Chán ngán vì chồng vừa lười vừa hay “ảo tưởng”
Anh ta thì hằng ngày vẫn thao thao bất tuyệt nói với tôi: “Anh giờ ra đường vẫn khối cô chết đấy, em không lo mà giữ”, còn tôi thì chán ngán anh ta đến tận cổ rồi.
Chồng không bao giờ đỡ đần tôi việc nhà (Ảnh minh họa)
Tôi kết hôn khi đã có công ăn việc làm ổn định, thu nhập thuộc diện khá. Chồng tôi làm việc trong một cơ quan nhà nước, ngoài giờ làm việc hành chính, anh có nhiều thời gian rảnh để tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt hoặc chơi thể thao.
Chúng tôi có một con trai hơn 3 tuổi. Sáng nào tôi cũng chịu trách nhiệm dậy nấu đồ ăn sáng cho cả nhà và đưa con trai đến trường Mầm non, sau đó đến cơ quan làm việc. Còn chồng tôi, anh chẳng làm gì, trong khi tôi sấp ngửa vừa nấu nướng vừa dỗ con thì anh ta đủng đỉnh ngủ dậy, làm vài động tác thể dục, mà theo anh “cho khỏe người” rồi mới vào ăn sáng.
Công việc của tôi rất bận, vì làm tư nên tôi không có nhiều thời gian như chồng. Vậy mà anh không bao giờ chịu động tay hộ tôi việc nhà. Cơm nước, giặt giũ, lau dọn nhà cửa nếu tôi không làm anh cũng để nguyên. Có lần, tôi đi công tác 3 ngày, vì không yên tâm với chồng nên tôi đem con gửi sang bà ngoại. Tới hôm tôi về, nhà cửa không khác gì bãi chiến trường, mì tôm, thuốc lá, vỏ lon bia lăn lóc khắp sàn nhà. Chăn màn ngủ dậy anh ta không thèm gấp, quần áo bẩn thay ra vo tròn ném trong máy giặt… Tôi điên tiết muốn xả cho anh ta một trận, nhưng chồng thì cứ tỉnh bơ như không.
Buổi chiều đón con về, tôi tiện tạt qua chợ mua đồ ăn về nấu bữa tối, con trai thì quấn mẹ không rời nửa bước. Vậy mà chồng nhàn nhã cứ về là ngồi vắt vẻo trên sô pha xem tivi, lát lát lại hỏi vọng xuống bếp “Vợ ơi, được cơm chưa, anh đói quá”. Tôi chỉ muốn cho anh ta một trận.
Điên tiết nhất, chồng tôi lại là người nghiện mạng xã hội, nhất là facebook, trong lúc tôi đang đầu tắt mặt tối lo cơm nước, anh ta chụp trộm tôi rồi up lên mạng, kèm theo thông điệp “Chuẩn bị xuống nấu ăn cùng vợ nào” rồi đánh dấu tôi vào. Thế là bạn bè tôi nhảy vào bình luận nhao nhao, ai cũng khen tôi may mắn, lấy được ông chồng đảm đang, biết thương vợ. Tôi chán chẳng buồn nói.
Chưa kể, chồng tôi suốt ngày chải chuốt đầu tóc, quần áo rồi chụp ảnh đưa lên mạng. Chồng tôi thuộc dạng cao ráo, trắng trẻo, đẹp trai nên cũng nhiều con gái kết bạn. Thấy ai bình luận khen đẹp trai là anh ta thích lắm, mỗi lần như thế là lại quay sang tự đắc với tôi “Em thấy chưa, anh giờ thả ra vẫn đầy cô chết đấy, em không lo mà giữ anh đi”, tôi chán lắm, chả nhẽ lại nói sao không đứa nào cướp anh đi cho tôi rảnh nợ, may mà cố kiềm lại được.
Tôi không biết phải làm thế nào với ông chồng lười này nữa, nhiều khi tôi chán ngán cuộc hôn nhân này đến tận cổ. Chồng tôi không gái gú, cờ bạc, hút sách gì, nhưng anh lười quá mức chấp nhận được, chưa kể còn có tính trẻ con thích khoe khoang trên mạng. Tôi không biết phải làm thế nào để thay đổi con người chồng bây giờ nữa, vì cứ thế này, tôi chán đến muốn bỏ chồng mất, có mẹ nào trải qua hoàn cảnh như tôi, có thể cho tôi một lời khuyên không?
Video đang HOT
Theo Phunutoday
Tôi chẳng qua cưới anh vì "cái đó", anh đừng có ảo tưởng sức mạnh!
Tôi đi nhanh ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ cùng cô ấy ngồi lại để tìm lối thoát cho cả hai, tôi không thể trói buộc cả hai người như thế này mãi được...
Nhưng rồi khi về chung một nhà, chúng tôi vẫn chưa thể phá bỏ rào chắn với nhau, hay nói cách khác là tôi vẫn chưa thể khiến vợ mình toàn tâm toàn ý với gia đình này. (Ảnh minh họa)
Tôi là một du học sinh năm nay 33 tuổi mới về nước được 2 năm. Ở cái tuổi này, bạn bè tôi hầu hết đã lập gia đình và có con cả rồi, còn mỗi mình tôi vẫn lẻ bóng. Vì quá chú tâm vào sự nghiệp, tôi đã bỏ lỡ tình duyên của mình nhiều lần, để lúc về nước, nhìn đâu cũng không thấy người thích hợp.
Tôi gặp và quen biết vợ mình qua sự mai mối của hai gia đình, em nhỏ hơn tôi 8 tuổi. Vì hơi chênh lệch tuổi tác, trông tôi và em như hai chú cháu khi đi ngang hàng nhau vậy. Em trẻ con, hay dỗi, lại xinh xắn và trẻ hơn tuổi rất nhiều. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã mê em như điếu đổ. Tôi nghĩ rằng mình đã gặp được người mà người ta thường nói là yêu ngay từ cái nhìn đâu tiên. Tôi cũng không hiểu vì sao một người xinh đẹp trẻ trung như em lại chấp nhận lấy tôi, trong khi em có vô vàn sự lựa chọn khác tốt hơn nhiều.
Từ lúc quen biết rồi đi đến hôn nhân, chúng tôi chỉ quen nhau vẻn vẹn trong vòng 3 tháng. Tôi vẫn thấy vợ mình có gì đó khó gần, xa cách và dường như tôi chưa thể hiểu hết được con người thật của em. Vì sự thúc ép của 2 nhà, chúng tôi nhanh chóng cử hành hôn lễ mà ngay cả người trong cuộc như chúng tôi cũng cảm thấy bỡ ngỡ. Vài lần đón đưa, những cử chỉ còn đầy e ngại thẹn thùng, vậy mà khi tôi hỏi cưới, em gật đầu đồng ý ngay. Đến nỗi, tôi hỏi lại, để e có thể cẩn thận mà suy nghĩ, vậy nhưng em vẫn không thay đổi ý định.
Từ lúc quen biết rồi đi đến hôn nhân, chúng tôi chỉ quen nhau vẻn vẹn trong vòng 3 tháng. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi khi về chung một nhà, chúng tôi vẫn chưa thể phá bỏ rào chắn với nhau, hay nói cách khác là tôi vẫn chưa thể khiến vợ mình toàn tâm toàn ý với gia đình này. Tôi biết rằng trước khi lấy tôi, em đã qua lại với một người và hai người đã tính chuyện đám cưới. Đùng một cái người ấy bỏ rơi em để đi du học, sang nước khác lại công khai yêu một cô gái khác khiến em rất buồn. Tôi đã làm đủ mọi cách, luôn cố gắng hết mình là một người chồng mẫu mực, vậy nhưng em lại chỉ lẳng lặng lạnh nhạt đến khó hiểu.
Mẹ tôi cũng nhận thấy được điều đó ở em, bà bảo với tôi, con dâu có nỗi buồn gì đó rất sâu ở trong lòng, khiến em lúc nào cũng như đang tự trói buộc mình lại ở một thế giới cô độc khác. Mẹ tôi vẫn hiểu rằng, chúng tôi đến với nhau khi tình cảm còn quá nhạt nhòa. Mẹ bảo tôi cần cố gắng hơn nữa, rồi nghĩa vụ của một người vợ sẽ khiến em sẽ yêu tôi nhanh thôi.
Cứ thế đến 6 tháng sau, khi tôi đã dần cảm thấy mệt mỏi, vợ tôi vẫn cứ xa cách như thế. Mỗi ngày về nhà, cô ấy sẽ vào nấu cơm, khi tôi vừa đi làm về, nàng sẽ mời tôi vào ăn tối, rồi từ đấy chẳng nói gì nữa. Nếu tôi có hỏi câu nào, nàng sẽ trả lời câu ấy, không hơn. Nàng không ghen, không giận cũng chẳng hờn, nàng như một cô búp bê gỗ mà tôi lấy về làm vợ.
Đến như hôm nay, tôi đi ăn với đối tác về đã thấy vợ đi ngủ từ bao giờ. Trời ạ, vợ tôi có thể bình thường như bao người đàn bà khác được không? Tôi thèm lắm một lần vợ hỏi dò, vợ ghen tuông, hay đơn giản là hỏi tôi công việc ở cơ quan như thế nào.
Có chút hơi men, tôi đâm ra cáu bẳn và không làm chủ được mình. Vào phòng, thấy vợ nằm ngủ chướng mắt, đến cả chồng về mà cũng không hay, tôi mới dựng nàng dậy kiếm chuyện. Nghe tiếng động, vợ trở mình ngồi dậy hỏi:
- Anh về rồi đấy à, anh ăn cơm chưa?
Tôi đáp:
- Tôi đã nhắn tin bảo với em tôi đi ăn với đối tác, em không đọc hay cố tình không đọc?
Thấy tôi kiếm cớ dây chuyện, vợ nhẹ nhàng đáp:
- Nếu anh ăn rồi thì thôi, em ngủ đây!
Nói rồi, nàng lại đắp chăn nằm xuống. Tôi bực mình quát:
- Cô xem cô đi, tôi đã làm gì sai mà cô lúc nào mặt cũng lạnh như tiền vậy? Cô muốn tôi phải làm thế nào cô mới bình thường được hả?
Vợ tấm tức khóc, đáp:
- Anh đừng vô cớ kiếm chuyện, em có làm gì sai đâu. Anh quá đáng vừa thôi!
Tôi cười mỉa mai đáp lại:
- Cô bảo cô không làm gì sai đúng không? Nhưng cô cũng chẳng xem cái nhà này là nhà, không xem tôi là chồng cô. Nếu cảm thấy không chịu được nữa thì trở về nhà bố mẹ đẻ cô đi, còn kịp đấy!
Vợ hét lên:
- Vì cha mẹ tôi mới phải cắn răng lấy anh. Tôi chẳng qua cưới anh vì cái đó, anh đừng có ảo tưởng sức mạnh!
Tôi quá sững sờ khi nghe cô ấy nói vậy. Thì ra, cái tôi vẫn cố gắng bấy lâu nay chỉ để trả lại bằng câu nói xé lòng này. Còn biết nói gì nữa đây, tất cả đã quá rõ ràng rồi còn gì. Tôi đi nhanh ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ cùng cô ấy ngồi lại để tìm lối thoát cho cả hai, tôi không thể trói buộc cả hai người như thế này mãi được...
Theo blogtamsu
Lý do đàn ông đích thực sẽ yêu cô nàng chân ngắn Chân dài không phải là tiêu chuẩn duy nhất để các chàng chọn "nửa kia" đích thực cho mình và thực tế đã chỉ ra rằng yêu một cô nàng chân ngắn cũng sẽ vô cùng tuyệt vời. Đàn ông thích các cô gái chân ngắn vì họ cho rằng "chân ngắn" rất xinh và hấp dẫn. Họ cũng chẳng biết chính xác...