Chán ngán vì chồng ‘xong việc’ là nằm lăn sang 1 bên
Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: “Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?”. Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa “chơi gái” xong. (Anh rminh họa)
Tôi làm ở bộ phận quản lí hồ sơ cho bệnh viện. Còn chồng tôi làm tài xế taxi. Chúng tôi kết hôn được hai năm và có b.é tra.i được một tuổ.i. Vì công việc của chồng không có giờ giấc cụ thể nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào sáng sớm và đêm khuya.
Thời gian quen nhau, tôi cũng nhận ra anh là người ít nói nhưng nóng tính. Tuy vậy, lúc đó anh vẫn thể hiện sự quan tâm của mình bằng nhiều cách như tặng hoa, nhắn tin, gọi điện… Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu được anh vì vậy đồng ý kết hôn. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm chăng, khi hiện giờ cuộc sống hôn nhân của tôi quá đỗi buồn chán.
Dù ở riêng nhưng tôi vẫn muốn cuối tuần hay ngày nghỉ, vợ chồng về nhà bố mẹ hai bên, ngoài việc thăm hỏi đó còn là cách làm ấm thêm tình cảm. Vậy mà, mỗi lần tôi rủ đi, anh đều la tôi một trận. Nào là về đó làm gì, kiếm một bữa ăn hay sao? Về chi mà về miết, về để nhiều chuyện, để nó.i xấ.u người này người kia chứ gì? Mỗi lần nghe anh nói như vậy, lòng tôi chùn xuống, cảm giác háo hức bay đâu mất, chỉ còn lại sự chán nản. Dần dần, tôi chỉ về nhà bố mẹ một mình.
Anh chị tổ chức kỉ niệm 25 năm ngày cưới cho bố mẹ tôi. Tôi cũng có nói với anh chuyện này trước mấy ngày để anh sắp xếp thời gian. Nhưng đến ngày đó, anh lại bỏ đi cà phê sáng với bạn bè, kệ mẹ con tôi tự bắt xe về một mình.
Video đang HOT
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo và buồn chán. (Ảnh minh họa)
Đến giờ vào tiệc, tôi gọi điện giục anh, mãi mới thấy anh xuất hiện như thể người bị ép buộc, không cười nói với ai. Nhìn thái độ của anh như vậy, tôi thấy buồn và ngại vô cùng. Chiều về nhà, tôi hỏi anh hôm nay sao chồng lại thể hiện như vậy. Anh liền nạt tôi: “Lần sau đừng có lôi kéo tôi vào những trò trẻ con như hôm nay nữa, có mỗi ngày nghỉ cũng không được yên thân”. Tôi nghe anh nói cảm giác hụt hẫng. Anh có phải là con rể của bố mẹ tôi không?
Thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ buổi chiều, cứ tưởng vợ chồng ít gặp nhau, những ngày như thế sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ. Anh là tài xế, đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người, chắc sẽ có rất nhiều câu chuyện thú vị. Vậy mà, anh luôn im lặng, không đi ra ngoài, thì anh nằm trên giường, dán mắt vào ipad. Khi tôi muốn gợi chuyện vừa mở lời,thì bị anh cắt ngang: “Im đi, lải nhải, ồn ào quá”.
Như buổi cơm chiều hôm kia, vừa ăn tôi vừa nói chuyện cho không khí vui vẻ. Tôi kể với anh về con của một chị đồng nghiệp bằng tuổ.i con tôi. Tôi đang nói rất hứng thú thì đột nhiên anh cắt ngang: “Im miệng và ăn cơm đi. Sao cô nhiều chuyện vậy? Chuyện đó thì có liên quan gì đến mình mà nói. Đau hết cả đầu, ăn cũng không yên”. Bị anh mắng, miếng cơm tôi đang nhai như bị mắc nghẹn ngay cổ. Nước mắt cứ muốn trào ra. Cảm giác mình quá v.ô duyê.n và cái giá là bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh.
Gần cuối năm, hồ sơ rất nhiều, tôi nhận thấy mình bị stress. Buổi chiều hết giờ làm tôi ghé nhà trẻ đón bé, nghe cô giáo nói bé khóc nhiều, không ăn. Lòng đang lo không biết bé mọc răng hay bị đau ốm gì. Về nhà, chồng không đi làm. Cứ tưởng chí ít ở nhà anh sẽ cắm giúp nồi cơm hoặc đỡ đần chút việc nhà để tôi chăm con ốm. Vậy mà anh chẳng giúp gì, nằm dài trên nhà xem ti vi. Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: “Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?”. Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo, ngay cả chuyện vợ chồng với anh cũng như để giải quyết nhu cầu. Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa “chơi gái” xong. Tôi buồn và chán nản đến tột độ. Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không cần quan tâm, không cần hiểu nhau, không cần an ủi động viện chia sẻ sao. Áp lực công việc, con nhỏ, gia đình làm tôi không còn chút năng lượng nào nữa. Với tôi từng ngày trôi qua thật nặng nề. Tôi nên làm gì với chồng tôi bây giờ. Mọi người giúp tôi với?
Theo Afamily
Có chồng như ‘Soái ca’ mà tôi thấy chán ngán
Tình yêu đâu phải là thứ có thể tró.i châ.n lại được, nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi.
Anh theo đuổi tôi khi chúng tôi vẫn còn đang là sinh viên. Chúng tôi chỉ học cùng trường chứ không cùng khoa nhưng gặp mặt nhau khá đều đặn. Ngày nào ra chơi anh chẳng chạy sang lớp của tôi cơ chứ. Mọi người trong lớp ai cũng biết anh yêu tôi nhưng chỉ tôi giả vờ mãi không hiểu. Ngay từ đầu, anh đã nói rằng bị cuốn hút và ấn tượng bởi vẻ ngoài lạnh lùng của tôi. Mãi sau này khi ra trường rồi tôi mới đồng ý nhận lời là người yêu anh. Theo như bạn bè tôi nói thì anh đúng chuẩn của một "soái ca", cả đời tôi tìm cũng không thấy.
Tôi cũng nhanh chóng tìm được công việc phù hợp với ngành nghề của mình nhưng lương hơi thấp. Không sao , với tôi như vậy là đủ vì trong khi tôi được làm việc đúng chuyên ngành thì bạn bè của tôi nhiều đứa vẫn lông bông, làm trái nghề. Còn anh thì về làm cho công ty của bác ruột anh quản lý, thu nhập thì ở mức cao hơn tôi.
Anh cũng yêu chiều tôi lắm, vì bên cạnh tôi không chỉ có anh mà cũng có rất nhiều người theo đuổi. Mới yêu nhau được mấy tháng nhưng anh cứ bắt ép tôi cưới. Nhiều lúc anh bảo rằng sợ mất tôi vì xung quanh tôi có nhiều người quá anh không yên tâm. Tôi có an ủi anh cũng không làm anh bớt đi lo lắng, tôi còn đùa: "Anh đẹp trai, tài giỏi thì sợ gì mất được em hả? Em không lo thì thôi, anh cứ hão huyền". Nhưng anh không chịu cứ bắt tôi đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ.
Vậy là cuối năm chúng tôi đã tay trong tay tổ chức lễ cưới linh đình, bạn bè chúc mừng không ngớt. Tôi hạnh phúc khoác tay đi bên cạnh anh chúc rượu mọi người. Hai vợ chồng son cùng chiều chuộng và chăm sóc cho nhau. Trong mắt những người khác thì chồng tôi chẳng khác nào "soái ca" trong truyện ngôn tình, vì chồng nâng niu vợ ân cần lắm. Ai cũng ghen tị với hạnh phúc của tôi.
Vợ chồng tôi vẫn đưa đón nhau đi làm hàng ngày, rồi buổi trưa thế nào anh cũng chạy qua công ty tôi làm việc rủ vợ đi ăn. Biết là chồng rất quan tâm và chiều chuộng vợ nhưng nhiều lúc tôi phát chán vì anh cứ muốn kè kè bên cạnh. Sự bao bọc của chồng khiến tôi ngộp thở. Tôi phải giải thích đủ điều khi từ chối đi ăn trưa cùng anh.
Một hôm, chồng đợi tôi ở dưới cổng công ty. Anh thấy tôi đi ra cùng với một đồng nghiệp nam nữa anh liền tỏ thái độ khó chịu. Lên xe anh bắt đầu căn vặn: "Em làm gì mà thân mật với gã kia như vậy? Hắn có tình cảm với em hả?". Báo hại tôi lại phải giải thích ngọn ngành cho anh thì anh mới bỏ qua.
Về nhà, anh lại bắt đầu kiểm tra điện thoại, tin nhắn, ngay cả mật khẩu Facebook của tôi anh cũng dò la bằng được. Tôi cũng nghĩ rằng vợ chồng với nhau thì chẳng cần giấu giếm nhau điều gì. Nhưng chồng lại chẳng chịu hiểu cho tôi.
Một hôm, anh đăng nhập vào Facebook của tôi rồi bắt đầu đọc tin nhắn, hầu hết chỉ toàn trao đổi công việc với nhau. Tôi cũng thường chát nhóm với những người mình làm việc để tiện bề trao đổi công việc. Tất nhiên, mọi người sẽ vừa tám chuyện phiếm, vừa bàn bạc với nhau. Anh thấy một biểu tượng trái tim của anh đồng nghiệp gửi cho tôi vì kế hoạch làm việc của tôi quá hợp lý. Có vậy thôi mà anh cũng ghen tuông lồng lộn lên.
Lần này chồng có cơ để bắt tôi nghỉ việc. Anh bắt tôi ở nhà nội trợ cơm nước đợi anh về. Anh cũng triển khai luôn kế hoạch có con, vậy là tôi phải nghỉ ở nhà đúng như dự định của anh. Ghê ghớm hơn nữa anh còn cài định vị trong điện thoại để anh có thể kiểm soát tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, tôi không hiểu tại sao chồng tôi lại ghen tuông mù quáng như vậy. Tôi có cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi, lúc nào cũng có ánh mắt đang dõi theo mình. Anh khiến tôi cảm thấy tù túng và khó thở quá. Nhìn bạn bè tôi tung tăng nay đây mai đó mà tôi phát thèm. Ngày nào cũng lặp lại một cách nhàm chán có lẽ tôi sẽ bị trầm cảm mất.
Tình yêu đâu phải là thứ có thể tró.i châ.n lại được. Nếu chỉ biết giữ khư khư cho riêng mình thì sớm muộn gì tình yêu đó cũng lụi tàn mà thôi. Phải làm sao để chồng có thể hiểu được tình cảnh của tôi bây giờ? Có chồng như "soái ca" nhưng sao tôi thấy mệt mỏi thế này.
Theo Phununews
Chiêu giữ chồng đơn giản đến không ngờ của cô vợ chân ngắn nhà tôi Chẳng hiểu sao những lời nói nhẹ nhàng ấy của cô vợ chân ngắn lại làm tôi suy nghĩ mãi. Nếu như vợ tôi là người khác, có lẽ tôi đã ăn vài cái tát rồi bị đán.h ghe.n ầm ĩ tại công ty rồi. Vợ tôi chân ngắn và có vẻ ngoài hết sức bình thường (Ảnh minh họa) Tôi vốn là...