Chán nản vì mẹ vợ tương lai quá tham lam
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng. Bố tôi là bác sỹ, lại có phòng khám riêng. Mẹ tôi kinh doanh nhà hàng và cửa hàng trang sức. Thế nên mặc dù sống ở quê nhưng gia đình tôi thuộc dạng khá giả.
Nhà tôi có mấy mảnh đất ở quê, lại thêm 1mảnh đất ở Mỹ Đình đã mua từ lâu. Bố mẹ tôi mới xây nhà cách đây vài năm để cho tôi học trên Hà Nội. Tôi lại là đứa con trai duy nhất. Do bố mẹ mải làm ăn và hiếm muộn, nên tuy ở quê nhưng cuộc sống của tôi khá màu hồng.
Được bố mẹ chăm lo tận răng, nhưng tính cách của tôi cũng vô cùng độc lập, ngang bướng. Không vì hoàn cảnh gia đình sẵn có mà tôi ăn chơi đua đòi như 1 số bạn bè khác. Còn nhớ năm tôi học lớp 12, bố mẹ bắt tôi thi Y Hà Nội để theo nghiệp bố. Tôi cũng đồng ý thi, tuy nhiên tôi thi thêm đại học kiến trúc nữa. Và rồi tôi đỗ cả 2 trường.
Bố mẹ bắt tôi học Y, nhưng tôi từ chối. Tôi nói: “Con thi Y chỉ vì theo ý nguyện của bố mẹ mà thôi. Còn con sẽ học kiến trúc – khoa mà con thích”. Bố tôi vô cùng nóng tính, nổi trận lôi đình đánh tôi 1 trận. Họ hết đánh rồi khuyên nhủ nhưng đều không làm tôi lay chuyển.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng (Ảnh minh họa)
Cuối cùng bố tôi ra nước bài: Nếu như tôi học Y, bố sẽ xây nhà trên Hà Nội cho, mỗi tháng chu cấp đầy đủ tiền tiêu, lại mua xe máy, điện thoại, laptop xịn… Còn nếu học kiến trúc, bố sẽ không chu cấp cho 1 xu, xem tôi sống thế nào. Tuy nhiên, tôi đã quyết thì không ai thay đổi được.
Tôi quyết đi làm thêm kiếm tiền nhập học và dự định lên Hà Nội sẽ dạy gia sư, làm thêm… Không gì có thể ngăn nổi quyết tâm của tôi. Rồi tôi tìm mối dạy gia sư. Tôi dạy 2 đứa, tuần 4 buổi. Hồi ấy mỗi buổi dạy được 10.000 đồng. Thời gian rảnh còn lại, tôi đi phụ hồ vất vả, chân tay đau nhừ.
Sau hơn 10 ngày, thấy không thể thay đổi quyết định của tôi và thêm lời của mẹ nữa (đúng là mẹ thương con nhất) thì bố tôi đành phải xuôi theo quyết định của tôi. Ông xoa đầu tôi cười xòa: “Tao đã cứng đầu rồi, không ngờ đẻ ra thằng truyền nhân còn xuất sắc hơn cả tao”.
Vào đại học, do không phải lo lắng các chuyện mưu sinh, nên tôi học hành kết quả khá tốt và cũng tham gia nhiều hoạt động Đoàn. Ra trường với tấm bằng khá và vốn tiếng Anh cũng như kinh nghiệm thực tế, tôi nhanh chóng xin cho mình công việc ở 1 công ty nước ngoài. Mức lương và công việc của tôi hoàn toàn thỏa đáng. Bố mẹ rất tự hào về tôi.
Lại thêm cái nhà mới xây lại do chính tôi thiết kế, nên bố mẹ rất hài lòng. Ai hỏi, họ cũng nói nhà do thằng Súp (biệt danh của tôi) thiết kế và không còn 1 chút nào muộn phiền vì ngày xưa không nghe theo lời bố nữa.
Nhưng có 1 điều duy nhất bây giờ tôi rất khó xử và đang không biết nên làm thế nào. Đó là người yêu tôi. Cô ấy là 1 cô gái hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi học năm thứ 4.
Hôm ấy, khi đi lang thang siêu thị thì gặp em bán hàng ở đó. Và sau khi mua hàng của bên em, tôi có để lại số điện thoại của khách hàng. Và rồi em nhắn tin cho tôi, chúng tôi nói chuyện hàng ngày. Tôi cũng yêu em lúc nào không hay.
Cô ấy nếu như theo tôi nhận xét thì cũng ưa nhìn, vẻ bề ngoài trước khi quen tôi có thể nói là cũng được. Nhưng sau đó, tôi có đầu tư cho em nên ngoại hình của em khá hơn hẳn, tính cách thì ngoan ngoãn, có hay nũng nịu 1 chút. Em không thông minh và kiếm ra nhiều tiền nhưng tôi nghĩ đó là bình thường, vì lo kinh tế chính là đàn ông mà.
Video đang HOT
Cô ấy sinh ra trong 1 gia đình nghèo, bố cô ấy lại bị nghiện. Sau đó, ông làm nghề đâm thuê chém mướn rồi chết vì căn bệnh thế kỉ. Mẹ cô ấy thì bán hàng cá ở chợ và nói thật cũng khá chợ búa, tham lam.
Nhiều lần bác vay 5, 10 triệu của tôi rồi quên trả. Do nhà cũng dư giả, lại đi làm thêm dự án, mở shop từ hồi sinh viên nên tôi cũng có đồng ra đồng vào. Tôi cũng chẳng tính toán gì những món nợ đó với bác. Nhưng được 1 lần rồi sẽ có nhiều lần.
Bác thường xuyên vay, làm tôi cũng nản và nhắc khéo về những lần nợ trước làm bác không dám vay thêm. Nhưng không vay thêm thì bác nghĩ ra cách khác. Ví dụ mỗi lần chúng tôi về quê, bác lại dặn tiện thể mua hộ bác bộ chăn ga mới, hay cái cáo rét bác đi ăn cưới, hay cái túi xách bác đi chùa…
Tôi mua hộ không thấy bác trả, tôi biết ngay đó là trò mới của bác. Tôi có nói giá trị những vật dụng đã cái mua thì bác ậm ừ rồi nói để 2,3 hôm nữa bác lấy tiền hàng rồi trả. Nhưng lần nào cũng mất hút thôi.
Thêm nữa, đi đâu bác cũng khoe có thằng con rể nhà giàu, nó mua sắm cho hết. Lại thêm bác có tính khinh người ra mặt. Từ ngày có đồ đạc, quần áo mới, con rể hờ, bác rất hay chê những người trong xóm lôi thôi, những đứa con gái nhà khác kém cỏi chịu cảnh nghèo nàn. Thực sự tôi cũng phát nản.
Tôi nói lại với em thì em chỉ biết cười trừ xin lỗi. Em bảo tôi đừng bao giờ mua cho mẹ cái gì và để em bảo mẹ. Chưa hết, chị gái cô ấy làm ở quán bar, nghề gì thì chắc có lẽ mọi người cũng đoán ra. Nhưng tôi luôn tự dặn lòng, nhà cô ấy thế chứ cô ấy có thế đâu.
Khi tôi đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối vô cùng. Mẹ nói tôi bị cô ấy làm mờ mắt. Gương mặt cô ấy cũng ưa nhìn, nhưng mẹ nói cô ấy có gò má cao, tướng sát chồng. Mẹ nói mắt cô ấy láo liên, nhìn gian xảo. Rồi nhà cô ấy không môn đăng hộ đối so với nhà tôi. Cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng. Rồi thì cô ấy hơn tôi tận 2 tuổi, nhìn bên ngoài đã thấy già hơn tôi nhiều…
Vì tính cách tôi ngang bướng, nên bố mẹ dù có ghét bỏ cũng không thay đổi được tôi. Rồi bố mẹ tôi nói muốn đến nhà cô ấy để thăm và xem nhà.
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì cuối tuần hôm ấy, mẹ em gọi chúng tôi về. Về tới nhà thấy nhà cửa ngổn ngang, nào bàn, ghế, giường, máy giặt mới… Mẹ em đon đả chạy ra đón tôi. Bà nói biết thông gia chuẩn bị sang nên phải gấp rút chuẩn bị sang sửa lại nhà cửa.
Tôi ngó ra ngoài sân thì có mấy ông đang hì hụi vôi vữa sửa lại nhà vệ sinh với bếp. Nhìn góc nhà thì 1 đống gạch hoa mới, chắc mẹ em định lát lại nhà. Rồi mẹ em đưa tôi quyển sổ, xởi lởi nói: “Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi”.
Tôi vẫn còn đang trố tròn mắt nhìn bà, thì bà vẫn tiếp: “Khổ quá, dạo này mẹ lại làm ăn khó khăn nên cũng không có tiền, nhưng vì tương lai 2 đứa mẹ vẫn phải cố. Hai đứa có thì cho mẹ vay, tháng sau mẹ trả liền”.
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? (Ảnh minh họa)
Em thì cũng lí nhí, bối rối bảo: “Sao mẹ làm không bảo tụi con, tổng tiền con tiết kiệm chỉ được có gần 10 triệu. Hay là mẹ trả đồ về cho người ta đi”.
Thấy tôi có vẻ chán nản, không nói gì, mẹ em giận dỗi nói: “Tất cả mẹ làm vì 2 đứa, vậy mà chẳng đứa nào chịu cảm ơn còn khó chịu quay đi”. Tôi nói không có sẵn tiền trong người, bà xởi lởi nói cây rút tiền cách nhà cũng có 5km thôi.
Tôi đưa cho bà 5 triệu, rồi nói: “Con đợt này làm ăn thua lỗ, cũng đang bí tiền”. Nói rồi tôi xin phép lên Hà Nội có việc gấp, em cũng lên cùng tôi ngay hôm đó. Tôi biết, mặt mẹ em chắc chắn sẽ chảy dài, nhưng tôi chẳng để bà nài nỉ, bước đi 1 mạch. Bà làm tôi thấy chán ghê gớm.
Nói thật, số tiền mẹ em đưa ra cũng không là quá lớn với tôi. Nhưng hết lần này đến lần khác bà làm tôi vô cùng chán nản, chắc chắn là ảnh hưởng tình cảm của tôi với em, chưa kể mẹ tôi suốt ngày gọi điện khuyên răn.
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? Hay tôi nên tìm cho mình con đường khác?
Theo VNE
Hận vì vợ mang thai 7 tháng vẫn lén vào khách sạn với tình cũ
Em cưới vợ năm ngoái, đến tháng 3 năm sau là kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Từ lúc cưới đến nay, vợ em gây ra nhiều chuyện sốc, em thương nên cứ chịu đựng. Mới đây em lại phát hiện một sự thật: vợ em bầu bí tháng thứ 7 vẫn lén lút ngoại tình.
Bị vợ cắm sừng, em không thể chịu được. Em muốn dằn mặt một trận thật ra trò nhưng kẹt vợ đang mai thai tháng thứ 7. Em chỉ sợ có động chân động tay hay dùng lời chì chiết, nhỡ vợ có sự cố gì mà ảnh hưởng tới cả mẹ lẫn con. Lo sợ cho con là vậy nhưng em vẫn rất đau.
Vợ không có gì hơn em nhưng hình như cao vía hơn nên khi nào cãi tay đôi, em là chồng mà toàn phải chào thua trước. Đến bố mẹ em cũng nể đôi phần vì tính cãi cùn của vợ.
Ban đầu, vì học chung một lớp nên chúng em quen nhau. Vợ em lúc sinh viên là bí thư liên chi, miệng có gang có thép nên sai đến đâu em chạy đến đó. Đến lúc lấy nhau em không sửa được vị trí, em vẫn để vợ chỉ đạo mọi chuyện. Em là chồng mà đôi khi ngốc và phụ thuộc tới độ phải hỏi đồng nào mua nước mắm, đồng nào mua mắm tôm như trong truyện tiếu lâm Việt Nam mới an lòng.
Không bao giờ em nghĩ ra được chuyện này nếu không chứng kiến tận mắt vợ và gã đó nối đuôi nhau vào khách sạn (Ảnh minh họa)
Trong hai đứa, em là người yêu vợ hơn. Em biết vì cô ấy tan vỡ với tình yêu cũ nên mới đến với em. Thậm chí vợ đã không còn trinh trắng nhưng em vẫn yêu và cưới. Tình yêu của em dành cho vợ luôn tuyệt đối, có một chút gì đấy ngưỡng mộ, phục tùng. Từ hồi sinh viên đã thế.
Có lẽ vì thế mà em bị cắm sừng. Cưới nhau được mấy tháng thì vợ buột miệng vẫn còn cảm giác khi trông lại ảnh người yêu cũ. Em ghen nóng mặt nạt qua loa vài câu rồi sợ tội vợ nên thôi. Sau đó vợ có thai nên em càng nín nhịn.
Vợ em có thai mà còn làm đỏm hơn cả lúc chưa có bầu. Cô ấy cao, gọn người nên không bị nặng nề sồ sề như người khác. Tiền lương cô ấy dồn hết mua thời trang bầu, dùng cả mỹ phẩm và giày cao gót. Em là đàn ông nhưng cũng biết đang mang thai thế là không nên nhưng nói không lại vợ. Mới có tí ý kiến cô ấy đã quạt lại chồng là cù lần phi khoa học.
Giờ em mới biết vợ làm đẹp là do nối lại với tình cũ. Em nghe nhiều chuyện chồng ngoại tình khi vợ đang mang thai chứ chưa nghe vợ mang thai vẫn đi ngoại tình bao giờ. Không bao giờ em nghĩ ra được chuyện này nếu không chứng kiến tận mắt vợ và gã đó nối đuôi nhau vào khách sạn. Em ngỡ phụ nữ khi làm mẹ sẽ chỉ biết đến con.
Chứng kiến vợ mình trút bỏ váy áo và lên giường với người đàn ông khác, em rất đau khổ và nhục nhã. Càng cay đắng hơn khi trong bụng vợ là đứa con đã 7 tháng tuổi.
Em không còn tâm trạng để ghen vì sự phản bội này quá ghê tởm. Là vợ, là mẹ ai lại mang con mình theo để ngoại tình như thế. Em ước giá như vợ em chưa mang thai, hoặc sinh con xong xuôi mới ngoại tình thì đã dễ tha thứ hơn.
Trong khi đó, vợ em ở nhà lại cấm tiệt chồng chạm vào người. Từ tháng thứ 4, em đã vợ đã "cấm vận". Nhiều lúc em bí, xin lỗi chứ đã đeo cả bao cao su vào rồi mà vợ vẫn cự tuyệt không cho quan hệ. Vậy mà vợ lại dễ dàng leo lên giường cùng nhân tình cũ.
Cái hôm bắt quả tang vợ trong khách sạn, vì quá nhục nhã, thậm chí em đã nghĩ đến việc kéo vợ cùng nhảy từ tầng lầu đó xuống khách sạn để chết quách cho xong. Nhưng vì con nên em lại không hành động điên rồ như thế.
Trước lần bị em bắt gặp, không biết vợ em và gã đó đã quan hệ bao nhiêu lần, liệu con em có làm sao không? Em đã rất muốn cứng tay trừng trị vợ nhưng ngặt nỗi cái thai trong bụng. Có ai khổ tâm bằng em, biết vợ ngoại tình mà em vẫn phải tiếp tục pha sữa bầu, dặn vợ đừng khóc, đừng lo mà ảnh hưởng đến con trong khi bản thân em thì đau đớn đến bấn ruột.
Nằm ngủ cạnh nhau, dù đã trả đũa bằng cách không chạm vào người vợ dù chỉ là một ngón tay nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng vợ ở trong khách sạn cùng người cũ hôm đó là máu em lại dồn lên não. Đã mấy lần em định đưa tay lên tát vợ nhưng lại bỏ xuống khi nghĩ đến con. Em sợ nhỡ con có bề gì thì là bố em sẽ ân hận suốt đời.
Gần 2 tháng nữa vợ sẽ sinh, em cũng không biết rồi mình sẽ phải xử trí thế nào. Em ghê tởm việc vợ ngoại tình khi bầu bí đã to và chắc chắn không thể tha thứ (Ảnh minh họa)
Trong khi em muốn vợ đẻ nhanh để còn giải quyết chuyện vợ đã ngoại tình thì vợ em lại không muốn đẻ vì biết còn mang thai ngày nào thì em sẽ còn chiều chuộng và tha thứ ngày đó. Thấy vợ lấm lét phập phồng nhìn chồng như người hưởng án treo cũng tội nghiệp.
Đôi khi em không hiểu mình, không biết thật sự em có phải đang hận vợ hay không? Chẳng lẽ nào em lại ngu ngốc bạc nhược đến mức đã "đổ vỏ" cho thằng đó một lần bây giờ còn để nó "cắm sừng" thêm lần nữa? Chính em cũng bất lực vì sự nhu nhược đó của mình.
Gần 2 tháng nữa vợ sẽ sinh, em cũng không biết rồi mình sẽ phải xử trí thế nào. Em ghê tởm việc vợ ngoại tình khi bầu bí đã to và chắc chắn không thể tha thứ. Nhưng em phải làm sao mới đúng đây? Chẳng lẽ em sẽ ly hôn khi vợ vừa sinh? Em sẽ tiếp tục sống khi biết mình đã bị phản bội?
Theo VNE
"Tôi chỉ yêu, không bao giờ cưới xin, sinh nở" Xin đừng vội dè bỉu quan điểm sống của tôi mà hãy nghe tôi giải thích. Dưới đây là vài lý do tôi đưa ra tuyên bố này. Tại sao lại phải lấy chồng? Câu trả lời phổ biến thứ nhất, để có bờ vai vững chắc làm điểm tựa, có người làm trụ cột trong gia đình để dựa vào. Quan điểm...