vào toilet khóa trái cửa và "tự sướng".
Khi đọc được những dòng tâm sự này, chắc chắn sẽ có nhiều người chửi rủa tôi là loại đàn bà hư hỏng, lăng loàn, mất nết... Thú thật, bản thân tôi cũng thấy mình thật đáng khinh bỉ, nhưng dù đã cố gắng rất nhiều, tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của những bộ phim "đen" đầy nhục cảm trên mạng internet.
Năm 12 tuổi, khi còn chưa dậy thì, tôi đã phải tiếp xúc với thứ "văn hóa phẩm đồi trụy" này một cách tình cờ. Hôm ấy, khi đang ngủ trưa trong phòng, tôi thấy có tiếng thì thầm bên phòng anh hai mình. Sự tò mò trẻ con trỗi dậy, tôi lén lút bước nhè nhẹ sang phòng anh hai tôi và nhòm trộm qua khe khở ở cánh cửa kính có rèm che nhưng không kín hết.
Đập vào mắt tôi lúc ấy là những thứ "kinh tởm" mà tôi chưa từng hình dung ra trước đây: những thân người lõa lồ không mảnh vải che thân đang quấn chặt lấy chau, uốn éo và làm đủ mọi động tác thô tục, được quay cận cảnh và chiếu trên màn hình máy tính của anh trai tôi.
Lắng tai nghe, tôi nhận thấy những tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc loa đặt trên bàn, dù anh tôi đã vặn rất nhỏ. Lúc ấy mặt và tai tôi nóng bừng lên, tôi cảm thấy vừa sợ hãi vừa xấu hổ vô cùng, nhưng không hiểu sao tôi không thể nhấc chân lên và đi khỏi đó ngay, mà mắt cứ dán vào khe cửa kính để xem tiếp.
Sau lần ấy, những hình ảnh "xấu xa" đó cứ ám ảnh trong đầu óc tôi. Dường như có một cái gì đó đã diễn ra bên trong mà tôi không hề mong muốn. Nhìn thấy những người đàn ông trưởng thành, tôi bắt đầu tò mò, tự hỏi có gì đằng sau lớp quần áo kín đáo của họ. Rất nhiều lần tôi đã tự tát vào mặt mình bởi tôi biết đó là điều sai trái và đáng xấu hổ. Nhưng rồi những hình ảnh kia lại hiện lên rõ mồn một, và mỗi lần như vậy tôi lại cảm thấy rùng mình, ngứa ngáy trong cơ thể như sắp nổ tung ra vậy. Có lẽ trong lứa bạn bè cùng học ngày đó, tôi là đứa biết thủ dâm đầu tiên.
Và có lẽ tôi cũng là đứa để mất cái "ngàn vàng" của mình một cách chóng vánh và lãng xẹt nhất. Hôm đó, tôi đến nhà một đứa bạn chơi nhưng nó lại đi vắng. Anh nó ra mở cửa, bảo tôi vào nhà đợi. Chẳng hiểu thế nào mà tôi bỗng dưng lại bị hấp dẫn bởi anh ta, có lẽ vì vóc dáng cao lớn, "trổ mã" hơn những chàng trai cùng lứa. Hình như đọc được những suy nghĩ của tôi, anh ta nhanh chóng giở trò gạ gẫm, rủ rê tôi xem "phim tình cảm", và thế là tôi rơi vào trò chơi "người lớn" cùng anh ta. Hôm ấy nếu em gái anh ta không về gọi cửa thì có lẽ chúng tôi còn lặp lại trò chơi ấy mấy lần. Sau lần đó, tôi tránh mặt anh ta vì cảm thấy quá xấu hổ. Còn anh ta chắc cũng sợ vì khi ấy tôi chưa đủ tuổi thành niên nên không dám rủ rê, gạ gẫm gì thêm.
Nếm mùi trái cấm rồi, tôi càng cảm thấy bứt rứt điên cuồng hơn trước, và tất nhiên số lần "tự thỏa mãn" cũng nhiều hơn. Nhưng chẳng bao giờ tôi cảm thấy thỏa mãn thực sự, cho đến khi tôi vào đại học, được bố mẹ mua cho một chiếc máy tính xách tay.
Ngay ngày đầu tiên kết nối được vào mạng internet từ máy tính riêng của mình, tôi đã cuống cuồng search đủ mọi trang web "bẩn" để tìm những bộ phim cấm. Và cũng từ đó, tôi như mụ mị với những bộ phim tục tĩu, những cảnh quay thô thiển, bất cứ lúc nào chỉ có một mình, tôi lại mở chúng ra xem và "tự sướng". Ngày nào không xem được ít nhất một lần là tôi thấy bứt rứt, khó chịu trong người vô cùng.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt khi lấy chồng, nhưng hóa ra không phải. Thật tồi tệ là tôi chỉ thỏa mãn ở vài lần đầu cùng chồng làm "chuyện ấy", nhưng sau khi đã quen thuộc, tôi chẳng còn chút khoái cảm nào. Lần nào anh đòi hỏi, tôi cũng phải giả vờ hưởng ứng nhiệt tình, rên rỉ như thể thích thú lắm.
Nhưng thật sự dù anh có làm gì tôi cũng thấy nhạt nhẽo, chẳng bị kích thích chút nào. Hầu như lần nào xong việc, tôi cũng lấy cớ tắm rửa, chui vào toilet khóa trái cửa và "tự sướng" trong đó. Nhưng không có "phim nóng" để xem thì tôi cũng chẳng thấy thích thú khi tự thỏa mãn mình.
Chuyện này kéo dài đã gần một năm, tôi cứ giả vờ như thế, chồng thì tưởng thật và luôn tỏ ra sung sướng vì đã làm tôi thỏa mãn, còn tôi thì lại khổ sở đánh vật với những bộ phim trần trụi, dơ bẩn. Có lẽ chẳng ai tin nổi một nhân viên ngân hàng xinh đẹp, trang nhã, đài các như tôi lại là con người tồi tệ, kinh khủng thế này. Tôi muốn "cai nghiện" phim đen lắm bởi lúc nào cũng nơm nớp sợ người khác bắt gặp, lúc nào cũng tối tăm đầu óc vì những thứ chẳng hay ho gì. Nhưng xin mọi người nói cho tôi biết, tôi phải làm sao?
Theo Phunutoday
Có chồng như 'Soái ca' mà tôi thấy chán ngán Tình yêu đâu phải là thứ có thể trói chân lại được, nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi. Anh theo đuổi tôi khi chúng tôi vẫn còn đang là sinh viên. Chúng tôi chỉ học cùng trường chứ không cùng khoa nhưng gặp mặt nhau khá đều đặn....